Vạn Cổ Chi Vương

Chương 208: Các ngươi, đứng ở một bên (I)

Khi hàn vụ tản đi.
Bên Thất hoàng tử, thậm chí ngay cả các học viên ở bên ngoài cũng ngây ngốc, kinh hãi không thôi.
La Thiên thông qua phương pháp lấy tổn thương đổi tổn thương, đánh chết đạo sư La mập mạp, quả thực là một kiếm độc bá a.
Bản thân hắn cũng ngạnh kháng được một kích toàn lực của Linh Hải tứ trọng.
Loại tình huống này, đổi lại là bất kỳ một gã Linh Hải cảnh sơ giai nào cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, thiếu niên trong tầm mắt của bọn họ, nhìn qua cũng không có gì đáng lo, dường như không có quá nhiều chênh lệch giữa song phương vậy.
- Tiểu tử này! Quả thực không phải là nhân loại mà!
Thất hoàng tử và hộ vệ nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh nghi bất định.
Những chấp pháp hộ vệ kia, kinh hãi không thôi, toàn bộ đều giữ một khoảng cách với La Thiên.
Đối với chuyện này.
Ngay cả mọi người ở bên ngoài cũng bị kinh hãi không thôi.
Bộ pháp tiến tới của La Thiên dừng lại.
Hắn nắm bắt thời gian ngắn ngủi, bình định khí huyết và chân khí trong cơ thể.
Trên thực tế tổn thương mà La Thiên phải chịu cũng không phải đơn giản như mặt ngoài.
Dù sao, hắn đã cứng rắn ngạnh kháng một kích toàn lực của đạo sư thánh phủ.
Có Thiên Lô bảo thể và Quy Nguyên chân khí hộ thể, đã chặn được sáu thành tổn thương.
Thế công còn lại vẫn đánh cho giáp mềm phòng ngự vỡ tan.
La Thiên bị nội thương không nhẹ, hơn nữa cũng đã xem như đạt tới được thành quả chiến đấu khá là lý tưởng.
Một khi tấn chức Linh Hải tứ trọng thì chính là cao thủ Linh cấp trung giai, so với ba trọng trước đó là một cái ranh giới rất lớn.
Nếu như là chiến đấu thông thường, mặc dù La Thiên có chiến thắng thì cũng không thể tránh khỏi một phen khổ chiến.
- Hiện tại, không thể ra vẻ yếu đuối được.
Lệ mang trong mắt La Thiên lóe lên.
Bên Thất hoàng tử chỉ bị chấn động trong giây lát; bọn hắn người đông thế mạnh, còn có một vị cao thủ Linh Hải tứ trọng nữa.
Nếu như liều lĩnh liều mạng thì sẽ có đe doạ rất lớn tới hắn.
- Ta không tin! Tiểu tử này không bị thương!
Người hộ vệ Linh Hải tứ trọng bên người thất hoàng tử thầm nói, trên người tản mát ra khí thế không kém gì La mập mạp.
- Hừ!
La Thiên cười lạnh, thân thể giống như làn khói, dùng tốc độ kinh người, chủ động bắn thẳng về phía người hộ vệ kia.
- Thân pháp viên mãn!
Tên hộ vệ kia rất cẩn thận, không dám lấy tổn thương đổi tổn thương với La Thiên.
Vù vù Xoạt!
Tay hắn cầm một thanh bối đao, chân khí trong bốn cái linh toàn trong Khí hải xoay quanh, chuẩn bị bạo phát.
Nhưng vào lúc này.
Sưu sưu!
Ám Ảnh phi phong phía sau lưng của La Thiên chấn động, tốc độ tăng mạnh lên một đoạn, giống như một đạo thân ảnh ma quỷ lách qua người hộ vệ kia, bắn thẳng về phía Thất hoàng tử đang ở một bên khác.
- Không tốt! Thất hoàng tử!
Người hộ vệ kia nổi giận gầm lên một tiếng.
La Thiên đột nhiên tăng phúc tốc độ, làm cho hắn vội vàng không kịp chuẩn bị.
Một đao toàn lực chuẩn bị của tên hộ vệ kia bị tạm ngưng giữa chừng, sau đó hắn vội vã tiến lên chặn đường La Thiên.
- Chạy mau!
Trong lòng Thất hoàng tử run lên, nhanh chân bỏ chạy.
Ngay cả đạo sư mà La Thiên cũng có thể dùng một đao giết chết, hắn cũng không dám chính diện ngạnh kháng đối phương a.
- Bảo hộ Thất hoàng tử!
Những Chấp Pháp thánh vệ kia nhao nhao tiến lên tiếp ứng Thất hoàng tử.
Vù vù sưu sưu!
Tên hộ vệ và La Thiên cơ hồ đi đến địa điểm gần với Thất hoàng tử cùng lúc.
Tuy rằng tốc độ của La Thiên khá nhanh, thế nhưng hắn cách Thất hoàng tử xa hơn, phải đi đường vòng để chạy đến.
- Thiên Tinh bát thức, Vẫn Lạc Tinh Thần!
La Thiên bỏ qua tên hộ vệ kia mà lăng không nhảy dựng lên, chém một kiếm về phía Thất hoàng tử.
Sưu...sưu... Oanh!
Từng đạo kiếm khí sáng chói giống như sóng to gió lớn, như ngôi sao từ trong tinh không rơi xuống, liên miên không dứt đánh về phía trước.
Chiêu này là công kích phạm vi lớn, phối hợp với Thần mạch bạo phát, bao phủ Thất hoàng tử và mấy người ở gần đó vào một chỗ.
- Đáng giận!
Tên hộ vệ kia tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
La Thiên bỏ qua công kích của hắn, hắn cũng không dám cầm tính mạng của Hoàng tử đi đánh bạc a.
Vù vù sưu! Keng keng!
Tên hộ vệ kia chỉ có thể ngăn cản ở trước mắt của Thất hoàng tử, tay chém ra một mảnh đao mang nặng nề, đối chiến với thế công của La Thiên.
Sau một vòng công kích.
Trên người tên hộ vệ kia có sương lạnh ngưng kết, trên áo bào có vài chỗ bị tổn hại.
Cũng may, cuối cùng cũng làm cho Thất hoàng tử có cơ hội thoát khỏi hiểm cảnh.
Đúng lúc này.
Keng!
Phong Tuyết kiếm của La Thiên lại va chạm với thanh bối đao của tên hộ vệ kia.
Phụt!
La Thiên đang ở trên không trung phun ra một búng máu, rồi sau đó mượn lực bay ra bên ngoài, chừng hai ba mươi thước.
- Tiểu tử này! Mới vừa rồi là phô trương thanh thế!
Tên hộ vệ kia khẽ giật mình, thở hổn hển, hầu như muốn điên lên.
Cái gì?
Đám người Thất hoàng tử đang rút lui về phía sau, thấy một màn như vậy, vẻ mặt cực kỳ lúng túng.
Hiển nhiên, La Thiên chống đỡ một kích của La mập mạp đã bị thương không nhẹ, vừa rồi đối phương cường thế công kích là muốn lấy tiến làm lùi.
- Khà khà! Sau này còn gặp lại!
La Thiên hét dài một tiếng, thi triển Vân Du bộ, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám người Thất hoàng tử.
Mọi người muốn đuổi theo, thế nhưng lại có chút lực bất tòng tâm.
- Tức chết ta rồi.
Thất hoàng tử tức giận tới mức đấm ngực dậm chân, hối hận cuống quít.
Trước lúc này, La Thiên một bước giết một người, kiếm chém đạo sư, quả thực đã làm cho bọn họ kinh hãi không thôi.
Nếu như bọn hắn buông tay đánh cược một lần thì rất có hy vọng giữ La Thiên lại. Bởi vì đối phương cũng bị thương không nhẹ a.
- Điện hạ không cần phải gấp! La Thiên đã bị thương không nhẹ, không có cách nào chạy được quá xa đâu.
Vẻ mặt tên hộ vệ kia tràn ngập hàn ý.
- Chúng ta cứ để cao thủ am hiểu truy tung nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó lại xin Trưởng lão xuất thủ, hắn có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.
- Tốt!
Trên mặt Thất hoàng tử hiện lên vẻ hưng phấn, sát cơ trong mắt ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.
...
Bên trong Trục Nhật Điện.
Trưởng lão hai phe phái vẫn còn đang tranh chấp kịch liệt, chưa thể thảo luận ra ý kiến thống nhất được.
Hai mắt của Trục Nhật Phủ chủ khép hờ, ngồi xếp bằng, vẫn không nói gì.
- Báo Phủ chủ! Chuyện lớn không ổn rồi!
- La Thiên kia chém giết đạo sư, đã đánh chết mất mấy vị thánh vệ...
Bên ngoài có một vị đạo sư vội vã chạy vào trong.
- La Thiên chém giết đạo sư?
Trong đại điện nhấc lên sóng to gió lớn.
Không nói tới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ai đúng ai sai.
Chỉ riêng bốn chữ chém giết đạo sư này cũng đã đủ để làm cho người ta rung động.
Một tên học viên tân tú, mới mười mấy tuổi mà lại có thể đánh chết đạo sư thế hệ trước, quả thật là nghe mà rợn cả người a.
- Phủ chủ! La Thiên chém giết đạo sư, đại nghịch bất đạo. Việc này có tiếp tục thảo luận cũng không có tác dụng gì cả.
Tạ trưởng lão hói đầu tức giận rống to.
Trên chủ vị trong đại điện.
Trục Nhật Phủ chủ chậm rãi mở mắt ra, lệ mang trong mắt lóe lên.
- Truyền lệnh xuống, đuổi bắt La Thiên!
- Vâng!
Các cao tầng nhao nhao đồng ý.
Sưu!
Vẻ mặt của Tạ trưởng lão hói đầu tràn ngập sát ý, hóa thành một đạo tàn ảnh lướt ra khỏi Trục Nhật Điện.
Lâm Đông Phong nhìn về phía Trục Nhật Phủ chủ, trong mắt có một tia cảm kích, cũng nhanh chóng rời khỏi Trục Nhật Điện.
...
Màn đêm buông xuống.
Bên ngoài Trục Nhật Thánh phủ hai trăm dặm, bên cạnh một tảng đá lớn.
Phụt!
La Thiên phun ra một búng máu, thương thế trong cơ thể chuyển biến xấu đi, hai mắt dần dần trở nên mờ đi.
- Khá tốt, may mà thương thế không quá chí mạng.
La Thiên khoanh chân ngồi xuống, lại ăn đan dược chữa thương vào, sau đó mới vận chuyển tâm pháp.
Bên trong khí hải, luồng khí xoáy kia chậm rãi xoay tròn, hấp thu linh khí thiên địa, củng cố cảnh giới, khôi phục chân khí.
Mới trôi qua được một lát.
Tạo Hóa quyết của La Thiên xoay quanh, cảm giác nguy cơ lần nữa vọt tới.
Hả?
Hai mắt La Thiên nheo lại, nhìn về phía chân trời, tai thì nghe được tiếng xé gió vang vọng.
Mấy hơi thở sau.
Sưu sưu!
Một đầu kim ưng to lớn, giương cánh ra tới mười mấy thước, chở theo bảy tám người đi thẳng tới chỗ của La Thiên.
Đầu kim ưng này chính là Kim Sí Ưng!
Tọa kỵ phi cầm mang tính chiêu bài của Trục Nhật Thánh phủ.
- Nhanh như vậy sao?
La Thiên chấn động.
Thánh phủ xuất động Kim Sí Ưng, chuyện này nằm trong dự liệu của hắn.
Nhưng có thể đuổi theo tới đây chính xác như thế, hiển nhiên đối phương có cao thủ am hiểu phương diện truy tung.
Vù vù sưu!
Ám Dạ phi phong phía sau lưng của La Thiên rung động một cách quỷ dị.
Thân thể của hắn biến mất tại chỗ, hoàn toàn ẩn giấu ở trong màn đêm.
La Thiên vừa mới ẩn nấp không bao lâu thì đầu Kim Sí Ưng kia mang theo cuồng phong gào thét đáp xuống mặt đất.
Tạ trưởng lão hói đầu, Thất hoàng tử, tên hộ vệ cùng với vài tên đạo sư đi đến hiện trường.
- Nơi này có vết máu và nhiệt độ, nhất định La Thiên vừa mới đi qua đây.
Một gã nam tử có đôi mắt ưng đi tới vị trí La Thiên chữa thương lúc trước, ra vẻ tin tưởng mười phần nói.
Trong tay của nam tử mũi ưng này có nắm một khỏa thủy tinh cầu, bên trong có một tia máu.
Ô...ô...n...g!
Khỏa thủy tinh cầu kia bắn ra ánh sáng màu đỏ.
Bên ngoài, cách đó hơn mười thước.
La Thiên nhìn thấy tia máu trong thủy tinh cầu, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.
Tia máu trong thủy tinh cầu hẳn là ngụm máu tụ trong cổ họng hắn, bị hắn nhổ ra lúc chạy ra ngoài thánh phủ.
Lúc này không ngờ lại gặp được truy tung giỏi về cao thủ.
Đừng nói là máu, cho dù là để lại một sợi tóc và da mặt thì cũng có thể bị đối phương truy tung theo được.
- Tạ trưởng lão, Thất điện hạ, căn cứ vào phản ứng của Huyết Linh cầu. Người bị truy đuổi kia đang ở bên trong phạm vi trăm thước.
Nam tử có đôi mắt ưng âm thầm truyền âm nói.
Phạm vi trăm thước?
Đồng tử của Tạ trưởng lão hói đầu co rụt lại.
Khoảng cách này, hầu như là ở gần ngay trước mắt a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận