Vạn Cổ Chi Vương

Chương 631: Làm Chứng

Chương 631: Làm Chứng
La Thiên thắng hai trận liên tiếp, ngay cả Thanh Cự Nhân tu vi Địa Nguyên Cảnh tam trọng đỉnh cũng bị đánh bại dễ dàng.
Hiện trường náo động, tất cả đều nghi ngờ khó tin.
Thậm chí có kẻ nói rằng La Thiên do nhân viên tù đấu trường mời đến.
Dù là Tà Hỏa Hổ hay là Thanh Cự Nhân thì đều bị La Thiên nhẹ nhàng hạ gục trong nháy mắt, khiến người ta có cảm giác không chân thật.
“Vậy mà cũng thắng được!”
Lệ Sơn mở rộng tầm mắt, vô cùng tức giận, sắc mặt dữ tợn!
Gã đã thua liền bốn ván, tất cả tài sản đều thua hết sạch! Gã có thể không tức giận được sao?
“Đều do tiểu tử này!”
Ánh mắt Lệ Sơn âm lệ, phát ra sát ý!
Bốn phía tràn đầy thanh âm nghi ngờ tù đấu trường đã dàn xếp trận đấu.
Lệ Sơn nghe thế thì cũng chịu ảnh hưởng.
La Thiên thật sự do tù đấu trường mời đến ư?
Tù đấu trường cố ý cho La Thiên thắng, tạo nên kết quả bất ngờ để kiếm tiền từ bọn họ!
“Đổng quản sự, Thanh Cự Nhân tu vi tam trọng đỉnh sao lại thua dễ dàng như vậy, trong chuyện này không có vấn đề gì chứ?”
Lệ Sơn nghi ngờ lên tiếng!
Đổng quản sự lộ vẻ khó coi.
Nhưng người ngoài nghĩ như vậy cũng không sai, đến gã ta còn thấy không tin nổi.
Quả thật cũng có lúc tù đấu trường ngấm ngầm điều khiển thắng bại, nhưng sẽ không khiến người xem luôn thua như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ cho bọn họ thắng một hồi.
Hôm nay, trận chiến của Bạch Cẩu, hai trận của La Thiên đã khiến 80 – 90% người xem thua liền 3 trận!
Nhiều người nghi ngờ, cả Lệ Sơn cũng mở miệng, hiện trường tràn đầy oán khí! Nếu không thể bình ổn tình cảnh này thì sẽ ảnh hưởng đến sinh ý sau này.
La Thiên vừa định rời đi, trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm Đổng quản sự: “Cái này… các hạ… Hay là chiến thêm một trận đi?”
Đổng quản sự muốn trấn an người xem nên không hy vọng La Thiên ngừng chiến.
“Không có hứng thú.”
La Thiên cự tuyệt.
Hắn không thích chiến đấu cho người khác giải trí giống như nô lệ của tù đấu trường.
Hai trận chiến trước thuần túy là để cứu bằng hữu mà thôi.
Hơn nữa, hắn có chút chán ghét Đổng quản sự.
“Đợi đã, các hạ xin hãy đợi 1 chút!”
“Nếu các hạ nguyện ý tái chiến, vậy ngươi có thể miễn phí mang hai nô lệ mà ngươi muốn chuộc đi!”
Đổng quản sự không làm gì được La Thiên nên chỉ có thể đưa ra điều kiện như vậy.
“Ta có thể tiêu tiền mua nô lệ thứ hai.”
La Thiên không dao động.
Đổng quản sự có chút nóng nảy, điều kiện thế này mà không thể đả động được La Thiên, gia hỏa này thích hợp làm gian thương hơn cả gã ta nữa.
“Các hạ muốn thế nào thì mới bằng lòng lưu lại đánh một trận.”
Đổng quản sự thở dài thỏa hiệp.
“Ha hả!”
La Thiên khẽ cười.
Nơi này là Sinh Tử Tù Đấu Trường, lúc trước mọi chuyện đều do Đổng quản sự định đoạt, giá cả nô lệ tăng gấp bội, cuối cùng lật lọng, ức hiếp người ngoài.
Nhưng hiện tại Đổng quản sự lại phải cầu La Thiên, thậm chí cho La Thiên tự ra điều kiện!
“Muốn ta xuất chiến thì phải có phí lên sân, sáu vạn Linh Nguyên Tệ, không đắt đâu.”
La Thiên ra giá.
Đổng quản sự suýt nữa phun ra một búng máu.
Dù mời Địa Nguyên Cảnh ngũ - lục trọng làm bảo tiêu hoặc thuê sát thủ cấp bậc đó thì giá cả đều không quá 5 vạn Linh Nguyên Tệ.
La Thiên chỉ là Địa Nguyên Cảnh nhị trọng mà thôi, vậy mà lại đòi phí vào sân sáu vạn Linh Nguyên Tệ!
“Được!”
Đổng quản sự cắn răng đáp ứng, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.
“Đổng quản sự đã nói rằng nếu ta chiến chiến trận nữa thì sẽ thả hai vị bằng hữu của ta, thế thì ta đây sẽ tái chiến, chư vị ở đây hãy làm chứng cho ta nhé!”
La Thiên lớn tiếng cười nói, chủ động nói ra chuyện này.
“Lại nữa ư?”
Người xem bị gợi lên hứng thú.
“Trận chiến thứ 3 của ngươi sẽ có đối thủ là Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, có danh hiệu Cương Thi, sống sót sau 10 trận Sinh Tử Tù Đấu!”
Đổng quản sự tuyên bố.
Từ trong cửa sắt, một dị tộc đi ra, làn da gã trắng bệch, mặt lại màu xanh lá, có miệng rộng và răng nhọn như dã thú.
“Hiện tại, bắt đầu đặt cược!”
Lần này các khán giả đều có chút do dự.
“Cương Thi thuộc là Âm tộc cực kỳ hiếm thấy, chiến lực cường đại, nhưng đối thủ của hắn có chút tà môn, nên cược ai?”
“Ta cược Cương Thi, tu vi của hắn là Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, nhất định có thể thắng!”
“Ta cược La Thiên!”
Mọi người bắt đầu đặt cược, 60% cược cho Cương Thi, 40% cược cho La Thiên.
Như vậy, dù La Thiên thắng hay bại thì cũng sẽ có người chiến thắng, khiến sự nghi ngờ giảm bớt trên diện rộng.
Lệ Sơn vẫn khó chịu, gã đã thua sạch Linh Nguyên Tệ.
Lúc này, Đổng quản sự đi tới, cười làm lành nói: “Lệ Sơn công tử, ván này ta ra tiền giúp ngươi đặt cược được không? Nếu thua thì ta chịu, thắng thì là của ngươi!”
Lệ Sơn là khách quen của bọn họ, là đại kim chủ, phụ thân gã là cao tầng Võ Thị Linh Điện, là nhân vật cần nịnh bợ lấy lòng.
Vậy nên Đổng quản sự không muốn đắc tội với Lệ Sơn, thậm chí còn nghĩ biện pháp kết giao với gã.
“Cái gì?”
Sắc mặt âm trầm của Lệ Sơn lập tức biến mất.
“Hai vạn Linh Nguyên Tệ, cược Cương Thi thắng!”
Đổng quản sự lấy ra Linh Nguyên Tệ, bảo người hầu đi đặt cược thay.
Lệ Sơn không cao hứng, nếu La Thiên vẫn thắng thì chẳng phải gã sẽ chẳng được đồng nào ư?
“Lệ Sơn công tử yên tâm, ván này Cương Thi nhất định sẽ thắng!”
Đổng quản sự lộ ra ý cười tràn đầy thâm ý.
“Hả?”
Lệ Sơn phấn khích.
Nhân viên cốt cán của tù đấu trường dám cam đoan như vậy thì nhất định là có nắm chắc.
Nếu thật sự như thế, La Thiên mà chết trận thì gã kiếm được Linh Nguyên Tệ.
Lệ Sơn chờ mong hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận