Vạn Cổ Chi Vương

Chương 547: Bầu Không Khí Ngượng Ngùng

Chương 547: Bầu Không Khí Ngượng Ngùng
Được phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ dẫn đường, La Thiên đi vào Chính Thiên cung.
“La tiểu hữu, quốc quân bệ hạ rất coi trọng ngươi nên đã tổ chức yến hội ở Chính Thiên cung!”
Phủ chủ cười nói.
Mí mắt La Thiên khẽ nâng lên, mặt không cảm xúc.
La Nhất Thành và thiếu nữ nhỏ xinh thì trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin được!
Ở Chính Thiên cung này, yến hội chỉ được tổ chức để chiêu đãi cường giả quyền quý trong thiên hạ khi quốc quân đăng cơ hoặc đại thọ, hoặc là lúc hoàng tử đại hôn.
Đây là lần đầu bọn họ nghe nói đến chuyện bãi yến đón gió tẩy trần ở Chính Thiên cung.
La Nhất Thành nhìn La Thiên, tròng mắt trừng to sắp rớt ra ngoài.
Tuổi của La Thiên không lớn hơn cậu bao nhiêu, thế mà lại khiến quốc quân bãi yến tiếp đãi ở Chính Thiên cung, rốt cuộc hắn có thân phận thế nào? Chẳng lẽ là hoàng tử Xích Long Vương Triều?
Nhưng lúc trước La Thiên đã từng nói rằng nhà hắn ở Thanh Xương thành Lăng Vân quận.
“Đi thôi, vào xem có gì ăn ngon.”
La Thiên nói với La Nhất Thành và thiếu nữ kia.
Hai người liên tục gật đầu, cảm thấy rất hứng thú với yến hội của quốc quân.
Phủ chủ nghe vậy thì lập tức cảm thấy La Thiên tới đây không phải để gây chuyện mà là để đàm phán giải hòa, trong lòng khẽ thả lỏng.
Dưới sự dẫn dắt của y, mọi người đi vào Chính Thiên cung.
Yến hội đáng lẽ phải có không khí vui mừng nhưng lúc này lại vô cùng thanh tĩnh, đặc biệt là sau khi đám người La Thiên đến, toàn bộ yến hội càng thêm tĩnh lặng!
Quốc quân Thương Vân Quốc, hoàng hậu, thái tử và mọi người đều chăm chú nhìn sang, trong mắt cất giấu sự kiêng kị.
Khóe miệng La Thiên bỗng nhếch lên.
Hai năm đã qua, cuối cùng cũng gặp lại đám kẻ thù này!
Lúc trước, hắn từng cứu tính mạng của quốc quân, tam hoàng tử, thất hoàng tử.
Nhưng vì ích lợi hoàng thất, bọn chúng lấy oán trả ơn, muốn đẩy La Thiên vào chỗ chết, thậm chí phái thái thượng trưởng lão Lý Trường Thanh tự mình đuổi giết!
Lần đuổi giết kia kéo dài mấy chục ngày, một đường đuổi giết đến tận biên cảnh Thương Vân Quốc, chỉ cần có chút sai lầm thì có thể La Thiên đã chết trong tay bọn họ!
La Thiên còn thấy trưởng công chúa.
Trưởng công chúa dung nhan đoan trang tố nhã, thần sắc lúc nhìn hắn tràn ngập áy náy.
Ngoài ra, La Thiên còn nhìn thấy Lâm Đông Phong!
“La Thiên, xử lý chuyện này thế nào, tự ngươi quyết định đi!”
Lâm Đông Phong vui mừng nhìn La Thiên, truyền âm nói.
Hai ngày trước, ông đã bị quốc quân mời đến, hy vọng ông hỗ trợ khuyên bảo La Thiên.
Nhưng Lâm Đông Phong không đáp ứng!
Quốc quân Thương Vân Quốc nhìn về phía phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ, truyền âm hỏi: “Thế nào?”
“Quốc quân, có lẽ La Thiên sẽ không làm gì quá mức, có thể hòa giải.”
Phủ chủ nói ra suy đoán của mình.
Quốc chủ Thương Vân Quốc cảm thấy an tâm hơn một chút.
“La Thiên, hoan nghênh trở lại Thương Vân Quốc! Mọi người đều ngóng trông thiên tài mạnh nhất Thương Vân Quốc trở về, hiện giờ ước nguyện đã thành hiện thực rồi!”
Quốc quân mỉm cười dõng dạc hùng hồn nói.
“Đúng vậy!”
“La Thiên chính là đệ nhất thiên kiêu của Thương Vân Quốc ta!”
Các thành viên hoàng thất đều phụ họa lấy lòng, đây là phương diện mà bọn họ am hiểu nhất.
La Nhất Thành và thiếu nữ nhỏ xinh giật mình, nói không nên lời.
La Thiên?
Không phải tội phạm bị truy nã trước kia sao?
Một tội phạm bị truy nã mà lại khiến quốc quân phải tự mình bãi yến đón gió tẩy trần, các thành viên hoàng thất lấy lòng nghênh đón ư?!
Hai người cảm thấy tam quan của mình bị đảo lộn.
“Hình như bọn họ không biết chuyện đã xảy ra ở thiên kiêu đại hội...”
Căn cứ theo lời nói và việc làm của bọn họ, La Thiên đưa ra phán đoán này.
Thương Vân Quốc quá yếu ớt, trong mấy trăm quốc gia Đông vực, nó không có gì đặc biệt, hơn trăm năm qua không có ai tiến vào Linh Bảng, cũng không chú ý đến thiên kiêu đại hội.
Những lời sùng bái này chỉ là lời khen tặng hư tình giả ý mà thôi.
La Thiên không hề dao động, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào quốc quân Thương Vân Quốc.
Bốn phía dần dần trở nên an tĩnh.
Quốc quân bị La Thiên nhìn chằm chằm thì lạnh cả người, sắc mặt cứng ngắc, liếc phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ một cái, truyền âm hỏi: “Không phải ngươi nói là không có vấn đề gì sao?”
Phủ chủ lộ vẻ xấu hổ, y cũng không hiểu La Thiên đang nghĩ gì.
“Hoàng nhi, sao vẫn chưa kính rượu La Thiên?”
Quốc quân phân phó.
“La Thiên, ta kính ngươi một ly. Lúc trước giữa chúng ta có chút mâu thuẫn nhỏ, mong rằng ngươi hãy quên đi.”
Tam hoàng tử Lý Dịch khí chất nho nhã nâng chén rượu đi tới.
Nhưng tam hoàng tử phát hiện La Thiên chỉ đứng im tại chỗ, không thèm liếc mình một cái, điều này khiến gã rất khó chịu, dù sao gã cũng là hoàng tử Thương Vân Quốc, tự mình kính rượu vậy mà lại bị làm lơ.
Đúng lúc này, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy của La Thiên quét tới.
Năm đó, để đối phó với La Thiên, tam hoàng tử Lý Dịch bắt cóc cả nhà Lâm Đông Xuyên, giết chết hai người con trai của ông, Lâm Thanh Hàm cũng suýt bị vũ nhục. Vì thế mà Lâm Đông Xuyên ưu sầu quá mức, sau đó đã qua đời.
Sao La Thiên có thể quên chuyện này được!
Bị La Thiên nhìn chăm chú, tam hoàng tử cảm thấy như ở trong hầm băng, toàn thân cứng đờ lạnh lẽo, hai chân run rẩy không kiềm lại được, bàn tay nâng chén rượu cũng run nhè nhẹ.
Ánh mắt La Thiên quá đáng sợ! Lạnh nhạt vô tình như đang nhìn một con kiến, còn lộ ra sát ý nhàn nhạt!
Giết một con kiến là việc dễ dàng cỡ nào!
Lúc này, thái tử cũng cầm lấy một chén rượu đi đến bên cạnh La Thiên: “La Thiên, ta cũng kính ngươi một ly. Mọi người đều là người Thương Vân Quốc, về sau chính là người một nhà!”
Người một nhà?
La Thiên cảm thấy buồn cười, còn cảm thấy rất ghê tởm.
Nếu hắn sinh ra trong một gia đình như vậy thì đây chính là nỗi bất hạnh lớn nhất!
La Thiên còn nhớ lúc trước thái tử đã tự mình suất lĩnh Thiên Vân Thiết Kỵ đến đuổi giết hắn!
“La đại ca...”
Thiếu nữ nhỏ xinh và La Nhất Thành ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Đương kim hoàng tử và thái tử đều đang lấy lòng La Thiên, thậm chí là có ý xin lỗi hắn.
Nhưng từ đầu đến cuối La Thiên đều không nói một lời, cũng không tỏ vẻ gì, hoàng tử và thái tử đành xấu hổ giơ chén rượu, sắc mặt rất khó coi.
Không khí trong sân dần trở nên áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận