Vạn Cổ Chi Vương

Chương 176: Dị số La Thiên (I)

- Đông Môn học trưởng lại bị thua?
Người vạm vỡ và hai gã thiên tài Khâu Việt quốc chạy tới kinh hãi nghẹn ngào, không thể tin được một màn xảy ra trước mắt mình.
Thần thoại bất bại trong lòng bọn hắn lại bị một thiếu niên không tên không tuổi phá vỡ.
Không!
Khi La Thiên làm được một bước này.
Uy danh của hắn sẽ đi ra khỏi Thương Vân quốc, không còn là một tên tiểu bối vô danh nữa.
- Tiểu tử này! Không ngờ lại lĩnh ngộ được một tia da lông của chân ý! Lại còn là chân ý kiếm đạo rất mạnh mẽ ở trong thực tế nữa!
Trên mặt Đông Môn Lâm hiện lên vẻ không cam lòng, thân thể nhanh chóng lui lại, trên ngực có một vết máu hiện lên.
Công kích của La Thiên khó khăn lắm mới đột phá được hàng phòng ngự của hắn, mang đến một vết thương nhẹ cho hắn.
Nhưng bản thân là đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt quốc, Đông Môn Lâm chưa từng thất bại, sự kiêu ngạo trong lòng hắn chưa từng phải nhận thất bại bực này a.
Hơn nữa.
Từ lúc bắt đầu giao phong tới nay Đông Môn Lâm luôn cảm thấy nghẹn khuất.
Thủ đoạn công kích quỷ dị khó lường của hắn lại vừa vặn bị La Thiên khắc chế.
Dị lực võ mạch mạnh mẽ của hắn cũng bị La Thiên áp chế.
Đến cuối cùng, lần đầu tiên La Thiên phát huy ra chân ý mà bản thân lĩnh ngộ được, bộc phát ra một kiếm vượt qua cực hạn, tạm thời phá vỡ được phòng ngự của hắn.
Nói là La Thiên thắng lợi thì cũng không phải, hoặc nói hắn chính thức mạnh mẽ hơn so với Đông Môn Lâm cũng không đúng.
Nhưng có một điểm không thể phủ nhận chính là.
Chiến lực của La Thiên đã hoàn toàn đạt tới cấp độ đệ nhất Nhân bảng.
- Đông Môn học trưởng, chúng ta tới giúp ngươi!
Hai gã thiên tài Khâu Việt quốc chạy tới không có ý tốt, định lấy nhiều bắt nạt ít.
- Câm miệng! Ta còn chưa thua!
Đông Môn Lâm tức giận nói.
Vừa mới hơi thua nửa chiêu, trong lòng của hắn không phục, muốn đường đường chính chính đánh bại La Thiên.
Còn nữa, khi võ mạch của La Thiên và hắn bộc phát sẽ có hiệu quả lĩnh vực, hạng người bình thường khó có thể nhúng tay vào, không cẩn thận còn dễ bị ngộ thương nữa.
- Hư Phong Chi Nhận!
Hư ảnh hư không màu bạc ở trên đỉnh đầu của Đông Môn Lâm bắn ra ánh sáng màu bạc.
Ô...ô...n...g sưu!
Chân khí trong cơ thể hắn sôi trào, hai tay có hàn phong màu bạc quanh quẩn, dần dần khép lại tạo thành một đạo phong nhận màu bạc, toả ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
- Đây là, bí kỹ thi triển vượt cấp!
Từ trong Hư Phong Chi Nhận La Thiên đã cảm nhận được một cỗ áp lực mạnh mẽ.
Uy lực của đạo phong nhận này vượt xa cấp độ cảnh giới của Đông Môn Lâm, tạm thời phải trả giá rất nhiều thì mới có thể thi triển ra được chiêu này.
La Thiên đang muốn thi triển Nhiên Huyết thuật, tăng chiến lực của mình lên để ứng phó với đối phương thì...
Hả?
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên khẽ đổi, trong mắt hiện lên dị sắc.
Chỉ thấy, lưu quang năm màu trên người Đông Môn Lâm ảm đạm đến mức tận cùng.
Ngay sau đó, một cỗ vô hình lực lượng ở trong Huyền Linh sơn bạo phát, bao phủ lên trên người hắn.
- Không! Chiến đấu vẫn chưa xong…
Đông Môn Lâm kinh sợ rống lên một tiếng, thân thể biến mất ở trong Huyền Linh điện.
La Thiên không khỏi lắc đầu.
Chiến đấu ở trong Huyền Linh điện sẽ làm lưu quang năm màu tiêu hao một cách nhanh chóng.
Cũng chẳng biết tại sao lưu quang năm màu trên người Đông Môn Lâm so với trong tưởng tượng còn giảm nhanh hơn nhiều, trải qua một phen chiến đấu đã tiêu hao hết.
La Thiên lại không biết, vốn số lượng lưu quang năm màu trên thân Đông Môn Lâm cũng không nhỏ.
Nhưng sau khi tiến vào Huyền Linh sơn Trịnh Uy đã ra lệnh, nhìn thấy một ít thiên tài địa bảo, hắn không tiêu hao lưu quang của mình mà để cho các thiên tài Khâu Việt quốc ra tay thu lượm.
Bởi vậy lưu quang năm màu trên người của rất nhiều thiên tài Khâu Việt quốc đều nhanh chóng giảm sút, không còn lại bao nhiêu.
- A!
Nhìn thấy Đông Môn Lâm biến mất, người vạm vỡ và hai gã thiên tài Khâu Việt quốc không khỏi trợn tròn mắt.
Rồi sau đó, ánh mắt lạnh lùng không có ý tốt của La Thiên quét tới.
Một cỗ hàn ý lan tràn trong lòng bọn họ.
Vị trước mắt này là tồn tại có thể so với Đông Môn Lâm, có lẽ còn cường đại hơn a.
- Chạy mau!
Ba người sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, chạy ra bên ngoài Huyền Linh điện.
SƯU...U...U xùy!
La Thiên chém ra một đạo kiếm khí, giết chết người vạm vỡ đang chạy ở cuối cùng.
Về phần hai người khác.
La Thiên lo lắng tới tình hình chiến đấu của Hạ Băng Nguyệt cho nên cũng không đi truy kích.
Vèo sưu sưu!
Thân thể La Thiên tạo thành từng đảo tàn ảnh đi thẳng đến chỗ Tĩnh ngộ thất.
Mấy hơi thở sau, thân ảnh đang chiến đấu của Hạ Băng Nguyệt cùng Trịnh Uy đập vào ánh mắt của hắn.
- Ha ha ha...! Hạ tiên tử của ta, ngươi còn có thể phát động được mấy kiếm nữa chứ?
Trịnh Uy càn rỡ cười to.
Mặc dù áo bào của hắn đã rách mấy chỗ, hai gò má còn có vết máu, thoạt nhìn có chút chật vật.
Sưu sưu!
Sắc mặt Hạ Băng Nguyệt tái nhợt, bàn tay cầm kiếm khẽ rung động, hiển nhiên đã bị tiêu hao khá lớn, nhất là tâm thần cũng bị tổn hại.
Lực lượng chân ý chung quy không thuộc về Linh Hải cảnh.
Dù chỉ là da lông chân ý, dùng tu vi Linh Hải cảnh phát động cũng làm cho tâm thần của nàng tiêu hao kịch liệt.
Đương nhiên La Thiên tu luyện Tạo Hóa quyết, Tinh Thần lực vượt xa đám người cùng giai gấp mười mấy lần, được xem như là một ngoại lệ.
Vào lúc Trịnh Uy đang tùy ý cười lớn, không chút kiêng nể gì thì...
- Chém!
Một đạo kiếm khí lập lòe, âm u, to lớn xinh đẹp, tràn ngập hàn vụ từ bên lưng hắn chém tới.
Ô...ô...n...g SƯU...U...U!
Một kiếm này cộng minh với linh khí thiên địa, hình thành một cỗ đại thế kiếm đạo mênh mông và bao la bát ngát.
Trong khoảnh khắc kiếm này được chém ra, bảo kiếm trong tay Hạ Băng Nguyệt run lên, hình thành một loại cộng minh nào đó.
- Đây là chân ý kiếm đạo, không ngờ hắn cũng...
Trong đôi mắt đẹp của Hạ Băng Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc và vui mừng, còn có gợn sóng dị sắc nữa.
Một kiếm này dường như đã chém vào trái tim của nàng, làm cho nàng có một tia thân thiết và cộng minh.
Đó là bởi vì La Thiên đã từng cảm ngộ qua chân ý kiếm đạo của nàng, từng tham khảo qua. Cho nên kiếm ý của hai người sẽ có một chút giống nhau và cộng minh.
- Chuyện gì xảy ra! Lại là một cỗ kiếm ý khác công kích...
Trịnh Uy chấn động, nụ cười cứng lại.
Một kiếm đột nhiên từ mặt bên đánh tới làm cho hắn vội vàng không kịp chuẩn bị.
Không sai, kiếm này của La Thiên là đánh lén.
Ám Ảnh phi phong trên người hắn có thể che giấu khí tức, vào ban đêm thậm chí còn có thể ẩn thân được.
Chỉ là ở trong Huyền Linh điện này, ngày đêm sáng sủa, không có cách nào ẩn thân được.
Nhưng hiệu quả che giấu khí tức cũng rất thực dụng.
Mãi tới khi La Thiên tới gần hai mươi thước thì Trịnh Uy cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
- Kiếm pháp tốt!
Hạ Băng Nguyệt kinh sợ khen, không chút lưu tình nào chém ra một đạo kiếm quang rực rỡ ẩn chứa chân ý.
Trong nháy mắt Trịnh Uy đã bị hai đạo kiếm quang mạnh mẽ công kích trước sau, đều ẩn chứa chân ý, đủ để uy hiếp được tới hắn.
- Ngăn cản cho ta!
Trịnh Uy quát lên một tiếng, kim quang trên người tuôn ra.
Ô...ô...n...g sưu sưu!
Ở bên trong áo bào xuất hiện một kiện nhuyễn giáp, tia lửa màu vàng bắn ra.
Đồng thời dị lực võ mạch của hắn được thúc giục, trên bề mặt làn da có một tầng minh văn màu nâu đậm hiện lên, tăng cường lực phòng ngự của hắn.
Oanh sưu sưu!
Hai đạo kiếm quang lấp lánh lạnh như băng chém vào trên người Trịnh Uy, nổ tung, ánh sáng không ngừng đan vào nhau.
Tiếng gầm giận dữ từ bên trong truyền đến.
Ánh sáng tản đi.
Khóe miệng Trịnh Uy có một tia máu tràn ra, áo bào màu vàng ở bên ngoài thân thể rạn nứt, để lộ ra bên trong một kiện nhuyễn giáp màu vàng ở bên trong.
- Bảo khí phòng ngự trung phẩm.
La Thiên có chút giật mình.
Bảo khí, mỗi khi tăng lên một phẩm cấp thì uy lực và hiệu quả sẽ tăng lên theo bội số.
Một kiện Bảo khí trung phẩm, giá trị gấp mười lần Bảo khí hạ phẩm, Linh Hải cảnh bình thường không dùng nổi.
Có nhuyễn giáp màu vàng và dị lực võ mạch bảo vệ, tuy rằng Trịnh Uy phải chịu một chút tổn thương, thế nhưng cũng không tới mức chí mạng.
- Chém!
La Thiên và Hạ Băng Nguyệt giống như tâm hữu linh tê, đồng thời phát động công kích.
Uy lực của Bảo khí, cũng có quan hệ với tu vi của cá nhân, có thể tránh cho tổn thương nhất định, thế nhưng cũng không phải là kim bài miễn tử.
- Đáng hận!
Sắc mặt Trịnh Uy âm trầm, bị đánh lén bị thương, lúc này hắn tự biết mình không địch lại được hai người này liên thủ với nhau.
Vèo sưu sưu!
Hắn hóa thành một đạo thân ảnh, lăng không chạy đi.
Nhưng người ở trên không trung hắn lại phải thừa nhận một bộ phận thế công, lại phun ra một búng máu.
- Gia hỏa này! Thân pháp thật là kinh người!
La Thiên cảm thấy giật mình.
Thực lực chỉnh thể của Trịnh Uy còn mạnh hơn cả Đông Môn Lâm.
Nếu như là Đông Môn Lâm, đối mặt với loại tình huống vừa rồi, rất có khả năng đã mất mạng từ lâu.
- Tiểu tử! Lần sau gặp lại, bổn công tử sẽ làm cho ngươi phải hối hận khi sống trên đời này.
Thân ảnh dần dần đi xa kia phát ra thanh âm tràn ngập sát ý lạnh như băng.
- Ha ha ha...! Còn có Hạ Băng Nguyệt nữa! Ngươi không chạy khỏi lòng bàn tay của bổn công tử đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận