Vạn Cổ Chi Vương

Chương 162: Mỏ quạ đen trong truyền thuyết

- Người này tạm thời không có uy hiếp, các ngươi tranh thủ thời gian đi!
La Thiên mở miệng nói.
Lúc này mấy người Tam hoàng tử mới tỉnh ngộ.
Kim học trưởng có một loại cảm giác mơ hồ, dường như tên xạ thủ đáng sợ này phải chịu khổ như vậy là có liên quan tới La Thiên a.
Giờ phút này chai con đường đặt ở trước mắt của mấy người.
Thứ nhất, tiếp tục chạy trốn, sinh cơ xa vời.
Thứ hai, đi lên trên tháp cao hội họp cùng La Thiên.
- La Thiên, chỉ có liên thủ thì chúng ta mới có thể ngăn cản được cường địch tới từ Khâu Việt quốc.
Ánh mắt của Tam hoàng tử Lý Dịch lập lòe.
Nghĩ đến việc La Thiên từng sáng tạo ra kỳ tích, Lý Dịch đưa ra quyết định như thế.
Vù vù sưu sưu!
Năm người còn lại, bao gồm Lý Dịch, Hồng Bằng, Kim Phàm đều nhanh chóng nhảy lên cửa vào tháp cao.
La Thiên cũng không phản đối.
Dù sao Kim học trưởng cũng là đồng môn với hắn, quan hệ cũng không tệ.
Huống chi, nữ tử mặc áo trắng kia đã hạ lệnh, nàng muốn giết sạch tất cả mọi người trừ Tam hoàng tử, hắn cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi chuyện này.
- Nào có đơn giản như vậy!
Nam tử gầy gò hừ lạnh một tiếng, hắn gỡ một cái túi đựng tên xuống từ phía sau lưng.
Trong cái túi đựng tên kia có mấy chục mũi tên bằng kim loại, đuôi có lông thú.
Hoá ra nam tử gầy gò này còn có túi đựng tên dự phòng, chỉ là phẩm chất so với mũi tên bằng xương trắng trước đó vẫn còn chênh lệch một bậc.
Cho dù là sử dụng mũi tên dự bị thì hắn vẫn có năng lực uy hiếp tới mười thứ hạng đầu trên Nhân bảng như cũ.
Két!
Chiếc cung cổ lần nữa được kéo căng, nam tử gầy gò liếc mắt nhìn về phía lối vào tháp cao.
Nhưng lúc này dị biến xảy ra!
SƯU...U...U vèo!
Một tiếng kêu gào sắc bén từ trên đỉnh tháp cao vang lên.
Trong chốc lát cơ thể của nam tử gầy gò phát lạnh, hắn lập tức nhìn thấy có một mũi tên bằng xương trắng, bên trên còn có một tầng hàn khí màu lam quanh quẩn, trong chớp mắt đã bắn đến trước mắt hắn.
Cái gì!
Nam tử gầy gò kia hoảng sợ biến sắc, lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ chí mạng ập tới.
Phốc xuy!
Hắn cố gắng trốn tránh, thế nhưng vẫn bị mũi tên bằng xương trắng kia đâm trúng bả vai.
Phanh!
Bên trên mũi tên bằng xương kia có ẩn chứa một cỗ man lực, đánh bay hắn ra ngoài chừng bảy tám thước, đụng vào một gốc đại thụ.
- Thành thật ở lại đó cho ta.
Trên tháp cao, La Thiên hoàn thành động tác đưa tay ném mũi tên ra ngoài.
Từ trong bí tịch của sát thủ da vàng, hắn đã sớm học xong tuyệt kỹ ám khí, đồng thời lại còn tinh thông được nó từ lâu.
Mũi tên bằng xương trắng kia so với mũi tên bình thường còn nặng hơn rất nhiều.
La Thiên đã nếm qua hai gốc Long Lân diệp, dùng một thân man lực của hắn ném mũi tên bằng xương trắng ra ngoài, đồng thời lại còn dung hợp Thần mạch chi lực, uy lực không thể tưởng tượng được nổi.
- Hí...iiiiii a...
Nam tử gầy gò kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất, hắn bị chính tên của mình đâm xuyên qua bả vai, ngoại trừ lực lượng âm độc của bản thân mũi tên bằng xương trắng ra còn có một cỗ hàn ý ăn mòn bá đạo khác nữa đang xâm chiếm cơ thể hắn.
Xoạt!
Hắn vội vã trốn ra phía sau gốc đại thụ, lấy giải dược và mấy loại Linh đan ra rồi nhanh chóng ăn vào.
Nếu như không cứu chữa kịp thì ít nhất nam tử gầy gò này cũng phải mất một cánh tay, đối với một xạ thủ cực hạn như hắn mà nói, chuyện này như là ác mộng vậy.
- Làm tốt lắm!
Tam hoàng tử, Kim học trưởng thấy một màn như vậy, trong lòng mừng rỡ không thôi.
La Thiên vừa xuất thủ đã có thể phế bỏ một vị xạ thủ cực hạn của Khâu Việt quốc, trong thời gian ngắn đối phương không thể tiếp tục uy hiếp tới mọi người được nữa.
- Ngươi... Chính là La Thiên kia?
Hai mắt của nữ tử mặc áo trắng khẽ đổi, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Trịnh công tử đã chỉ rõ phải giết chết La Thiên, cướp lấy Long Lân diệp trong tay hắn.
La Thiên đứng ở trên tháp cao cũng cảm nhận được sát ý mạnh mẽ và lực uy hiếp tới từ nữ tử này.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó.
Năm người Tam hoàng tử đã sắp tới gần cửa vào của tháp cao.
- Ở lại đây đi!
Trên mặt nữ tử mặc áo trắng hiện lên vẻ nghiền ngẫm, lại cười khanh khách một tiếng, dẫn theo hai gã thiên tài Khâu Việt quốc đuổi tới.
Đi!
Tay áo của nữ tử mặc áo trắng vung lên, cái dây lưng lụa màu sắc rực rỡ kia hóa thành một đạo thiểm điện xuất hiện ở cửa vào tháp cao.
Phốc phanh!
Một mảnh sương mù màu hồng tản ra chung quanh.
- Nhanh tản ra!
Trên mặt mấy người Tam hoàng tử hiện lên vẻ kiêng kỵ, dùng tốc độ cực nhanh tránh ra.
Bịch!
Một tên thiên tài hoàng thất Linh Hải cảnh trong đó bị sương mù màu hồng xẹt qua, toàn thân lập tức trở nên mềm yếu, ngã xuống mặt đất.
- Ha ha ha! Tam hoàng tử, còn chưa đi theo ta?
Nữ tử mặc áo trắng nói một tiếng, chân trần khẽ điểm, lăng không đánh về phía Tam hoàng tử.
- Đừng mơ làm tổn thương Tam hoàng tử!
Hồng Bằng gầm lên một tiếng, toàn thân có một tầng khí văn màu đen lưu chuyển, thân thể mơ hồ bành trướng, giống như một vị cự nhân bằng sắt vậy.
Vù vù oanh!
Quyền sắt của hắn vung lên, dẫn theo một tầng gió lốc màu đen mạnh mẽ.
- Ồ! Không ngờ tên to con này lại đi theo Tam hoàng tử, nếu không thì hắn ta sẽ không bán mạng mình như thế.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ dị sắc.
Thanh Phong Tụ!
Tam hoàng tử Lý Dịch vung tay áo lên, một cỗ khí thể như gió mát đánh về phía nữ tử mặc áo trắng.
Giờ khắc này Lý Dịch đứng thứ tư Nhân bảng và Hồng Bằng thứ năm Nhân bảng trước đó hợp lực xuất kích.
- Không nên động thủ động cước a.
Nữ tử mặc áo trắng nở nụ cười thiên kiều bá mị, bàn tay như ngọc trắng nhẹ nhàng vung lên.
Vù vù Xoạt!
Dây lưng lụa màu sắc rực rỡ kia lập tức trở lại trong tay nàng, từng đạo quang mang như rồng, rắn bạo phát, uy lực như sóng to gió lớn lan tràn ra.
Phanh phanh sưu!
Thế công của Tam hoàng tử và Hồng Bằng lập tức tan nát.
Chưa kiên trì được đến hai hơi thở thì...
Oanh Phanh~!
Hồng Bằng đã bị một đạo quang mang đánh bay ra ngoài, đụng vào trên vách tường của tháp cao, miệng phun ra một búng máu.
Trên thân thể như sắt của hắn xuất hiện một vết máu sâu hơn tấc, xương sườn cũng bị đứt mấy cái.
Mà đây còn là Hồng Bằng Luyện thể đó nha.
Đổi lại là Linh Hải cảnh cùng giai, chỉ sợ đã bị đánh thành vài khúc rồi.
Phanh!
Tam hoàng tử cũng bị một đạo quang mang đánh bay, hơn nữa còn có một tia khí tức màu hồng ăn mòn, làm cho thân thể của hắn như nhũn ra.
Lấy một địch hai mà vẫn có thể dễ dàng nghiền ép như thế.
Đôi môi đỏ mọng của nữ tử mặc áo trắng nhếch lên, nở một nụ cười gợi cảm và vũ mị.
Bỗng nhiên sắc mặt của nàng khẽ biến, bên tai truyền tới tiếng kình khí nổ vang.
SƯU...U...U vèo!
Một cái mũi tên bằng xương trắng mang theo tiếng gió rít chói tai, xung quanh có sương mù màu lam quanh quẩn vọt tới chỗ nàng, đồng thời còn có một loại cảm giác áp bách tràn ngập trên mũi tên.
Nữ tử mặc áo trắng muốn tránh, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Một mặt, tốc độ của mũi tên bằng xương trắng kia thật sự quá nhanh.
Một mặt khác nàng vừa mới vận lực bạo phát, đánh bại hai người Tam hoàng tử cho nên đang ở trong giai đoạn hồi phục, chờ phát lực.
- Chút tài mọn mà thôi!
Dải lụa màu trong tay nữ tử mặc áo trắng tung bay, đánh trúng mũi tên bằng xương trắng.
Nhưng tiếp đó hai mắt của nàng nheo lại, tràn ngập vẻ kinh hãi, bên ngoài lập tức có một tầng khí thể màu hồng bạo phát ra.
Oanh phốc!
Mũi tên bằng xương trắng kia mang theo man lực không phải là thứ mà người thường có được, còn có một tầng hàn khí màu lam đáng sợ bạo phát, trùng kích lên trên người nữ tử mặc áo trắng, lập tức nuốt hết người sau lại.
Mũi tên bằng xương trắng mà La Thiên ném ra lần này có uy lực hơn xa lần trước.
Ngoại trừ lực lượng cường đại và chân khí ra, Thần mạch chi lực còn bạo phát tới bảy tám phần.
- Làm sao lại thế được chứ...
Nữ tử mặc áo trắng mượn lực bay ra hơn mười thước mới khó khăn lắm hóa giải được cỗ lực lượng kia, trên sợi tóc và cánh tay đều có một tầng sương lạnh.
Vừa mới ổn định thân thể thì..
Xùy roẹt!
Trên y phục màu hồng của nàng xuất hiện một ít vết rạn và tổn hại, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Nhất là bộ ngực to lớn giống như là thỏ ngọc chỉ trực nhảy ra.
- Thượng... Thượng Quan học tỷ!
Hai gã thiên tài Khâu Việt quốc có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi ngọc thỏ kia, lại không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Tự tìm cái chết!
Nữ tử mặc áo trắng cắn răng, trong mắt bắn ra sát ý khiếp người.
Công pháp mà nàng tu luyện được truyền thừa từ Tông môn viễn cổ, đi theo mị hoặc chi đạo, nhưng bản thân nàng lại có xuất thân từ danh môn thế gia số một số hai Khâu Việt quốc.
Giờ phút này nữ tử mặc áo trắng nhất thời sơ sẩy cho nên mới chịu thiệt ở trong tay của một tên tiểu tử Khai mạch cửu trọng không tên không tuổi.
Thậm chí còn làm cho nàng bị rách y phục, phải chịu nhục nhã!
Chuyện này há có thể nhẫn nhịn được chứ?
- Chuyện kế tiếp giao cho các ngươi.
Nữ tử mặc áo trắng âm trầm quát lên một tiếng, sau đó lăng không nhảy lên.
Xoạt! Vèo!
Bàn chân trần của nữ tử mặc áo trắng khẽ điểm một cái, mượn lực từ mặt tường gần như thẳng đứng của tháp cao rồi trực tiếp nhảy về phía La Thiên đang ở trên đỉnh.
- Thân pháp thật là quỷ dị.
Trong lòng La Thiên phát lạnh, cảm thấy có một cỗ áp bách vô hình kéo tới.
Nàng ta là thiên tài có thể sánh vai với Đông Môn Lâm, thực lực còn trên cả Vương Thiên a.
Vù vù sưu! Sưu sưu!
Bàn chân trần của nữ tử mặc áo trắng như có lực kết dính, không ngừng đạp lên trên mặt tường đi lên.
La Thiên muốn lấy mũi tên bằng xương trắng công kích, thế nhưng lại khó có thể nhắm trúng được nàng ta nữa.
Mắt thấy thân thể của nàng nhanh chóng tới gần La Thiên.
La Thiên cau mày.
Dùng thực lực tổng hợp bây giờ của hắn, nhất là lực lượng khí lực và Thần mạch đã tăng lên, chưa chắc đã không có khả năng chiến một trận.
Coi như không địch lại thì hắn cũng tự tin mình có năng lực rút đi.
Nhưng mà, Vân Tú quận chúa vẫn còn đang chữa thương ở trên đỉnh tháp.
- Chim xấu, bản lĩnh tà dị kia của ngươi có thể chủ động dùng lên trên người nữ nhân này hay không.
La Thiên ném ánh mắt về phía quạ đen.
- Không thể! Ta phải trả một cái giá quá lớn!
Quạ đen giật mình một cái, lập tức lắc đầu.
- Ta sẽ cho ngươi sử dụng Yêu Đế cốt ba ngày.
La Thiên dụ khị quạ đen.
- Ba ngày quá ít, ta muốn mười ngày.
Ánh mắt của quạ đen lập lòe, nói.
- Nhiều nhất chỉ có năm ngày! Nếu không ta sẽ phong ấn ngươi ba năm.
La Thiên dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
- Được rồi, thì năm ngày.
Quạ đen bĩu môi, ra vẻ có chút không tình nguyện.
Xoạt! Vèo! Vèo!
Nữ tử mặc áo trắng đã tới gần phạm vi trước, nghe thấy một người một chim cò kè mặc cả như vậy lập tức tức giận.
- Cạc cạc!
Quạ đen kêu rầm rì một tiếng, ngạo nghễ liếc nhìn nữ tử mặc áo trắng ở trước mặt.
- Loại người lẳng lơ như ngươi nên đi đấu vật thì hơn. Ta nguyền rủa ngươi đi đường dẫm phải phân…
Lẳng lơ?
Bị một con quạ nguyền rủa và trào phúng ác độc như thế, nữ tử mặc áo trắng tức giận đến mức phát run.
Có lẽ là bởi vì phẫn nộ cho nên sau khi nàng tới gần đỉnh tháp, chỉ còn năm sáu thước thì nàng lại bị trượt chân.
Sưu sưu!
Mặt trường chỗ nàng đi bị bong ra thành từng mảng, đất đá rơi xuống.
- Không…
Nữ tử mặc áo trắng kêu lên một tiếng sợ hãi, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
- Cái này... Như vậy cũng được sao?
La Thiên trợn mắt há hốc mồm, hắn không dám tin tưởng đây là chuyện trùng hợp.
Chẳng lẽ cái này là mỏ quạ đen trong truyền thuyết hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận