Vạn Cổ Chi Vương

Chương 758: Phương Thức Của La Thiên

Chương 758: Phương Thức Của La Thiên
“Hư Không Đạo Vương cố ý đặt bàn cờ tại đây chỉ để quấy nhiễu phán đoán mà thôi!”
Văn võ thư sinh lạnh nhạt liếc La Thiên một cái.
Hành vi vừa rồi của La Thiên rõ ràng là của một kẻ không chuyên. Có lẽ La Thiên thật sự chỉ gặp may mắn ở cửa ải đầu tiên.
“Văn võ thư sinh nói không sai!”
“Không biết các hạ có phát hiện ra điều gì không?”
Mọi người vây quanh văn võ thư sinh.
La Thiên nhìn văn võ thư sinh một cái, thực ra hắn vốn không nghĩ gì nhiều, chỉ tùy tiện nhìn xem bàn cờ một chút mà thôi.
Nhưng văn võ thư sinh lại khẳng định nó là bẫy, từ ban đầu đã không chú ý nhiều đến bàn cờ chứng minh y cũng không phải Gia Cát Lượng thông vạn sự.
“Các ngươi chậm rãi tìm kiếm phương pháp phá giải đi!”
Đằng Viên Tinh hừ lạnh một tiếng, thả người nhảy vọt vào trận mưa Phá Nguyên Châm.
Gã ta nhanh chóng dịch chuyển giữa không trung, khiến người ta hoa cả mắt.
Khi đi được 1/3 lộ trình, không một cây Phá Nguyên Châm nào đánh trúng chân nguyên tráo của gã!
Lữ Hàn Dạ và Lữ Hồng Y cũng không muốn lãng phí thời gian, bọn họ đều xông lên.
“Liều mạng!”
Một võ giả đoàn đạo phỉ Tu La lấy ra một bộ áo giáp dày nặng và tấm chắn lớn rồi cũng vọt vào.
Bẫy do Đạo Vương bố trí, trừ việc dùng thực lực bản thân hoặc phá giải ảo diệu trong đó thì có thể dùng thủ đoạn khác để vượt qua.
“Haizz, đúng là ta không có tài ở phương diện này.”
La Thiên không có đầu mối nên định trực tiếp hỏi thiên thư.
Văn võ thư sinh nghe vậy thì lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hắn đã xác định được hai mục tiêu, đó là một bức tranh trên tường và một bức tranh chữ.
“Rõ ràng chúng được trút tâm huyết vào để hoàn thành, có nhiều điểm không hợp lẽ thường, chắc chắn trong đó có ẩn giấu bí mật...”
Văn võ thư sinh nhìn đi nhìn lại đánh giá.
Đúng lúc này, La Thiên cũng đi tới.
Văn võ thư sinh cho rằng La Thiên thấy hành động của y nên mới sinh ra hứng thú với bức họa và tranh chữ này.
“Các hạ hiểu tranh chữ ư?”
Văn võ thư sinh hỏi.
“Không hiểu!”
La Thiên lắc đầu, sau đó hắn vươn tay như muốn đụng vào bức tranh thuỷ mặc!
Trong bức họa, một người giơ dù bước đi trong núi rừng giữa cơn mưa to tầm tã, rất có ý cảnh.
Tay La Thiên chạm vào cây dù kia.
“Mượn ô của ngươi để che mưa một chút.”
La Thiên cười nói.
Hành động và lời nói của hắn khiến một vài võ giả chú ý.
“Tiểu tử này ngu à?! Sao lại mượn ô của bức họa?”
Một Tu La đạo tặc cười khẩy.
Nhưng ngay sau đó, từ vị trí ô che mưa trong bức họa nổi gợn sóng, một chiếc ô đen nhánh chui ra từ đó, rơi vào trong tay La Thiên.
“Này…!”
Kẻ vừa châm biếm La Thiên lập tức trợn mắt há hốc mồm, vô cùng kinh hãi.
Leng keng!
Viu!
Bởi vì thất thần, Phá Nguyên Châm xuyên thủng chân nguyên tráo của gã, đâm vào thân thể gã.
Tên Tu La đạo tặc này kêu thảm thiết vài tiếng, vội vàng tập trung chú ý ứng đối với Phá Nguyên Châm bốn phía.
“Chiếc ô kia là sao?”
“Hắn lấy chiếc ô ra từ trong bức họa, nó do Hư Không Đạo Vương bố trí sao?”
Từng tiếng kinh ngạc cảm thán truyền đến.
Tuy rằng La Thiên vẫn chưa tiến vào bẫy để tiến hành nghiệm chứng, nhưng mọi người đều cho rằng La Thiên đã tìm ra phương pháp phá giải!
Đối với chuyện này, bọn họ vừa giật mình vừa bội phục lại hâm mộ La Thiên.
Bên cạnh La Thiên, văn võ thư sinh lộ vẻ giật mình, sắc mặc dần dần trầm xuống.
La Thiên nói mình không biết gì, không hiểu tranh chữ, sao lại đột nhiên phá giải được khảo nghiệm này.
Hắn quả là một kẻ dối trá!
Hay La Thiên đang cười nhạo y?
Viu!
La Thiên mở ô, sau đó phi vào trong cơn mưa Phá Nguyên Châm.
Phá Nguyên Châm vô cùng sắc bén đụng tới tán ô như hóa thành mưa phùn đánh lên đó, sau đó chảy xuống, không để lại chút dấu vết nào.
Đám người bốn phía vẫn đang cẩn thận lo lắng, đề phòng né tránh khắp nơi.
Nhưng La Thiên chỉ như đang du ngoạn tản bộ, thản nhiên tự đắc cầm ô, hoàn toàn khác biệt với đám người còn lại bốn phía.
Hình như tất cả mọi người đều trở thành phông nền cho hắn, khiến La Thiên trông có vẻ cao thâm khó đoán.
La Thiên nhanh chóng đuổi kịp Lữ Hồng Y và Lữ Hàn Dạ.
Trên khuôn mặt lãnh diễm của Lữ Hồng Y lộ vẻ sửng sốt.
Biểu hiện của La Thiên giờ phút này còn kinh diễm hơn khảo nghiệm trước đó.
Nàng lộ ra ý cười vũ mị động lòng người, tư thái thẹn thùng như thiếu nữ, ôn nhu nói: “Công tử, tiểu nữ có thể cùng che ô trốn mưa với chàng không?”
La Thiên dở khóc dở cười vì hành vi của Lữ Hồng Y.
Hắn khẽ gật đầu.
Viu!
Lữ Hồng Y bay vào phạm vi ô che, giống như một đôi tình lữ với La Thiên, 2 người bung dù sóng vai đi trong mưa.
Nhưng La Thiên phát hiện khi hai người cùng trốn vào dưới ô, Phá Nguyên Châm giáng xuống trở nên dày đặc hơn, để lại rất nhiều dấu vết trên tán ô đen nhánh.
La Thiên và Lữ Hồng Y thuận lợi đi đến phía bên kia cung điện, Đằng Viên Tinh còn đến muộn hơn bọn họ vài bước.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên âm lãnh.
Hai lần La Thiên phá giải bẫy đều rất ấn tượng, mấu chốt là dưới sự trợ giúp của La Thiên, ưu thế của Lữ Hồng Y còn lớn hơn Đằng Viên Tinh, gã ta cảm nhận được sự uy hiếp.
Nếu không có ước định lúc trước, Đằng Viên Tinh sẽ ra tay tiêu diệt La Thiên!
Ong!
Ô che mưa trong tay La Thiên bỗng hóa thành lưu quang lướt bay, dung nhập vào bức họa.
Màu sắc của chiếc ô trong bức họa phai nhạt đi một chút.
“Xem ra chiếc ô này có số lần sử dụng hữu hạn!”
La Thiên thấp giọng nói.
“Cút, chiếc ô kia là của ta!”
Lập tức có một tên dị tộc gầm lên, quanh thân tản ra khí thế trầm trọng như núi cao!
“Mạnh mỗ sẽ dùng chiếc dù này!”
Đám người vọt qua tranh đoạt kịch liệt.
Văn võ thư sinh cách tranh chữ gần nhất, y nhanh chóng phản ứng lại, lấy được chiếc ô trước những kẻ khác.
Mãi đến khi văn võ thư sinh thông qua ải thứ hai, ô lại trở về bức họa, đám võ giả quanh đó lại triển khai tranh đoạt.
Cuối cùng ô che mưa hộ tống thêm ba người thành công vượt qua khảo nghiệm nữa mới hoàn toàn biến mất.
Trong bức họa, người vốn đang che ô đã không còn ô che nữa, kẻ đó bị mưa tưới ướt sũng.
Văn võ thư sinh để lộ sắc mặt âm trầm.
Hai lần khảo nghiệm y đều dùng phương pháp La Thiên đã dùng để thuận lợi thông qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận