Vạn Cổ Chi Vương

Chương 167: Thiên Thần Chân Thủy

Ở bên trong Huyền Linh sơn.
Trước một cái vách núi to lớn cao mấy trăm thước đang có một nam một nữ khoanh chân ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nội dung trên vách núi đá, đang rơi vào trong trạng thái say mê, vong ngã.
Ở phía trước là một vị thiếu niên tuấn mỹ có mái tóc dài ngang vai.
Người còn lại là một thiếu nữ tuyệt sắc, áo trắng như tuyết, băng cơ ngọc cốt, tóc như thác nước, như tiên tử hạ phàm.
Hai người này chính là Nam Cung Ngọc và Hạ Băng Nguyệt.
Ngay khi Huyền Linh sơn vừa mới hiện thế thì hai người đã tiến vào trong núi rồi.
Oanh ô...ô...n...g!
Bỗng nhiên, toàn bộ Huyền Linh sơn run lên, đại trận năm màu run rẩy, ánh sáng lập lòe rồi đan vào nhau.
- Cái này là...
Hai người không tự chủ được nhìn về phía lối vào Huyền Linh sơn.
Chỉ thấy năm tấm bia đá cao lớn đồng thời chấn động, bắn ra vòng ánh sáng bảo vệ năm màu, bao phủ phạm vi mười dặm.
Cỗ uy áp mênh mông khổng lồ kia làm cho rất nhiều sinh linh bên trong Huyền Linh sơn kinh hãi không thôi.
- Cả năm bia tán thành!
Vẻ mặt Nam Cung Ngọc rất là kinh hãi, thể xác và tinh thần chấn động.
Trên thực tế, lần này Huyền Linh sơn xuất thế, một vị trí giả của Nam Cung gia đã dự đoán ra được từ trước.
Cho nên Nam Cung Ngọc cũng đã có chuẩn bị đầy đủ đối với lần này.
Dù vậy Nam Cung Ngọc cũng chỉ miễn cưỡng được bia đá thiên phú, ngộ tính, cơ duyên tán thành mà thôi.
Thành tựu bực này quả thực là mấy trăm năm khó gặp, đủ để cho Nam Cung Ngọc kiêu ngạo trong lòng rồi.
Nhưng mà so với năm bia tán thành thì lại khác nhau một trời một vực.
- Rút cuộc là ai! Sao lại có được thời cơ, vận khí nghịch thiên như thế cơ chứ?
Sắc mặt Nam Cung Ngọc trở nnee ngưng trọng.
Nếu như là thiên tài của Khâu Việt quốc, vậy thì hỏng bét!
Bởi vì được năm bia tán thành thì sẽ được Huyền Linh sơn tán thành, được ban thưởng đặc quyền phi phàm.
- Chẳng lẽ là Khâu Việt quốc?
Hạ Băng Nguyệt khẽ cau mày, ở trong ánh mắt trong sáng có một tia gợn sóng.
Dùng thực lực đệ nhất Nhân bảng Thương Vân quốc của nàng, cũng không có cách nào được năm bia tán thành.
Thiên tài kinh diễm như thế đã kích thích sự hiếu kỳ và chiến ý trong lòng Hạ Băng Nguyệt.
Cửa vào Huyền Linh sơn.
Ở dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, ánh sáng năm màu hóa thành một khối ngọc bội năm màu trong suốt rơi xuống lòng bàn tay của La Thiên.
- Cái ngọc bội này!
Các thiên tài ở đây đều gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay La Thiên.
Trong một ít ánh mắt còn tràn ngập vẻ tham lam và ghen ghét.
Có thể đoán ra được, khối ngọc bội năm màu này tất nhiên là kỳ ngộ và chỗ tốt khi La Thiên thông qua năm bia, được Huyền Linh sơn thưởng cho hắn.
- Cuối cùng kẻ này lại được năm bia tán thành, thu được đại kỳ ngộ ở Huyền Linh sơn!
Khuôn mặt của Vương Thiên gần như vặn vẹo, sát khí dày đặc.
Ở trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay của La Thiên.
Giết chết La Thiên!
Cướp lấy khối ngọc bội năm màu kia!
Trong đầu Vương Thiên toát ra suy nghĩ điên cuồng như vậy.
Không chỉ có hắn mà cũng có không ít người muốn đoạt kỳ ngộ của La Thiên.
Tay La Thiên cầm ngọc bội năm màu, một cỗ tin tức bỗng nhiên vọt tới.
- Thì ra là thế.
Vẻ mặt La Thiên tràn ngập kinh ngạc và vui mừng, hắn đã hiểu rõ ích lợi và công dụng của khối ngọc bội này.
Ô...ô...n...g bá!
Khối ngọc bội năm màu kia đột nhiên hóa thành một sợi ánh sáng chui vào trong cơ thể La Thiên, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
- Cái này...
Vương Thiên và những người có dị dạng không khỏi khẽ giật mình.
Như vậy xem ra, muốn cướp ngọc bội trong tay La Thiên cũng không phải là chuyện đơn giản như trong tưởng tượng của bọn hắn.
- La đại ca, chúng ta mau vào núi đi thôi.
Những ánh mắt tham lam không tốt ở xung quanh làm cho trong lòng Lý Vân Tú bất an, làm nàng lo lắng thay cho La Thiên.
- La huynh thu được kỳ ngộ lớn như thế, quả thật vận may của Thương Vân quốc ta.
Tam hoàng tử Lý Dịch cười cười, tiến lên chúc mừng.
Hắn cưỡng chế tham niệm trong lòng, cân nhắc thật lâu, cuối cùng cũng tạm thời vứt bỏ suy nghĩ giết người đoạt bảo trong đầu.
Trong này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là lúc còn ở trên tháp cao kia, La Thiên đã thể hiện thực lực mạnh mẽ, hầu như bằng vào sức một mình đẩy lui mấy người đuổi giết của Khâu Việt quốc.
Tam hoàng tử mở miệng đã phá vỡ bầu không khí nặng nề ở đây.
Những ánh mắt không có ý tốt kia cũng bị thu lại.
Dù sao, bên Tam hoàng tử có sáu bảy người, là cỗ thế lực mạnh nhất hiện tại, mà hắn lại lựa chọn hòa bình cùng với La Thiên.
- Lên núi thôi.
Vẻ mặt của La Thiên khá là lãnh đạm, không để ý tới ánh mắt tham lam và tràn ngập sát ý của đám người Vương Thiên.
Hắn bình tĩnh mang theo Kim học trưởng và Lý Vân Tú vượt qua đại trận năm màu của Huyền Linh sơn.
Sắc mặt đám người Vương Thiên biến đổi, hơi có vẻ giãy giụa, quyết định án binh bất động.
Ba người La Thiên đều có chiến lực Linh Hải cảnh, bản thân hắn cũng có thực lực top năm Nhân bảng, tuyệt đối không phải là loại lương thiện gì cả.
Vù vù sưu sưu!
Những thiên tài trên người có ánh sáng năm màu nhao nhao tiến vào Huyền Linh sơn.
Trong này ánh sáng năm màu trên người La Thiên là hùng hậu và chói mắt nhất.
Tiếp theo là Lý Vân Tú và Vương Thiên.
Ài!
Những thiên tài không được tán thành thì chỉ có thể ảm đạm thở dài, không có cách nào vượt qua được đại trận năm màu kia.
Ở bên trong Huyền Linh sơn.
Linh khí viễn cổ nồng đậm giống như là sương mù lan tràn ra chung quanh, hơn xa khu vực phổ thông của bí viên Hoàng thất.
La Thiên phát hiện ra một điểm.
Ngọn núi màu xanh đen dưới chân của hắn có chất liệu gần giống như ngọn núi nhỏ dùng để mở ra bí viên Hoàng thất.
- Ồ, thiên tài địa bảo thật là nhiều nha!
Vài tên thiên tài của Thương Vân quốc kinh hô một tiếng.
Ở bên trên núi lớn tràn ngập Linh khí như sương có thể tùy ý thấy được một ít trân tài Viễn cổ, rất nhiều thứ là báu vật mà bây giờ đã tuyệt tích.
Trân tài có đẳng cấp bằng với Long Lân diệp, Huyết Lê Quả cũng có không ít, thứ trân quý hơn cũng không phải là không có.
Chỉ là những thiên tài địa bảo cấp độ tương đối cao kia cũng bị một tầng ánh sáng năm màu bao bọc
Trên bầu trời có một ít trân cầm Viễn cổ bồi hồi, có chút tò mò nhìn chằm chằm vào mọi người ở phía dưới.
Ở giữa gò núi và rừng cây có thể thấy được đủ loại dị thú xuất hiện.
Những đầu dị thú này đều có khí tức mạnh mẽ, phần lớn là trên Linh cấp, không ít đầu đều có cấp độ Linh cấp cao giai.
Thậm chí La Thiên còn cảm giác có vài cỗ khí tức so với phủ chủ còn mạnh hơn, không thua gì Thụy Thú Côn Già cả.
Cũng may trên người những đầu dị thú này đều có ánh sáng năm màu xoay quanh, dường như có một loại ước thúc nào đó làm cho bọn chúng không thể xuất thủ với mọi người.
Nếu không dị thú mạnh mẽ có cấp độ ngang với Thụy Thúy có thể dễ dàng bóp chết các thiên tài ở đây.
- Chu Quả nghìn năm!
Một gã thiên tài thế gia nhìn chằm chằm vào mấy khỏa Linh quả màu đỏ tím, vẻ mặt rất là hưng phấn.
Chu Quả có thể đặt song song với Long Lân diệp, đều là trân quả trong truyền thuyết.
Nếu như phục dụng có thể làm tăng tu vi và công lực lên trên diện rộng.
Tên thiên tài thế gia này không kìm nén được mà đưa tay đi hái một khỏa Chu Quả trong đó.
Ô...ô...n...g!
Ánh sáng năm màu lưu chuyển ở bên ngoài Chu Quả lập tức ngăn hành động của hắn lại.
- Không hái được sao?
Tên thiên tài thế gia này không cam lòng, lại thử hái mấy khỏa còn lại.
Phốc!
Bỗng nhiên hắn hái được một khỏa Chu Quả ba trăm năm tuổi.
- Khà khà! Coi như là Chu Quả ba trăm năm thì cũng có thể làm cho công lực của ta tăng lên một mảng lớn.
Tên thiên tài thế gia này đại hỉ.
Ô...ô...n...g!
Trong khoảnh khắc khi hắn hái Chu Quả xuống thì ánh sáng năm màu bên ngoài thân thể của hắn đột nhiên ảm đạm đến mức tận cùng, gần như bị dập tắt.
Đám người Tam hoàng tử không khỏi lắc đầu.
Mười hơi thở qua đi, ánh sáng năm màu trên người tên thiên tài thế gia này biến mất.
- Không tốt! A…
Sau một tiếng kêu sợ hãi, tên thiên tài thế gia kia đã bị một cỗ lực lượng vô hình ném ra khỏi Huyền Linh sơn.
Nhìn thấy cảnh này một ít thiên tài không rõ chân tướng không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh.
Hoá ra, các loại thiên tài địa bảo ở trên Huyền Linh sơn này, nếu như muốn lấy sử dụng thì đều cần tiêu hao ánh sáng năm màu trên người.
Một khi hao hết thì cũng sẽ bị Huyền Linh sơn bài xích ra ngoài.
Mà lưu quang năm màu này lại đến từ năm tấm bia đá bên ngoài.
Bởi vì người khác nhau cho nên cũng có mạnh có yếu.
Mọi người không khỏi nhìn về phía ánh sáng năm màu chói mắt ở trên người La Thiên.
Ánh sáng năm màu trên người La Thiên, ít nhất gấp hai mươi lần những người khác trở lên.
Ngay cả Vương Thiên được hai tấm bia tán thành, so với La Thiên cũng có chênh lệch gấp mười lần.
Có được ánh sáng năm màu khổng lồ như thế, có thể tưởng tượng ra được kỳ ngộ của La Thiên khổng lồ tới mức nào.
Đó là chưa nói tới việc lúc hắn được năm tấm bia tán thành thì còn được tặng miếng ngọc bội thần bí kia nữa.
- Tiểu tử này...
Sắc mặt Vương Thiên có chút tối tăm phiền muộn, sự ghen ghét và sát cơ trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn vài phần.
Trên đường đi, rất nhiều thiên tài Thương Vân quốc nhìn thấy đủ loại thiên tài địa bảo, đỏ mắt không thôi, thế nhưng lại không thể hái đi một cách đơn giản được.
Cả Huyền Linh sơn to lớn như vậy, nhất định còn có rất nhiều kỳ ngộ và truyền thừa.
Tiêu hao toàn bộ lưu quang năm màu ở trên đống trân bảo này thì quả thực là có lỗi với kỳ ngộ Huyền Linh sơn lần này.
Trừ lý do đó ra, mọi người đứng ở Huyền Linh sơn, dù không làm gì thì lưu quang năm màu trên người cũng sẽ chậm chạp xói mòn.
Chuyện này cũng coi như hợp tình hợp lý.
Linh khí thiên địa ở trong Huyền Linh sơn ít nhất cũng gấp hai mươi lần Đông Thần đại lục ở bên nào, nếu như tu luyện ở chỗ này thì cũng có thể làm cho tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Khi tới một gốc đại thụ ở ven đường, đột nhiên Tạo Hóa quyết của La Thiên sinh ra cảm ứng.
Trên phiến lá lớn như lá chuối tây của đại thụ có một đám dịch thể trong suốt sáng long lanh tụ lại, nhìn qua giống như là một khối thủy tinh trong suốt, không nhiễm tạp chất vậy.
- Dịch thể này, hình như là Thiên Thần Chân Thủy trong truyền thuyết a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận