Vạn Cổ Chi Vương

Chương 636: Chỗ Dựa

Chương 636: Chỗ Dựa
Ầm!
Giữa không trung, hồng quang nổ mạnh, một thân ảnh cháy đen bay ngược, ngã vào thuyền đạo phỉ.
“Thuyền trưởng!”
Đám đạo phỉ nhanh chóng chạy tới, sắc mặt hoảng sợ lo lắng!
Trên ngực người trung niên có một vết thương cháy đen, thậm chí có thể nhìn thấy xương sườn cháy đen bên trong, đồng thời, cánh tay phải của gã ta đã không còn.
“Tại sao lại như vậy?!”
Thuyền trưởng băng cướp Kim Sư là Địa Nguyên Cảnh lục trọng, vậy mà lại bị đánh bay, điều này quá đáng sợ!
“Ta đã nói rồi, nếu các ngươi rời đi thì ta có thể tha mạng cho các ngươi, nhưng giờ thì muộn rồi!”
La Thiên cầm Hồng Liên Kiếm, trên người quanh quẩn một tầng quang mang đỏ đậm, quần áo tung bay như thiên thần hạ phàm!
“Ngươi... sao lại có thần binh lợi hại như thế?!”
Người trung niên mở mắt, lộ vẻ sợ hãi.
Bảo kiếm kia quá khủng bố, chỉ bằng một chiêu đã khiến gã ta bị thương nặng, phẩm giai chắc chắn rất cao.
“Nhưng ngươi không có khả năng liên tục dùng thần binh lợi khí bực này!” Người trung niên cắn răng nói.
“Vậy ta sẽ cho các ngươi thấy ta có thể dùng liên tục hay không!”
La Thiên cười nhạt.
Sau khi đột phá Địa Nguyên Cảnh, La Thiên tu luyện Thiên Nguyên Ngưng Thủy Quyết , lượng và chất chân nguyên đều đạt tới tiêu chuẩn Địa Nguyên Cảnh tam - tứ trọng.
Muốn thi triển chiêu kiếm thứ 2 tuyệt đối không thành vấn đề.
Ong!
Chân nguyên điên cuồng tuôn ra, Hồng Liên Kiếm run rẩy, viêm lực đáng sợ dao động lan tràn.
Trên thuyền đạo phỉ, tất cả đạo phỉ đều sợ hãi.
Ngay cả người trung niên kia cũng lộ vẻ kinh sợ!
La Thiên có thể đánh ra chiêu kiếm thứ 2!
“Các hạ dừng tay, xin đừng giết ta!”
Lúc này, Lệ Sơn bỗng nhiên xin tha, bùm một tiếng, gã trực tiếp quỳ gối trước mặt La Thiên.
Lệ Sơn tàn khốc bá đạo là vì gã ỷ vào uy thế của phụ thân, nếu gặp phải nguy hiểm thì gã sẽ tham sống sợ chết, nhát như chuột.
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta ra thì ta có thể cho ngươi Linh Nguyên Tệ, bao nhiêu cũng được.”
Đám đạo phỉ ngửi được mùi nước tiểu, sau đó thấy quần Lệ Sơn ướt một mảnh.
Đúng lúc này, phía sau La Thiên truyền đến một cỗ năng lượng khổng lồ dao động.
Một Hư Không Thuyền hình trứng rất lớn nhanh chóng đi đến.
“Đó là... Hư Không Thuyền của Sinh Tử Tù Đấu Trường, là Đổng quản sự!” Lệ Sơn nhận ra.
Gã lập tức bò dậy, hô lớn: “Đổng quản sự, mau giết tiểu tử này giúp ta!”
“Lệ Sơn công tử yên tâm, lần này ta tới để giết hắn!”
Đổng quản sự sắc mặt âm lệ lên tiếng.
“Ngươi không sao cả ư?”
La Thiên ngạc nhiên.
Đổng quản sự nghe thế thì lập tức nổi giận: “Tiểu tử thúi, quả nhiên là ngươi phái người quấy rối tố giác!”
Suýt nữa gã ta đã phải gặp tai ương lao ngục, mọi chuyện đều do La Thiên làm hại.
Hận ý của Đổng quản sự đối với La Thiên không kém gì Lệ Sơn.
Sau khi lại gần, Đổng quản sự liền thấy bộ dáng thê thảm của băng cướp Kim Sư.
Thuyền trưởng Băng cướp Kim Sư là Địa Nguyên Cảnh lục trọng mà lại mất một cánh tay và trọng thương, đến Hư Không Thuyền cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Còn phe La Thiên thì chẳng có vấn đề gì cả.
.
Đổng quản sự vốn vô cùng tự tin đột nhiên cảm thấy mất lòng tin.
“Đổng quản sự, La Thiên có một kiện thần binh lợi khí nhưng không thể liên tục sử dụng, chúng ta liên thủ thì hắn nhất định sẽ thua!”
Lệ Sơn nói ra thủ đoạn và nhược điểm của La Thiên.
“Thì ra là thế.”
Đổng chấp sự khẽ gật đầu.
Rốt cuộc là thần binh lợi khí gì mà lại khiến thuyền trưởng băng cướp Kim Sư bị thương nặng.
“La Thiên, ngươi có thể thi triển mấy chiêu nữa?”
Diệp Phong hỏi.
Bọn họ vốn đang vô cùng kích động vì La Thiên có át chủ bài mạnh như vậy, còn đánh bại thuyền trưởng băng cướp Kim Sư.
Nhưng ngay sau đó, người Sinh Tử Tù Đấu Trường lại chạy đến.
Cứ tưởng tình cảnh đã chuyển nguy thành an, kết quả nguy hiểm cứ liên tiếp dồn đến!
Hư Không Thuyền của Sinh Tử Tù Đấu Trường ngừng phía sau, cách đám người La Thiên hơn 100 mét.
Vèo vèo vèo!
Vài thân ảnh bay ra, trong đó có cả Đổng quản sự là Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, nhưng trong đám nhân thủ gã ta mang đến lại có ba gã Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng, một Địa Nguyên Cảnh lục trọng.
Ngoài ra còn có mười tên Địa Nguyên Cảnh nữa, đội hình rất cường đại!
“Lệ Sơn công tử, bổn thuyền trưởng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao!”
Bên kia, người trung niên cũng đứng lên.
La Thiên có trọng bảo, gã muốn phân một ly canh thì phải xuất nhiều lực!
“La Thiên, ngươi xong đời rồi, đắc tội với bản công tử, ngươi sẽ chết rất thảm!”
Lệ Sơn đắc ý quát.
Có vài tên đạo phỉ cảm thấy mất mặt thay Lệ Sơn, vừa quỳ xuống xin tha, thậm chí còn đái trong quần, vậy mà quân chi viện vừa tới liền trở mặt uy hiếp, đắc ý dào dạt.
“Ha hả, vậy ư?”
La Thiên khẽ cười, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Đám đạo phỉ nghi ngờ.
Việc đã đến nước này, không ngờ La Thiên còn trấn định như vậy?
Chẳng lẽ hắn còn chỗ dựa nữa ư?
Lệ Sơn rụt đầu, lui lại vài chục bước, trong lòng đã có bóng ma đối với La Thiên.
Đổng quản sự khó hiểu, sao một câu của La Thiên lại dọa băng cướp Kim Sư sợ thế kia.
Xem ra băng cướp Kim Sư uy danh một phương cũng chỉ đến thế mà thôi!
“Cũng được, một mình ta độc chiếm công lao, tuyệt thế thần binh trong tay La Thiên cũng sẽ là của ta!”
Đổng quản sự lộ ra sự tham lam.
Bỗng nhiên...
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba đạo thân ảnh bay nhanh đến, vốn tưởng chỉ đi ngang qua, nhưng không ngờ ba người kia lại chạy thẳng tới đây.
Lão nhân áo bào tro cầm đầu, toàn thân phủ kín vảy, tản ra khí tức sâu như biển, nơi lão đi qua, vạn vật hồi hộp!
Bên cạnh lão có một nam một nữ, tu vi cũng không tầm thường!
“Địa Nguyên Cảnh cao giai!”
Đổng quản sự nheo mắt nhìn chằm chằm lão nhân áo bào tro!
Địa Nguyên Cảnh cao giai là Địa Nguyên Cảnh lục trọng trở lên!
Ngoài ra, hai người bên cạnh lão nhân áo bào tro này có vẻ đều là cao thủ Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng!
“Chẳng lẽ đây là viện binh của hắn ư? Vậy nên hắn mới không hề sợ hãi như vậy?”
Đổng quản sự và nhân thủ của gã ta đều lộ vẻ ngưng trọng!
Bên kia, băng cướp Kim Sư cũng kinh hách, Lệ Sơn nhức nhối, muốn chửi má nó.
Vèo vèo vèo!
Ba gã cường giả xa lạ ngừng gần đó, nhìn chằm chằm về hướng La Thiên.
“Xem ra chúng ta tới rất kịp thời.”
Nữ nhân dị tộc lộ ra ý cười.
“Tiền bối, người này đắc tội người không nên đắc tội, mong các ngươi đừng nhúng tay, để ta mang hắn về!”
Đổng quản sự bái về hướng lão nhân áo bào tro.
Gã ta bắt buộc phải mang La Thiên về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận