Vạn Cổ Chi Vương

Chương 331: Nhất Định Là Giả!

Chương 331: Nhất Định Là Giả!
La Thiên nhìn bộ dáng khoe khoang của Trình Vạn Lý thì bật cười: “Lợi hại thật đấy, chẳng lẽ ngươi là nhi tử của tông chủ?”
Trình Vạn Lý cả kinh trừng mắt nhìn La Thiên.
“Sao hắn biết? Ta lộ ra dấu vết gì ư?”
Trình Vạn Lý kinh hãi, tên La Thiên này đúng là sâu không lường được!
“Làm sao vậy? Ta chỉ đùa một chút thôi mà.”
La Thiên nghi hoặc khi thấy Trình Vạn Lý kích động như thế.
“Ha ha ha, ừ, chỉ là đùa thôi! Nhưng La huynh đệ này, nơi đây là Vân Tiêu Tông, đừng tùy tiện lấy tông chủ ra đùa giỡn.”
Trình Vạn Lý xấu hổ cười to.
Tông chủ Vân Tiêu Tông kỳ vọng rất cao vào Trình Vạn Lý, muốn y trở thành thiên kiêu của Vân Tiêu Tông, trong tương lai sẽ tiếp nhận vị trí tông chủ.
Nhưng Trình Vạn Lý chỉ muốn làm luyện khí sư, bởi vì việc này mà còn cãi nhau một trận với phụ thân.
Cuối cùng phụ thân thỏa hiệp, nhưng không cho phép Trình Vạn Lý tiết lộ chuyện y là con ông ra bên ngoài, cũng không được lợi dụng danh nghĩa của ông để hưởng thụ sự chăm sóc đặc thù.
“Đúng lúc Tâm Ma Động Thiên có hai vị trí thí luyện trống, chúng ta cùng đi đi.”
Trình Vạn Lý nói sang chuyện khác.
“Được!”
La Thiên gật đầu.
Hai người đến gần lối vào, một trước một sau tiến vào Tâm Ma Động Thiên.
Trong góc, Lý Chí Vân lấy ra lệnh bài thân phận, truyền đi một đạo tin tức.
Lát sau, Ứng Phi Hàng đi đến đây, truyền âm hỏi: “La Thiên đi vào rồi sao?”
Lý Chí Vân gật đầu, truyền âm đáp: “Nhưng Tâm Ma Động Thiên đã đủ người thí luyện.”
“Chờ đi!”
Ứng Phi Hàng nhíu mày, trầm giọng nói.
Trừ chờ đợi ra, y không còn biện pháp khác.
“Ứng sư huynh, có người ra ngoài!”
Lý Chí Vân bỗng hô lên.
“Xem ra vận khí của chúng ta không tồi!”
Khóe miệng Ứng Phi Hàng nhếch lên ý cười tàn nhẫn.
...
Trong Tâm Ma Động Thiên.
La Thiên như đi vào một tiên cảnh, mây mù lượn lờ, nước chảy hoa trôi, non sông tươi đẹp, đẹp không sao tả xiết.
La Thiên cảnh giác, đề phòng khảo nghiệm có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Viu viu!
Bỗng mây mù phía trước tản ra, lộ ra một căn phòng đơn sơ.
“Đây là...”
Ánh mắt La Thiên dao động.
Đây từng là nhà của hắn, là nơi hắn vượt qua thời kì thơ ấu ở Thanh Xương Thành.
Khi đó phụ thân còn chưa đi, Tuyết Dao cũng chưa biến mất.
La Thiên không kìm lòng được mà bước đến, tới gần mảnh đất tốt đẹp nhất trong kí ức của hắn.
Sau khi đến gần căn phòng, La Thiên phát hiện bố trí bên trong giống nhà của hắn như đúc.
“Thật hoài niệm!”
La Thiên cảm khái, dường như hắn đã thật sự trở về ngôi nhà của mình ở Thanh Xương Thành.
Lúc này, một nam tử anh vĩ cao lớn từ trong phòng ngủ chính đi ra, ánh mắt ông tang thương thâm trầm, râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch.
“Thiên nhi, gần đây có khắc khổ tu luyện không? Có phải lại lười biếng hay không?”
Nam tử anh vĩ nhìn chăm chú, nghiêm khắc dò hỏi.
“Phụ thân...”
Tâm thần La Thiên dao động.
Lúc này, có một thiếu nữ quần áo mộc mạc, thanh uyển tuyệt lệ từ ngoài cửa đi đến.
“La thúc, tiểu Thiên rất nỗ lực tu luyện, không lười biếng chút nào!”
Thiếu nữ chớp mắt với La Thiên, đáp lời nam tử anh vĩ.
“Tuyết Dao...”
Đôi mắt La Thiên sáng lên, nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, đáy lòng nổi lên gợn sóng.
“Phụ thân, ta luôn khắc khổ tu luyện.”
La Thiên cười nhạt, đáp lại câu hỏi của nam tử anh vĩ.
Tuyết Dao đi vào phòng bếp nấu ăn, chốc lát sau đã mang ra một bàn món ngon mỹ vị.
Ba người ngồi xuống vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, hoà thuận vui vẻ.
Sau khi ăn xong.
“Thiên nhi, vi phụ muốn ra ngoài một chuyến, tìm kiếm phương pháp khai mạch cho ngươi...”
Bóng lưng nam tử anh vĩ dần đi xa.
“Tiểu thiên, nếu có một ngày ta phải rời khỏi ngươi thì ngươi đừng thương tâm.”
Tuyết Dao mím môi, trong mắt ẩn chứa luyến tiếc.
La Thiên tĩnh tọa trước bàn cơm.
“Haizz, không thú vị chút nào!”
Hắn thở dài một tiếng, vận chuyển Tạo Hóa Quyết, ánh mắt tỉnh táo mà sắc bén.
Trong tầm nhìn của hắn, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ rồi chậm rãi tiêu tán.
Hắn chủ động dung nhập ảo cảnh, giả vờ như không phát hiện ra, muốn ôn lại hồi ức hạnh phúc nhất.
Khi ảo cảnh phát triển theo chiều hướng hắn không mong muốn thì không cần phải tiếp tục nữa.
. . .
Phòng ốc, bàn ghế, thức ăn và thiếu nữ động lòng người tiêu tán như mây khói.
Sau khi ảo giác biến mất, La Thiên ngồi trên một tảng đá.
“Cũng không khó lắm.”
La Thiên lẩm bẩm.
Ít nhất từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng bị mê hoặc.
Có lẽ bởi vì đây mới chỉ là bắt đầu nên khảo nghiệm tương đối đơn giản.
La Thiên đứng dậy nhìn bốn phía, tùy tiện đi dạo.
Điểm trong Tâm Ma Động Thiên không tính bằng thời gian ở trong này mà là số lần tâm linh được mài giũa, số lần càng nhiều thì điểm càng cao.
Đứng nguyên tại chỗ thì tỷ lệ kích phát khảo nghiệm sẽ thấp hơn, vậy nên La Thiên chủ động du đãng khắp nơi.
Chưa đi được mấy bước, La Thiên đã nhìn thấy một rừng cây, bên trong có vài bóng người.
Đó là Đỗ Vân Trình - thiếu chủ Đỗ gia Thanh Xương Thành, gã dùng vẻ mặt dâm tà nhìn chằm chằm Tuyết Dao bị trói chặt đang kinh hô cầu cứu.
La Thiên nhìn lướt qua rồi quay đầu đi đến nơi khác.
Cảnh tượng trong rừng cây tự tan thành mây khói.
Đi thêm một lát, hồ nước phía trước bỗng nhiên có một thân ảnh nhảy ra, tóc dài xõa tung, bộ mặt dữ tợn xấu xí, toàn thân đều là vết thương máu chảy đầm đìa.
“La Thiên, có thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn kéo ngươi xuống địa ngục!”
Đó là Liễu Tử Yên, ả phát ra tiếng gầm rú âm trầm thê lương, chậm rãi bò tới, hai móng trắng bệch muốn bóp lấy yết hầu La Thiên.
“Cút ngay.”
La Thiên hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Liễu Tử Yên, tiếp tục đi hướng khác.
“La... Thiên...”
Liễu Tử Yên và tiếng gầm rú thê lương tiêu tán.
Kế tiếp, cứ cách một khoảng là La Thiên sẽ gặp một khảo nghiệm mới.
Ảo giác này có thể khiến người ta không tự chủ hãm sâu trong đó, đương nhiên điều này chỉ đúng với người khác mà thôi.
Tâm linh La Thiên thuần tịnh thấu triệt, tinh thần ý chí cường đại, linh thức vừa đảo qua đã thấy không thích hợp, tất cả đều chỉ là biểu hiện giả dối.
Ảo cảnh không thể ảnh hưởng đến hắn, trừ khi hắn chủ động dung nhập vào như lúc mới bắt đầu.
Theo thời gian trôi đi, La Thiên cảm thấy Tâm Ma Động Thiên hơi nhàm chán.
Đối với hắn mà nói, khảo nghiệm này không có chút khó khăn nào, so với Sát Lục Động Thiên và Sinh Tồn Động Thiên thì còn không thể coi là khảo nghiệm.
Hồi lâu sau, sau khi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm, trong sương mù phía trước bỗng xuất hiện một bóng người.
“Trình Vạn Lý?”
La Thiên cẩn thận quan sát, xác định đây là người thật chứ không phải ảo tưởng.
“La Thiên?”
Trình Vạn Lý cũng sửng sốt, nghi ngờ khó tin.
“Sao bộ dạng tiểu tử này như đang tản bộ trong hoa viên vậy!”
Trình Vạn Lý rất kinh ngạc.
Y đã trải qua mười mấy đạo khảo nghiệm, cảm thấy áp lực rất lớn, cần phí một phen công phu mới có thể thoát ra.
Nhưng bộ dáng La Thiên thì có vẻ vô cùng nhàn nhã, tinh thần phấn chấn, dường như chỉ tới đây để du ngoạn.
“Nhất định là giả, nhất định là do ảo cảnh quấy nhiễu, muốn ta sinh lòng ghen ghét!”
Trình Vạn Lý âm thầm cảnh báo chính mình, y khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp làm chính mình tĩnh tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận