Vạn Cổ Chi Vương

Chương 184: Động Phủ tạm thời

Ở bên trong luyện khí thất này cũng chỉ để lại một chút đồng nát sắt vụn đơn giản, nếu như không biết là động phủ của Võ Tôn thì số thu hoạch kia cũng được coi như là không tệ.
- Trịnh công tử, coi như là một ít phế phẩm còn sót lại của Võ Tôn, đối với chúng ta cũng có giá trị không tệ. Vạn nhất đây là những thứ Võ Tôn bỏ sót lại trước khi rời đi thì sao a.
Nam tử gầy gò lên tiếng nói.
Thu hoạch vừa rồi với hắn mà nói, được coi như là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Chỉ là, một ít bảo vật quý trọng nhất đã bị Trịnh Uy thu lấy.
- Được rồi, đi tới nơi khác nhìn xem, nhất là chỗ tu luyện của Hồng Liên Võ Tôn.
Trịnh Uy khẽ gật đầu.
Mấy người lại đi tới mấy gian nhà kho bên cạnh để xem xét.
Kết quả rất thất vọng.
Đại bộ phận các nơi đều trống rỗng, nhiều nhất chỉ để lại một chút mặt hàng rách rưới.
- Ha ha, Trịnh Uy phí bao nhiêu công như vậy để tìm Hồng Liên động phủ, không ngờ kết quả lại như thế!
La Thiên không khỏi mỉm cười.
Hắn không đi theo mấy người Trịnh Uy nữa.
La Thiên đi theo đường cũ trở về cái ao nham thạch nóng chảy kia.
Nói không chừng Hồng Liên quả trong ao nham thạch nóng chảy là trân bảo quý trọng nhất ở trong động phủ này.
- Cạc cạc... Nóng quá! Đây là nơi nào?
Quạ đen được thả ra, tròng mắt đen bóng dò xét bốn phía.
- Chim xấu, trong cái ao nham thạch nóng chảy kia có Hồng Liên quả , ngươi có nhìn thấy nó hay không?
La Thiên cười nói.
- Cạc cạc! Không ngờ lại là Hồng Liên quả!
Quạ đen trợn mắt, nước miếng chảy ròng.
Vẻ mặt chờ đợi khát vọng kia so với lúc gặp phải Long Lân diệp trước đó còn mạnh hơn vài lần.
- Muốn lấy được quả này ta và ngươi phải liên thủ với nhau.
La Thiên nở một nụ cười, nói kế hoạch của mình cho quạ đen nghe.
- Không có vấn đề! Tổng cộng có bốn khỏa Hồng Liên quả, bản thần muốn một nửa!
Quạ đen hưng phấn nói.
- Nhiều nhất chỉ có một khỏa, ta sẽ cho ngươi mượn dùng Yêu Đế cốt mười ngày. Nếu không ngươi cứ chịu khó ở trong thiên thư ba năm đi thôi.
La Thiên lãnh đạm nói.
- Được được! Không ngờ Thiên Thư lại tìm được một tên chủ nhân tham lam như ngươi.
Quạ đen bĩu môi nói.
Vù vù Vù~ Vù~!
Quạ đen vỗ cánh bay đến trên không cái ao nham thạch nóng chảy.
Sau đó nó đi thẳng tới chỗ Hồng Liên quả kia.
Oanh sưu sưu! Phốc phốc!
Hành động trắng trợn của quạ đen đã làm cho Hỏa Tích Vương phẫn nộ, một cơn sóng đỏ thẩm xuất hiện.
Một kích này đủ để giết chết đạo sư phổ thông của thánh phủ trong nháy mắt.
- Ấy da da...
Quạ đen chật vật không chịu nổi, sóng nhiệt hầu như sượt qua sát người nó.
Hỏa Tích Vương sững sờ, không nghĩ tới một kích tất trúng lại bị thất bại.
Quạ đen chạy quanh quẩn ở phía trên cái ao nham thạch nóng chảy, trực tiếp lượn một vòng tròn, hấp dẫn hầu như tất cả Hỏa Tích Dịch tới một chỗ.
Trong khoảnh khắc Hỏa Tích Vương và vài chục đầu Hỏa Tích Dịch đuổi cùng giết tận quạ đen.
- Không sai!
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ khen ngợi, mượn nhờ hiệu quả ẩn thân của Ám Ảnh phi phong, rất nhanh đã đi tới bên cạnh cái ao nham thạch nóng chảy.
Sưu!
Cái roi có móc trên tay hắn trở nên to dài, như u linh chộp lấy một khỏa Hồng Liên quả.
Cây roi này rất quỷ dị, lại vô thanh vô tức, quả thực là tuyệt phối với Ám Ảnh phi phong.
Sưu!
Rất nhanh La Thiên đã lấy được một khỏa Hồng Liên quả, tất cả chỉ mất thời gian một hơi mà thôi.
Sau đó hắn lại nhanh chóng móc đi ba khỏa Hồng Liên quả khác.
Rống ...
Khi La Thiên hái đi khỏa thứ ba thì đã bị Hỏa Tích Vương phát hiện ra, nó phát ra tiếng gào thét cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng mà nó đã bị quạ đen dẫn ra bên ngoài, chừng ba trăm thước, căn bản không kịp ngăn cản.
Sau khi lấy đi bốn khỏa Hồng Liên quả, thân thể La Thiên nhanh chóng dung nhập vào trong bóng tối, ẩn nấp thân thể, biến mất không thấy gì nữa.
Rống! Phốc phốc oanh!
Hỏa Tích Vương trở về ao dung nham, đâu còn có bóng người của La Thiên đâu nữa, nó tức giận gào thét, nham thạch nóng chảy không ngừng cuồn cuộn.
Một lát sau La Thiên xuất hiện ở một góc nhỏ, hội họp với quạ đen.
- Hồng Liên quả của ta.
Quạ đen tùy tiện nói.
- Cho ngươi.
La Thiên ném ra một khỏa Hồng Liên quả qua.
Quạ đen trực tiếp nuốt vào.
La Thiên không khỏi ngạc nhiên, đây chính là Linh tài tam tinh, tương ứng với Địa Nguyên cảnh a.
Con chim xấu này không sợ vỡ bụng hay sao?
Dù sao La Thiên cũng không dám trực tiếp nuốt vào a.
Sau khi nuốt Hồng Liên quả vào bụng.
Cái bụng của quạ đen nhanh chóng bành trướng.
Ngay sau đó hai mắt của quạ đen có một tia mệt mỏi.
Sưu sưu ~
Một tầng sương mù màu đen từ trên người quạ đen bốc lên, bao phủ lấy nó.
Không bao lâu sau bên ngoài thân thể của quạ đen có một tầng kén màu đen xuất hiện, rơi xuống trong tay La Thiên, bên trong truyền đến tiếng ngáy ngủ.
- Như vậy cũng được hay sao?
Vẻ mặt La Thiên cổ quái, nhìn qua cái kén ngủ trong tay.
Ý niệm khẽ động, La Thiên để Thiên Thư cuốn quạ đen vào bên trong.
- Con chim xấu này bị sao vậy?
La Thiên hỏi thăm Thiên Thư.
- Thông qua phương thức hôn mê hấp thu lực lượng khổng lồ, nghênh đón một lần phá kén, sau khi thức tỉnh thực lực của nó sẽ tăng lên.
Thiên Thư đáp.
Con quạ đen này còn có thể tăng trưởng hay sao?
Trong lòng La Thiên không có kinh ngạc vui mừng, lại có chút đau răng nhàn nhạt.
Trước khi còn chưa tăng trưởng thì con quạ đen này đã gây ra họa lớn, nếu tăng lên, không biết nó sẽ gây ra hành động thiêu thân gì nữa.
Sau khi dàn xếp cho quạ đen.
La Thiên đang muốn đi tới chỗ sâu của động phủ thì...
Sưu!
Hai mắt của hắn nhìn qua, lập tức nhìn thấy một đạo thân ảnh xinh đẹp màu trắng xuất hiện ở một chỗ khác trong thông đạo, sau đó lóe lên rồi biến mất.
- Bóng dáng kia có chút giống Hạ Băng Nguyệt a?
La Thiên nỉ non nói.
Động phủ Võ Tôn ở đây được kiến tạo trong lòng đất, bốn phương thông suốt, giống như là một tòa mê cung vậy.
Cũng không biết Hạ Băng Nguyệt tiến vào lúc vào.
La Thiên đẩy nhanh tốc độ, tiến vào chỗ sâu của động phủ.
Trên đường đi hắn cũng nhìn thấy dấu vết vơ vét của đám người Khâu Việt quốc, trong khố phòng của mấy cái điện đều trống rỗng, chỉ còn lại một chút đồng nát sắt vụn giá trị rất thấp.
La Thiên đi theo dấu vết, rất nhanh đã tìm được bóng dáng của mấy người Khâu Việt quốc.
Lúc này đã đi đến chỗ sâu nhất của động phủ.
Nơi này có một mảnh hoa viên, cầu nhỏ suối nước, hoa và cây cảnh nở rộ, cảnh trí rất hợp lòng người.
Trong hoa viên có một chút trân tài sinh trưởng, như tô điểm thêm cho cảnh sắc xung quanh.
- Đây nhất định là nơi tu luyện và sinh hoạt hằng ngày của Hồng Liên Võ Tôn.
Ánh mắt Trịnh Uy sáng lên.
Mấy người bắt đầu tìm kiếm.
- Thư phòng của Hồng Liên Võ Tôn!
Trong mắt nữ tử mặc áo trắng hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, đã có phát hiện.
Đây là một gian thư phòng phong cách cổ xưa.
Trên giá sách chỉ có một vài cuốn sách cổ, rất ít.
Trên mặt bàn cũng có một chút bút mực trang giấy.
- Thật tốt quá! Không chừng nơi này có bút tích thật và tuyệt học của Hồng Liên Võ Tôn a.
Trên mặt mấy người hiện lên vẻ kỳ vọng.
Trịnh Uy cầm lấy một vài cuốn sách cổ, kết quả có chút thất vọng.
Trên sách cổ kia ghi chép một ít chim thú, đông trùng hạ thảo, học thức về thiên văn địa lý.
Trên mặt bàn, bút tích thực của Võ Tôn, lấy tay đụng một cái đã hóa thành tro tàn bay đi.
- Trịnh công tử, ở đây có một thanh kiếm.
Đông Môn Lâm chỉ vào trên vách tường của thư phòng, nơi đó có một thanh kiếm treo lơ lửng.
- Hồng, liên, kiếm.
Trịnh Uy miễn cưỡng nhận ra được ba chữ bên trên vỏ kiếm kia.
Đông Môn Lâm vô thức rút kiếm ra, muốn nhìn một chút xem phẩm chất của cây kiếm này thế nào.
Ồ!
Cánh tay Đông Môn Lâm cứng đờ, không ngờ lại không rút ra được lưỡi kiếm bên trong.
Ra cho ta!
Sắc mặt của hắn ửng đỏ, vận chuyển chân khí, cưỡng ép rút kiếm.
PHANG... Ô...ô...n...g!
Hồng Liên kiếm kia miễn cưỡng rút ra được một tấc, một đạo ánh sáng giống như kiếm quang xuất hiện.
Trong chốc lát toàn bộ thư phòng bị đạo ánh sáng nóng bỏng kia chiếu rọi, làm cho tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ uy áp kiếm ý khó có thể thở được.
- Hồng Liên kiếm! Đây là bội kiếm do Hồng Liên kiếm tôn đích thân luyện chế.
Trên mặt Trịnh Uy hiện lên vẻ điên cuồng.
- A!
Đông Môn Lâm kêu thảm một tiếng.
Một tia Hồng Liên kiếm khí màu đỏ nhạt bắn trúng cánh tay của hắn.
Phốc xuy!
Cả cánh tay rút kiếm của Đông Môn Lâm cháy đen, đột nhiên tan biến mất!
Mà một tia kiếm khí kia chỉ là kiếm quang sau khi thân kiếm lộ ra nửa tấc, phân hoá một tia kiếm khí nho nhỏ mà thôi.
PHANG...!
Hồng Liên kiếm trở vào bao, kiếm quang chiếu rọi toàn bộ gian phòng cũng tiêu tan.
Trên vách tường, bội kiếm trang trí nhìn như bình thường vẫn ở đó, dường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Tất cả khôi phục lại như lúc bình thường.
Nếu như không phải Đông Môn Lâm mất một cánh tay thì rất có thể mọi người sẽ hoài nghi, chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận