Vạn Cổ Chi Vương

Chương 68: Nhanh gọi La Thiên đến!

Trước khi hoạt động giao lưu giữa các tân sinh bắt đầu, La Thiên đã đi vào tu luyện trong Linh trì từ lâu.
Hiện nay, La Thiên đã sống được một đoạn thời gian ở trong Thánh Phủ, vì vậy cũng đã hiểu rõ quy tắc của Linh trì.
Học viên Bạch ngân, một tháng có thể tu luyện miễn phí ở trong Linh trì một ngày.
Nếu như muốn tiếp tục tu luyện thì mỗi ngày cần thanh toán một trăm điểm cống hiến.
Điểm cống hiến là thứ dù có dùng tiền cũng không mua được, cần phải hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Phủ và các đạo sư ban ra, hoặc là có một chút cống hiên thì mới có thể có được cơ hội tu luyện.
- Về sau cần phải làm một chút nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến để tu luyện mới được.
Trong lòng La Thiên thầm nghĩ.
Ở bên trong Linh trì, đình đài đều được làm từ ngọc, như là tiên cảnh.
La Thiên ngồi xếp bằng ở bên trong Linh trì, nâng niu cơ hội khó có được này.
Nước ao trắng xóa bao phủ toàn thân hắn, linh khí thiên địa tinh thuần tự động tiến vào trong cơ thể hắn.
Sưu sưu! Roẹt roẹt!
La Thiên thúc giục Thần mạch, thôn phệ linh khí thiên địa ở trong ao bằng tốc độ kinh người, quanh thân thể hắn lập tức xuất hiện một cái vòng xoáy, không ngừng xoay tròn.
Tu luyện ở bên trong Linh trì so với lúc sử dụng Linh Nguyên Tệ còn có hiệu suất nhanh hơn hai đến ba lần.
Sưu sưu, roẹt!
Chân khí tràn ngập trong cơ thể của La Thiên, không ngừng lớn mạnh, quá trình tinh luyện được lặp đi lặp lại ở bên trong cái khí mạch thứ năm của hắn.
Trong hai ngày này, cái khí mạch thứ năm của hắn đã mở được tám chín thành, khoảng cách với Khai Mạch ngũ trọng đỉnh phong chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.
Nhưng càng đến cuối cùng thì Khai Mạch lại càng gian nan.
La Thiên cũng không nóng vội.
Sau hai canh giờ.
Chất và lượng chân khí trong cơ thể La Thiên đều đạt tới mức cực hạn, khí mạch cũng đã được mở đến chín thành rưỡi.
Thừa thắng xông lên!
La Thiên điều động tất cả chân khí. Chân khí như dòng nước lũ chảy qua đầu khí mạch thứ năm.
Phanh cạch! Oanh!
Bức vách cuối cùng của đầu khí mạch thứ năm đã bị hắn loại bỏ.
- Thành công, ngũ trọng đỉnh phong.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ vui mừng.
Sưu! Sưu sưu!
Tốc độ hấp thu linh khí thiên địa của hắn lại tăng lên, tốc độ của vòng xoáy xung quanh cơ thể hắn cũng nhanh hơn, mà động tĩnh cũng lớn hơn trước đó rất nhiều.
Khi chân khí bên trong đầu khí mạch thứ năm được tích tới cực hạn, dị tượng này mới dần dần lắng xuống.
Sau đó.
La Thiên bắt đầu củng cố tu vi và cảnh giới.
- La Thiên học trưởng, ngươi đang ở đây sao?
Lúc này, một đạo thanh âm run rẩy truyền đến.
Người nói chuyện kia không dám lớn tiếng, thế nhưng lại không có cách nào ngăn chặn được cảm xúc lo lắng, gấp gáp của mình.
- Có chuyện gì?
La Thiên nhíu mày hỏi.
Mình tu luyện trong Linh trì mà cũng có người đến tìm, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì đó rồi sao?
- La học trưởng, các đạo sư gọi ngươi tới tham gia hoạt động giao lưu giữa các tân sinh, bên kia chúng ta đã liên tiếp thua mấy trận rồi.
Ở bên ngoài trận pháp, một học viên thanh đồng có vẻ lo lắng nói.
- Thảm như vậy sao?
- Không phải hoạt động giao lưu giữa các tân sinh còn có Nam Cung Ngọc và Vân Tú quận chúa hay sao?
La Thiên không dám tin lời mà mình chính tai nghe được.
- Vân Tú quận chúa đã trở về vương đô, Nam Cung học trưởng thì đang bế quan. Mà tân sinh khóa này của Bàn Thạch Võ phủ rất mạnh mẽ, cho nên các đạo sư chỉ có thể mời La học trưởng ra tay mà thôi.
Vị học viên Thanh đồng kia bất đắc dĩ nói.
- Thì ra là thế.
La Thiên vuốt vuốt cằm.
Trong ba đại thiên tài tân sinh thì có tới hai người không đến được. Trong đó Vân Tú quận chúa không tới được là do hắn.
Nam Cung Ngọc không tới được, hắn cũng khó thoát khỏi liên can.
Nếu như Nam Cung Ngọc đoạt được vị trí quán quân tân sinh, có phần thưởng kia trợ giúp thì đối phương có thể đột phá Khai Mạch thất trọng sớm hơn, cũng không cần bế quan củng cố như hiện giờ.
Chỉ còn lại đúng Đường Uy, thế nhưng đối phương lại bị La Thiên phế đi một tay, chỉ sợ thương thế của đối phương còn chưa khỏi hẳn được.
Trong các tân sinh của Trục Nhật Thánh phủ, quả thực không còn ai có thể đứng ra được nữa.
- Được thôi.
La Thiên có chút bất đắc dĩ từ trong Linh trì đi ra ngoài. Các đạo sư đã yêu cầu, hắn không có cách nào cự tuyệt được.
Có lẽ đây chính là nhân quả tuần hoàn.
Hắn gieo xuống nhân nào thì tạo thành kết quả đó, cuối cùng vẫn phải tới phiên hắn thu thập cục diện rối rắm.
. . .
Tại hội giao lưu giữa các tân sinh.
Trên quảng trường rộng rãi, học viên của Trục Nhật Thánh phủ và Bàn Thạch Võ phủ phân biệt ở hai bên đông tây.
Trong sân rộng đang có hai người giao thủ.
Một người trong đó chính là Mục Vũ Yến.
Khi nàng còn ở Lăng Vân quận chính là thiên tài hàng thật giá thật.
Ở trong khảo nghiệm của Thánh Phủ, thành tích của nàng đứng vào trước hai mươi, giờ phút này tu vi của nàng cũng sắp đạt tới Khai Mạch lục trọng.
Nhưng giờ phút này Mục Vũ Yến đang bị một thiếu niên của Bàn Thạch Học phủ áp chế triệt để.
Phốc phốc!
Tay của thiếu niên kia cầm một thanh đao nhọn hẹp dài, từng đạo đao mang lạnh lẽo hung hiểm ép cho Mục Vũ Yến không có cách nào thở dốc được.
Trên y phục của Mục Vũ Yến đã có vài chỗ vỡ tan, để lộ ra da thịt trắng như tuyết, rất là chật vật.
- Chậc chậc, tiểu nữu này thật là trắng. . .
Thiếu niên kia âm thầm nuốt nước bọt.
- Xong, lại thua rồi!
Trục Nhật Thánh phủ, vẻ mặt của mấy tên tân sinh thanh đồng có chút sa sút, miệng không ngừng than thở.
- Còn không mau kết thúc đi!
Trên mặt tên thiếu niên cương mãnh của Bàn Thạch Võ phủ hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hắn hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha! Dáng vẻ của nàng ta không tệ, cho nên ta mới chơi nhiều với nàng, nếu không ngay cả ba mươi chiêu nàng cũng không qua được.
Thiếu niên kia giật mình một cái, thầm nghĩ đáng tiếc.
- Thua cho ta!
Hắn hét lớn một tiếng, bổ ra một mảnh đao mang hung hãn, trắng xóa.
Xùy! Phanh!
Trên vai của Mục Vũ Yến xuất hiện vết thương, lại bị một cước của thiếu niên kia đạp bay.
- A. . .
Sắc mặt Mục Vũ Yến trắng bệch, trong miệng có máu chảy ra, tay che bụng, được hai nữ học viên đỡ lấy người.
- Đám súc sinh Bàn Thạch Võ phủ này!
- Không nói tới việc chiếm tiện nghi của nữ sinh mà còn ra tay nặng như thế.
Bên Thánh Phủ, các đám học viên lòng đầy căm phẫn.
- Đây đã là trận thua thứ bảy rồi, mà trước mắt chúng ta mới thắng hai trận, lần này không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa rồi.
Các học viên cảm thấy mất mặt, xấu hổ không chịu nổi.
Sắc mặt mấy tên đạo sư của Thánh Phủ âm trầm như nước, bầu không khí nặng nề ngột ngạt. Tên trưởng lão kia thì dứt khoát nhắm mắt không nghe thấy chuyện ở bên ngoài.
- Không thể thua được nữa. Những kỳ giao lưu trước, Thánh Phủ chưa từng thảm như vậy.
Sắc mặt tên đạo sư béo mập kia tái xanh,
- Để ta tới!
Lúc này, Tiểu Hầu gia Đường Uy ra trận.
Bởi vì vốn liếng thâm hậu cho nên cánh tay của hắn đã được kịp thời chữa trị, thương thế đã khỏi hẳn.
Nhưng so sánh với Nam Cung Ngọc và Vân Tú quận chúa, hắn lại bị rớt về phía sau rất nhiều, tu vi vẫn còn ở lục trọng đỉnh phong.
- Hóa ra là Tiểu Hầu gia, để ta đến chiếu cố ngươi!
Bên Bàn Thạch Võ phủ, tên thiếu niên cương mãnh kia cười ha hả một tiếng, nhanh chân đi ra.
- Nộ Vân chưởng!
Đường Uy không nói hai lời, lập tức tiên hạ thủ vi cường.
Sưu!
Hắn nhanh chóng bước tới gần, phát động thế tấn công mạnh mẽ như sấm sét, trong lòng bàn tay có ráng mây màu đỏ bắn ra, còn có từng tiếng rít gào truyền ra.
Khóe miệng thiếu niên cương mãnh kia cười nhạt, ở giữa tay có một tầng chân khí đen kịt quanh quẩn, sau đó hắn mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Lúc này, các học viên của Thánh Phủ hơi chút yên tâm, bởi vì trong các vũ kỹ Linh cấp, Nộ Vân chưởng là vũ kỹ nổi danh lấy lực bộc phát.
Thiếu niên cương mãnh kia xuất thủ đối cứng, chỉ sợ là do khinh thị chủ quan, nhất định hắn sẽ thua thảm.
Phanh!
Quyền chưởng đối cứng với nhau, tiếng nổ vang lên, bụi bặm lan tràn ra bốn phía.
Bạch bạch bạch!
Cánh tay của Đường Uy vừa đau lại lạnh lẽo, chân liên tục lui hai, ba bước; thân thể của thiếu niên cương mãnh kia chỉ run rẩy một cái mà thôi.
- Cái này. . . Sao lại thế được?
Đường Uy trợn to mắt lên, khó có thể tin được.
Dưới tình huống tu vi ngang nhau, không ngờ hắn lại bị chính diện áp chế.
- Khà khà, Nộ Vân chưởng cũng chỉ như thế mà thôi!
Thiếu niên cương mãnh nhếch miệng cười một tiếng, trên hai tay nổi lên ánh sáng u ám, tay như hai thanh chùy lớn đập tới giống như mưa to gió lớn.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ở dưới thế tấn công mạnh mẽ của thiếu niên cương mãnh, rất nhanh Đường Uy đã rơi vào yếu thế, dưới lần lượt chính diện va chạm với đối phương, cánh tay của hắn đau đớn kịch liệt, dần dần đã mất đi cảm giác.
- Lực lượng kinh khủng như vậy, người này quả thực là một tên quái vật!
Đường Uy càng đánh càng kinh hãi.
- Kẻ này, không ngờ lại kiêm tu vũ kỹ luyện thể hiếm thấy, lực lượng nhục thân vô cùng mạnh mẽ.
Đạo sư Lâm Đông Phi mặc áo bào trắng thở dài một tiếng.
Thiếu niên cương mãnh kia không chỉ có quyền pháp phi phàm mà lại còn kiêm tu vũ kỹ luyện thể, thể phách mạnh mẽ, lực lượng còn hơn Võ giả cùng giai gấp mấy lần.
Mấy chục chiêu sau.
Phanh một tiếng.
Đường Uy phun ra một ngụm máu, bị quyền của thiếu niên cương mãnh kia đập bay ra ngoài.
Tiểu Hầu gia cũng thua!
Bên Trục Nhật Thánh phủ có cảm giác như rơi xuống hầm băng, rất là bất đắc dĩ.
- Ha ha ha, tân sinh của Trục Nhật Thánh phủ đều là loại mặt hàng này hay sao? Chúng ta đã thắng tám trận rồi, chính chúng ta cũng có chút không đành lòng a.
Tên lão đầu mặt đỏ của Bàn Thạch Võ phủ rất là đắc ý nói, lại còn cười to cực kỳ phóng đãng.
Bên Thánh Phủ.
Trên mặt mấy tên đạo sư hiện lên vẻ giận dữ, nhưng lại không có cách nào phản bác lại được.
Các học sinh giao lưu với nhau, thắng thua như thế nào dùng thực lực để nói chuyện, tất cả mọi lời nói chỉ là gió thoảng ngoài tai mà thôi.
Các đạo sư như thế, sĩ khí của các học viên càng sa sút hơn nữa, vừa xấu hổ xúc động phẫn nộ mà lại không dám lên đài.
- Đám người các ngươi sợ là khóa tân sinh kém nhất của Trục Nhật Thánh phủ a!
- Có cần chúng ta nhường mấy trận không? Nếu không hôm nay, Trục Nhật Thánh phủ các ngươi sẽ mất hết thể diện.
Bên Bàn Thạch Võ phủ lấy thiếu niên mặt trắng Nghiêm Lỗi cầm đầu mấy tên học viên, không ngừng cười to, lên tiếng châm chọc.
- Thật là buồn chán.
Tên thiếu niên vai rộng Khai Mạch thất trọng kia lắc đầu thở dài, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.
Lần này, chỉ sợ ngay cả cơ hội xuất thủ hắn cũng không có.
- Lâm Đông Phi, nếu như các ngươi không phái ra người mạnh hơn thì thiên tài chân chính của Bàn Thạch Võ phủ chúng ta sẽ khôn có cơ hội xuất thủ a.
Lão đầu mặt đỏ nói, ánh mắt lại liếc nhìn Lâm Đạo sư mặc áo bào màu trắng.
Giữa hai người hình như có chút khúc mắc.
Từ sau khi xuấ thiện, lão giả mặt đỏ luôn nhằm vào Lâm Đạo sư mặc áo trắng.
Đúng lúc này.
Một tên thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu trắng chậm rãi đi đến quảng trưởng.
- La Thiên tới rồi sao?
Không biết là ai lên tiếng, đám người rối loạn, sau đó tự động nhường ra một con đường.
La Thiên có chút lười biếng đi đến chỗ Trục Nhật Thánh phủ.
Nhìn thấy La Thiên tới.
Mắt của mấy vị đạo sư cùng sáng lên, bọn hắn đã nghe nói qua, La Thiên đánh bại Tiểu Hầu gia, thậm chí còn có thể giao phong với Khai Mạch thất trọng một kích.
- Ha ha! Đặng lão đầu, ngươi vừa mới nói cái gì vậy? Thánh Phủ chúng ta không có tân sinh nào mạnh sao?
Vẻ lo lắng trên mặt Lâm Đạo sư tiêu tán, lại còn nở một nụ cười ngạo nghễ.
- Sai, thiên tài tân sinh chân chính của chúng ta trước đó khinh thường lên đài.
Lâm Đạo sư mặc áo bào trắng rất hăng hái, phát khởi phản kích lão giả mặt đỏ ở phía đối diện.
La Thiên trình diện làm cho hắn có lòng tin tất thắng.
Dùng thực lực của tiểu tử này, dưới Khai Mạch thất trọng trở xuống có thể xưng là vô địch, tuy bên Bàn Thạch Võ phủ có Khai Mạch thất trọng, nhưng chênh lệch hai cảnh giới không nhỏ, coi như thắng cũng không có gì là vẻ vang cả.
Bởi vậy, trong lòng mấy vị đạo sư đều an tâm, hai hàng lông mày giãn ra.
- Chỉ bằng vào tiểu tử này sao?
Lão giả mặt đỏ bị động tĩnh của các học viên Thánh Phủ hấp dẫn, lập tức chú ý tới La Thiên. Sau khi sững sờ qua đi, hắn ngửa đầu cười ha hả, nước mắt cũng sắp chảy ra.
- A ha ha! Một tên tiểu tử Khai Mạch ngũ trọng chính là thiên tài của các ngươi hay sao?
- Lâm Đông Phi! Ta biết ngươi nhiều năm như vậy rồi, không ngờ ngươi lại hạ thấp tiêu chuẩn xuống sâu như thế. Nếu như ngươi từ bỏ chống cự thì cứ nói thẳng là được, chúng ta sẽ lưu tình, để cho bên ngươi thắng mấy trận.
Lão giả mặt đỏ ôm bụng cười nói, thân thể run run, giống như bị rút gân vậy.
Hành động chế giễu như thế làm cho Lâm Đạo sư mặc áo bào trắng trầm mặt xuống.
- La Thiên! Còn không lên đài đi!
Lâm Đạo sư mặc áo bào trắng bỗng cảm giác mất mặt, lập tức thúc giục La Thiên.
Sưu sưu!
Các học viên Thánh Phủ tự động nhường ra một con đường cho hắn lên đài.
La Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, có chút không tình nguyện đi lên trên đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận