Vạn Cổ Chi Vương

Chương 188: Cường đại áp bách (II)

- Đông Môn Lâm đâu rồi?
Nữ tử mặc áo trắng ném ánh mắt lạnh lẽo về phía La Thiên, mở miệng quát lớn chất vấn.
Trong thư phòng không có một chút tung tích của thiếu niên tóc trắng đâu nữa, mà Hồng Liên Kiếm cũng không thấy.
- Khà khà! Chờ sau khi ngươi chết là có thể nhìn thấy hắn.
La Thiên khẽ cười một tiếng.
Vù vù Xoạt!
Ám Ảnh phi phong sau lưng của hắn chấn động, người nhanh như gió bay chớp giật tới gần nữ tử mặc áo trắng.
- Loại tốc độ này...
Nữ tử mặc áo trắng biến sắc, nàng nổi danh về thân pháp cũng phải thua kém tốc độ này vài phần.
Đồng thời lời nói của La Thiên cũng làm cho trong lòng của nàng chấn động.
Đông Môn Lâm chết trong tay đối phương, mà còn không có bất kỳ động tĩnh chiến đấu nào hay sao?
Nữ tử mặc áo trắng bán tín bán nghi.
Quy Nguyên Thủ!
La Thiên đến gần nàng, trên tay có chưởng ảnh to lớn màu vàng, nặng nề hiện ra, hàn vụ lan tràn, hung hãn công kích về phía trước.
Một chưởng này làm cho nữ tử mặc áo trắng cảm nhận được một cỗ áp lực tương tự như khi đối mặt với Trịnh Uy.
Đi!
Dải dây lưng lụa màu sắc rực rỡ trong tay nữ tử mặc áo trắng bắn ra, bắn ra từng đạo quang mang giống như rắn, bạo phát ra uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Oanh oành!
Chưởng lực dày đặc khổng lồ kia giống như khối đá lớn chuyển động, đánh cho quang mang màu sắc rực rỡ sụp đổ, hàn khí rạn nứt.
Phanh!
Nữ tử mặc áo trắng bị chưởng lực to lớn đánh cho thân thể bay ngược về phía sau, sắc mặt không ngừng biến ảo, lúc đỏ lúc trắng.
- Sao có thể được chứ? Thực lực của ngươi...
Trên mặt nữ tử mặc áo trắng tràn ngập vẻ kinh hãi, cố nén đau đớn lau vết máu ở khóe miệng.
Cánh tay vung vẩy dây lưng lụa của nàng đau đớn run lên, bên trên váy có sương lạnh ngưng tụ, đang bị Hàn lực ăn mòn.
Chỉ vẻn vẹn giao đấu một kích mà La Thiên đã làm cho nàng bị thương nhẹ.
Phải biết rằng nữ tử mặc áo trắng có được thực lực bằng với đệ nhất Nhân bảng, vừa rồi lại phối hợp với Trịnh Uy, có thể dễ dàng bắt lấy Hạ Băng Nguyệt.
Vù vù oanh! Sưu sưu!
La Thiên chỉ dùng một chiêu đã có thể áp chế được nàng. Chân đi tới gần từng bước một, gắt gao quấn lấy nữ tử mặc áo trắng, bắt đầu cận thân chém giết.
Vốn nữ tử mặc áo trắng cũng không sợ chém giết cận chiến, bởi vì thân pháp và công kích của nàng đều quỷ dị thay đổi liên tục, có sở trường khắc chế đối phương.
Nhưng mà La Thiên ở dưới Ám Ảnh phi phong gia trì, tốc độ so với nàng còn nhanh hơn nhiều.
Tay đánh ra chưởng lực hùng hồn, lấy lực đè người, hầu như còn có một tia da lông chân ý toả ra.
Lại thêm Thần mạch chi lực dung nhập vào trong công kích cho nên hoàn toàn có thể nghiền ép nàng ta.
Oa! Phanh!
Nữ tử mặc áo trắng bị đánh đến nỗi phải liên tiếp lui về phía sau, miệng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt của nàng rất là kinh hãi, không có cách nào tin tưởng được.
Lúc này mới qua vài ngày không gặp, không ngờ La Thiên lại có thực lực mạnh mẽ đuổi kịp và vượt qua đệ nhất Nhân bảng như nàng.
- Ha ha ha... Không ngờ tên tiểu tặc này lại tự mình đưa tới cửa!
Một tiếng thét dài vang dội, điếc tai truyền đến.
Trịnh Uy hóa thành một đạo bóng mờ màu vàng, nhanh chóng chạy đến.
- Trịnh công tử!
Trên mặt nữ tử mặc áo trắng hiện lên vẻ vui mừng.
Hai người liên thủ, La Thiên không có khả năng ngăn cản được, sẽ dẫm vào vết xe đổ của Hạ Băng Nguyệt.
- La Thiên! Bổn công tử muốn phế ngươi! Sau đó ở ngay trước mặt ngươi, bổn công tử sẽ cưỡi lên người Hạ Băng Nguyệt, để cho ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh này.
Trịnh Uy cười tà vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
- Hạ Băng Nguyệt?
La Thiên rùng mình, có dự cảm rất là không ổn.
Hắn nhớ rõ, trước khi Hạ Băng Nguyệt rời khỏi Huyền Linh điện đã có kiếp khí quấn thân.
Phi Long Trảo!
Bàn tay của Trịnh Uy tràn ngập kim văn, giống như móng vuốt sắc bén của Giao long, tay đánh ra một mảnh quang ngấn màu vàng, cực kỳ mạnh mẽ.
La Thiên bỗng cảm nhận được áp lực vô hình.
Người này là đối thủ mạnh mẽ nhất từ khi hắn tiến vào bí viên Hoàng thất tới nay.
Thực lực của Trịnh Uy không hề nghi ngờ dã cũng vượt qua được đệ nhất Nhân bảng.
Thiên Tinh Kiếm Pháp, Tinh Hà thức!
Phong Tuyết kiếm của La Thiên ra khỏi vỏ, vẽ ra một đạo kiếm khí sáng chói như sao, hàn quang âm u, giống như một vầng trăng treo trên trời vậy.
- Kiếm pháp viên mãn!
Trịnh Uy biến sắc.
Hơn nữa, trong một kiếm này còn dung nhập một tia đại thế kiếm đạo mênh mông bát ngát, tương tự như da lông kiếm ý của Hạ Băng Nguyệt.
Xôn xao xùy! Sưu…
Đạo kiếm quang lạnh lẽo giống như sao kia lập tức nuốt hết Trịnh Uy.
Kiếm quang và trảo ấn màu vàng va chạm, sau đó cùng bị chôn vùi.
Thế nhưng kiếm khí và hàn lực còn lại lại làm cho thân thể của Trịnh Uy nhanh chóng lui về phía sau.
- Tên tiểu tặc này, so với Hạ Băng Nguyệt còn vướng tay chân hơn!
Trịnh Uy có mấy phần chật vật, trên làn da có một tầng ánh sáng màu nâu đậm hiện lên, thế nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn hóa giải được cỗ Hàn lực bá đạo kia ăn mòn.
Cảnh này làm cho nữ tử mặc áo trắng vừa mới có cơ hội thở dốc chấn động.
Một tên thiếu niên không tên không tuổi, bị nàng coi như con sâu cái kiến lại có thực lực hoàn toàn siêu việt đệ nhất Nhân bảng.
- Đi!
Vẻ mặt nữ tử mặc áo trắng trở nên lạnh lẽo, tay áo vung lên.
Vù vù!
Một đám ánh sáng màu hồng từ sau bên cạnh đánh về phía La Thiên.
Lúc này nàng không chỉ thi triển Đào Phấn Túy Tiên Hương mà còn dung nhập một loại độc lực chí mạng vào trong công kích.
Chỉ cần La Thiên dính một chút thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Phi Long Tại Thiên!
Trịnh Uy lăng không nhảy dựng lên, đánh ra một đạo trảo ảnh màu vàng cực lớn, từ phía chính diện bức bách La Thiên.
Giờ khắc này Linh Giác của La Thiên sinh ra cảm ứng, cảm thấy bản thân đang bị nguy cơ vô hình bao phủ.
Hắn không biết Hạ Băng Nguyệt đã phải bó tay chịu trói ở dưới sự phối hợp này.
Nhưng La Thiên hiêu rõ, hiện tại hắn phải đối phó với hai tồn tại đệ nhất Nhân bảng, cho nên không thể nào giữ lại thực lực được.
- Mở!
Thần mạch của La Thiên bạo phát, quanh thân có hàn vụ tối tăm hình dáng như vòng xoáy phạm vi mười thước lan tràn ra.
Trong chốc lát, hoa cỏ kiến trúc chung quanh đều bị một tầng sương lạnh bao phủ, cả thế giới như bị đóng băng.
A...!
Ở bên trong hàn vụ tối tăm có hình dáng vòng xoáy kia như có một cái vực sâu không thấy đáy, bên trong mơ hồ có tiếng than nhẹ của Thần Long truyền đến.
Phốc oanh!
Đám ánh sáng màu hồng kia nổ tung, hóa thành một mảnh sương mù và tro khí màu hồng.
Nhưng vừa mới chạm đến hàn vụ hình dáng vòng xoáy thì đã bị ngưng kết thành sương lạnh, bị nuốt hết tại chỗ.
- Đây là dị lực võ mạch gì chứ?
Lông mày của Trịnh Uy nhảy lên.
- Thiên Tinh thất thức, Tinh Diệu Cửu Thiên!
Vòng xoáy hàn vụ gào thét, quanh quẩn ở quanh người La Thiên, tay hắn chém ra một đạo kiếm quang sáng lạn như sao.
Một kiếm này hắn đã sáp nhập da lông kiếm ý vào bên trong, giống như từ chỗ sâu trong tinh không lạnh lẽo chém tới, trong công kích toả ra một loại khí thế mênh mông to lớn.
Khi kiếm này chém tới, người mạnh mẽ như Trịnh Uy cũng cảm thấy nhỏ bé, cảm giác này xuất phát từ cảnh giới võ đạo và Thần mạch áp chế.
Phốc sưu sưu! Phanh!
Phi Long Tại Thiên của Trịnh Uy bị mạnh mẽ chém nát.
Một mảng lớn hàn vụ và kiếm khí lan tràn tới, làm cho Trịnh Uy chật vật lui về phía sau.
- Đáng giận!
Trịnh Uy thở hổn hển, áo bào vỡ tan, trên người có sương lạnh ngưng kết, bảo giáp phòng ngự bắn ra một mảnh ánh sáng màu vàng.
Nữ tử mặc áo trắng ở một chỗ khác giật mình.
Hai người bọn họ liên thủ tương đương với hai tồn tại đệ nhất Nhân bảng, không ngờ lại bị La Thiên áp chế ngược lại.
La Thiên sau khi Thần mạch bạo phát, sức chiến đấu đã tăng vọt tới trình độ cao nhất.
Đồng thời đối mặt với Trịnh Uy và nữ tử mặc áo trắng mà vẫn bình thản tự nhiên không sợ hãi, còn có thể mạnh mẽ áp chế hai người.
Đương nhiên trong này cũng có nguyên nhân nữ tử mặc áo trắng đã bị La Thiên đả thương trước một bước.
Vòng xoáy hàn vụ của Thần mạch bao phủ phạm vi mười dặm, giỏi về ứng phó với chiến đấu có nhiều người.
Dù là Trịnh Uy hay là nữ tử mặc áo trắng, một khi tới gần phạm vi của hàn vụ thì đều bị Hàn lực ăn mòn, tốc độ hành động giảm mạnh, còn phải chống lại lực lôi kéo ở trung tâm vòng xoáy.
Sau đó, trải qua mấy chiêu liên tục, thế công liên thủ của Trịnh Uy và nữ tử mặc áo trắng cũng bị La Thiên dễ dàng hóa giải, sau đó hắn lại mạnh mẽ phản công.
- Tiểu tử này có võ mạch cấp bậc gì vậy? Võ mạch Địa giai rất khó có được uy thế bực này.
Sắc mặt Trịnh Uy trở nên âm trầm.
Tuy rằng hắn không phải chịu thương thế quá rõ ràng, thế nhưng cỗ hàn ý đáng sợ kia lại không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể, ăn mòn sinh cơ của hắn.
Võ mạch và Bảo khí phòng ngự của hắn không có cách nào hoàn toàn ngăn cách được cỗ Hàn lực này.
- Không thể cường công! Phải làm cho hắn tiêu hao.
Trịnh Uy tỉnh táo lại, truyền âm nói.
- Được, Trịnh công tử!
Hai mắt của nữ tử mặc áo trắng lóe lên, đã hiểu rõ dụng ý của Trịnh Uy.
Sở dĩ chiến lực của La Thiên mạnh mẽ, chủ yếu là bởi vì võ mạch và lĩnh ngộ được chân ý.
Nhưng hai thứ này đều không thể duy trì liên tục được quá lâu.
Nhất là lực lượng chân ý vượt xa cấp độ Linh Hải cảnh quá nhiều, huống chi lại là nửa bước Linh Hải.
Lần trước ở trong Huyền Linh điện.
Trịnh Uy đã thông qua phòng ngự tiêu hao, kéo sụp Hạ Băng Nguyệt đang phát động chân ý kiếm đạo.
Liều tiêu hao?
Rất nhanh La Thiên đã phát hiện ra hai người Trịnh Uy không ngừng di chuyển, tránh chính diện cứng rắn va chạm với hắn.
- Đầu óc ngu si.
Bạn cần đăng nhập để bình luận