Vạn Cổ Chi Vương

Chương 136: Muốn ngang tay? Đã muộn rồi! (II)

Leng keng! Phanh phanh phanh!
La Thiên thúc giục mấy phần Thần mạch chi lực, sau khi thi triển Thất Tinh Liên Châu, hắn xoay chuyển cục diện bị áp chế, có khuynh hướng phản công ngược lại.
Bá Long Triều Thiên!
Ánh mắt Từ Mộng Hân trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, chân khí Linh Hải cảnh bạo phát, bàn tay nàng đánh ra một đạo bóng roi màu xanh hình rồng dài mấy chục thước, không khí nổ tung, nương theo đó là một trận gió lốc sắc bén cuốn về phía La Thiên.
Uy lực của chiêu này rất là kinh khủng, lập tức làm kinh động đến rất nhiều học viên ở ba võ đài khác.
- Chuyện gì xảy ra? Từ Mộng Hân và La Thiên lại đánh tới mức hung ác như thế sao?
Quảng trường Huyền Vũ, Kim học trưởng, Tạ Lâm, Nam Cung Ngọc và các học viên khác của Trục Nhật Thánh phủ kinh ngạc nhìn qua.
Quan chiến đài ở giữa quảng trường.
Hoàng thất và cao tầng của các thánh phủ đều chú ý tới chuyện này.
Bây giờ là vòng thứ nhất của thịnh hội, cho nên chiến đấu cấp bậc Linh Hải cảnh rất hiếm thấy.
- Hừ! Tiểu tử này không nghe theo chỉ huy! Bản thân bị thua mà lại còn làm cho Từ Mộng Hân bị tiêu hao không nhỏ.
Trong lòng Nhạc Phó Phủ chủ rất là bất mãn.
Lúc La Thiên và Từ Mộng Hân gặp nhau hắn đã truyền âm, để La Thiên vứt bỏ trận này.
Dù sao Từ Mộng Hân cũng là học viên Diệu Nhật, là chiêu bài của Trục Nhật Thánh phủ, cần phải tranh thủ thành tích tốt cho Thánh phủ ở trên thịnh hội Võ phủ.
Theo hắn thấy, La Thiên làm như vậy rất là ích kỷ, không có ý thức vinh dự tập thể.
Oanh oành! Leng keng keng!
Bá Long Triều Thiên của Từ Mộng Hân mang theo thế không thể đỡ, cứng rắn phá vỡ Thất Tinh Liên Châu của La Thiên.
Vù vù! Sưu ~ Sưu~!
Bóng roi màu xanh hình rồng kia tạo thành gió lốc, làm cho La Thiên rơi vào hoàn cảnh xấu, phải không ngừng phòng thủ.
- Hừ! Để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!
Thế công của Từ Mộng Hân rất hung mãnh, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Nàng đã dự đoán trước, dùng tu vi của La Thiên, một khi thi triển ra chiến lực Linh Hải cảnh, hơn phân nửa là do dựa vào bí thuật và tuyệt chiêu để bạo phát vượt cấp.
Một khi La Thiên để lộ ra xu hướng suy tàn, nàng sẽ tìm cơ hội để làm trọng thương hoặc phế bỏ hắn.
- Học viên Diệu Nhật quả thực danh bất hư truyền.
La Thiên nhìn như rơi vào trong hoàn cảnh xấu, thế nhưng hắn lại rất điềm tĩnh, đang tìm hiểu hư thật của đối phương trước.
Đột nhiên hắn thúc giục Thần mạch chi lực đến năm thành.
- Thiên Tinh tứ thức, Tinh Lạc Vân Tán!
La Thiên lăng không nhảy dựng lên, vung tay đánh ra nhiều đóa kiếm quang to lớn chói mắt, giống như sao băng trong tinh không, liên miên không dứt đánh về phía Từ Mộng Hân.
SƯU...U...U xùy! Oành oanh oanh!
Những đạo kiếm quang như lưu tinh kia, mỗi một đạo đều ẩn chứa Hàn lực bá đạo, sương mù lạnh lẽo nổ tung, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
- Thực lực của tiểu tử này…
Trên mặt Từ Mộng Hân hiện lên vẻ kinh hãi, bị từng đạo hàn khí tới từ kiếm quang bốn phía trùng kích, bên trên cây roi có sương lạnh ngưng tụ, cả cánh tay của nàng cũng đã lạnh cứng.
Trong khoảnh khắc thế công của nàng đã bị đập tan, còn bị La Thiên làm cho lùi lại.
- Làm sao lại thế được chứ? Sao La Thiên lại có được chiến lực như thế, gần như áp chế được học viên Diệu Nhật.
Khuôn mặt của Liễu Tử Yên biến sắc, khó có thể tin tưởng được.
Nàng toàn lực bạo phát, cộng thêm dị lực võ mạch thì mới có được chiến lực chống lại Linh Hải cảnh yếu đuối.
Mà giờ khắc này La Thiên lại bộc phát ra thực lực kinh khủng có thể địch nổi, thậm chí là áp chế học viên Diệu Nhật.
Từ một trình độ nào đó mà nói.
La Thiên đã chính thức đuổi kịp và vượt qua nàng trên ý nghĩa.
Vô số lần chặn đánh và mưu đồ, chung quy vẫn không có cách nào ngăn cản được La Thiên cường thế quật khởi.
- Kéo dài, nhất định ta có thể thắng được hắn! Dùng tu vi của La Thiên bạo phát ra chiến lực như thế, tuyệt đối không có cách nào kéo dài được quá lâu.
Trong lòng Từ Mộng Hân phẫn hận, cắn răng chống đỡ.
Linh Hải cảnh mở ra Khí hải, có được Khí hải linh toàn, chân khí mênh mông, hơn xa khí mạch của Khai Mạch cảnh.
Nếu so tiêu hao, nhất định nàng có thể chiến thắng.
Lúc này Từ Mộng Hân đã thay đổi đối sách, đổi công làm thủ, cái roi trong tay múa kín không có lấy một kẽ hở, ngăn cản thế công của La Thiên.
- Muốn kéo dài? So tiêu hao hay sao?
Ánh mắt của La Thiên rất nhạy cảm, lập tức nhìn ra được dụng ý của Từ Mộng Hân.
Hắn tu luyện Quy Nguyên chân công, trình độ hùng hồn của chân khí hơn xa công pháp Địa cấp cùng giai.
Lại thêm ưu thế khí mạch do Thần mạch xây dựng, nếu nói về lực bền bỉ, so với Linh Hải cảnh nhất trọng cũng không kém nhiều lắm.
Ít nhất muốn kiên trì trong một trăm hơi thở, giữ vững thế hoà không phân thắng bại là chuyện không thành vấn đề.
Nhưng mà La Thiên sẽ chấp nhận thế hoà không phân thắng bại hay sao?
Hắn đã cho Từ Mộng Hân một cơ hội, hiện giờ hắn sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
- Thiên Tinh ngũ thức, Tinh La Kỳ Bố!
Ánh mắt của La Thiên trở nên thâm sâu, phong cách của kiếm pháp biến đổi, tuân theo một loại huyền diệu của nhật nguyệt tinh thần, phác thảo ra từng đạo kiếm quang lóng lánh biến ảo, tô điểm ở chung quanh người của Từ Mộng Hân.
- Không tốt! Đây là kiếm pháp gì vậy chứ?
Từ Mộng Hân biến sắc.
Nàng có cảm giác như đang đặt mình ở trong bàn cờ trên tinh không, từng đạo kiếm ảnh hư thật biến ảo bất định đang phong kín không gian hoạt động của nàng.
Vù vù sưu sưu!
Những đạo kiếm khí giống như quân cờ trong tinh không còn có một tia hàn khí đang phun ra nuốt vào ra, đang ăn mòn cơ thể của Từ Mộng Hân từng chút một.
So sánh với lúc chiến đấu cùng Đỗ lão tổ.
Bây giờ bất kể là tu vi, tạo nghệ kiếm pháp, Thần mạch chi lực của La Thiên đều có tăng trưởng khá là toàn diện.
Nhất là Thần mạch, tăng trưởng rất lớn.
Giờ phút này La Thiên vận dụng năm thành Thần mạch chi lực đã có thể thành công vây khốn Từ Mộng Hân, làm cho trạng thái của nàng ta liên tục giảm xuống.
- Kiếm pháp thật là huyền diệu!
- La Thiên lại áp chế được học viên Diệu Nhật?
Trận chiến này, không chỉ làm cho bên đài số 1 chấn động, thiên tài ở ba đài khác cũng phải quan tâm.
Trên quan chiến đài.
Cao tầng Hoàng thất và ba Đại Thánh phủ không khỏi ghé mắt vào nhìn.
- Dùng tu vi không đến Khai mạch cửu trọng mà lại có được tạo nghệ kiếm pháp như thế, không kém Hạ Băng Nguyệt là bao.
Người của Vân Thiên Thánh phủ sợ hãi than nói.
- Cuối cùng Trục Nhật Thánh phủ các ngươi cũng xuất hiện một hạt giống có thể nói là cực hạn, sao trước kia chưa từng nghe qua cơ chứ?
Độc Long Phủ chủ của Vũ Khôn Thánh phủ lạnh nhạt nói.
Hai vị chủ nhân Thánh phủ khen La Thiên không dứt miệng.
Nhạc Phó Phủ chủ không khỏi cảm thấy xấu hổ, mặt già nóng rát, dường như vừa bị bạt cho một bạt tai vậy.
Đoạn thời gian trước hắn còn truyền âm, để La Thiên chịu thua. Không nghĩ tới kẻ này lại có chiến lực đuổi theo được mười thứ hạng đầu trên Nhân bảng.
- Khục! Đây là thiên tài mà Trục Nhật Thánh phủ chúng ta,bí mật bồi dưỡng...
Nhạc Phó Phủ chủ vội ho một tiếng, ra vẻ trấn định nói.
...
Võ Đấu đài số 1.
Dưới sự bao phủ của Tinh La Kỳ Bố.
Không đến mười hơi thở sau, khí huyết chân khí trong cơ thể Từ Mộng Hân đều có chút ngưng trệ, trên mặt nàng hiện lên vẻ tia lo nghĩ.
Trạng huống thân thể của nàng, nhất là tốc độ và độ linh hoạt đã bị giảm mạnh.
Giờ khắc này trong lòng Từ Mộng Hân không khỏi sinh ra cảm giác hối hận.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói một trăm hơi thở, trong hai ba mươi hơi thở, rất có thể nàng sẽ bị thua.
- La Thiên! Chúng ta tiêu hao lẫn nhau cũng không có ý nghĩa, không bằng coi như là ngang tay đi?
Từ Mộng Hân miễn cưỡng cười cười, truyền âm đề nghị.
Nếu như liều mạng đấu như vậy nữa thì rất có khả năng nàng sẽ bị thua, còn có thể bị tiêu hao rất lớn, không có lực tranh đoạt mười thứ hạng đầu của thịnh hội.
- La Thiên, không bằng coi như ngang tay đi.
Ở bên trên Quan chiến đài, Nhạc Phó Phủ chủ cũng truyền âm nói.
Nếu La Thiên cũng có sức chiến đấu Diệu Nhật, thế hoà không phân thắng bại là một kế sách song toàn.
- Bây giờ mới muốn ngang tay? Đã muộn rồi!
La Thiên cười lạnh nói.
Xoạt! Sưu...sưu... Xùy xùy!
Từng đạo kiếm quang lóng lánh biến ảo bất định nương theo hàn ý bá đạo, giống như bàn cờ trên tinh không thu nhỏ lại không gian có thể xê dịch của Từ Mộng Hân.
Sưu!
Trong đó có một đạo kiếm quang hư ảo, lóng lánh như sao, để lại trên vai của Từ Mộng Hân một đạo vết máu.
Hít!
Từ Mộng Hân kêu lên một tiếng buồn bực, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
- La Thiên! Đây đang ngươi bức ta đó! Muốn đánh bại ta? Không đơn giản như vậy đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận