Vạn Cổ Chi Vương

Chương 524: Kinh Ngạc

Chương 524: Kinh Ngạc
Cách đó không xa, ba gã Hải Liệp tộc lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Sư tỷ, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Nhân loại đi vào ư?”
Một Hải Liệp tộc hỏi.
“Chỉ là một đám chủng tộc cấp thấp ngu xuẩn mà thôi, bọn họ nghĩ truyền thừa bảo địa dễ vào lắm sao?”
Nữ tử thon thả cười khẩy.
Đại năng lưu lại truyền thừa này có thể là người tu hành thủy đạo hoặc là chủng tộc trong biển.
Trong 16 người Hải Liệp tộc, chỉ có 4 người có thể đi vào.
Một đám Nhân loại thiên phú cấp thấp có một người đi vào được đã là không tồi.
“Sư tỷ, hắn... Hắn vào rồi!”
Tên Hải Liệp tộc đặt câu hỏi trợn mắt há hốc mồm, nhìn La Thiên lảo đảo một cái rồi xuyên qua tầng lam quang.
“Chuyện này...”
Nữ tử thon thả cũng nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc.
La Thiên là người đầu tiên vào thử mà đã nhanh chóng vào được.
Trước đó, Ô Dạ sư huynh được lam quang bao phủ hơn mười tức mới thành công xuyên qua, còn La Thiên thì chỉ mất hai - ba tức là đã thông qua.
Phe Nhân loại cũng giật mình, không phải ngươi nói là rất khó sao? Sao La Thiên vào được rồi?
La Thiên cũng lộ vẻ ngoài ý muốn.
Hắn không biết điều kiện tiến vào truyền thừa bảo địa là gì, nhưng quá trình nhẹ nhàng như vậy đúng là chuyện ngoài ý muốn.
“Có lẽ là vì u lam bảo châu, cũng có thể là do may mắn...”
La Thiên thầm nói.
Sở dĩ bí cảnh này buông xuống Đông Thần đại lục là vì hạt châu kia.
Ngoài ra, Thiên Kiêu Lệnh mà hắn luôn đeo cất chứa lượng thiên vận chi khí rất lớn, gia tăng vận may.
Cảnh sắc chung quanh cùng với hình bóng quen thuộc nhanh chóng biến mất, trước mắt La Thiên tối sầm, dường như đi vào dị độ không gian...
.
“La Thiên đi vào rồi!”
Đám thiên tài Linh Bảng kinh ngạc hâm mộ.
“Tiểu Thiên...”
Nữ tử bạch y thở dài trong lòng, đôi mắt như làn nước hồ thu hiện lên vẻ lo lắng.
Truyền thừa bảo địa thường đi kèm với nguy cơ, hơn nữa Ô Dạ của Hải Liệp tộc cũng đang ở trong đó.
Sau đó Tề Vân Thiên cũng tiến đến tầng lam quang vặn vẹo kia.
Y cảm thấy thân thể trở nên nặng nề, mày nhăn lại.
Ong!
Tề Vân Thiên phóng chân nguyên ngăn cản áp lực vô hình, lao tới phía trước!
Y tiến dần từng chút một, quá trình cực kỳ thong thả.
Sau mười tức, Tề Vân Thiên chỉ tiến thêm được mấy tấc.
“Tình huống của tiểu tử kia chỉ là ngoài ý muốn, tên Địa Nguyên Cảnh nhị trọng này chắc chắn là người có thiên phú mạnh nhất trong đám Nhân loại, nhưng có vẻ y cũng không thể tiến vào.”
Nơi xa, nữ tử Hải Liệp tộc khôi phục vẻ bình tĩnh, ngữ khí khẳng định lên tiếng.
Đến ả mà còn không vào được thì một Nhân loại như Tề Vân Thiên cũng chắc chắn không thể tiến vào.
Tề Vân Thiên lộ vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt kiên định, khí thế càng ngày càng mạnh!
Y vẫn kiên trì tiến tới từng chút một, muốn đi qua tầng lam quang này.
“Ta sẽ không thua hắn!”
Tề Vân Thiên gầm nhẹ, chân nguyên toàn diện bùng nổ, Võ Mạch cũng bị thúc giục.
Một quang ảnh màu trắng khổng lồ hiện lên trên đỉnh đầu y, bên trong là hư ảnh một người mặc chiến giáp kim hoàng, trông như một tôn chiến thần, tản ra chiến ý đấu chiến thiên địa kinh người!
“Võ Mạch dị tượng quá kinh người!”
Nhân loại và Hải Liệp tộc kinh hô.
“Võ Mạch Thiên giai!”
Nữ tử thon thả giật mình, có chút đố kỵ.
Võ Mạch Thiên giai là một ranh giới rất lớn.
Dù là ở thế giới bên ngoài Đông Thần đại lục thì Võ Mạch Thiên giai cũng vô cùng hiếm thấy, ả cũng chỉ là Võ Mạch Địa giai cực phẩm mà thôi.
Ong!
Tầng lam quang dao động kịch liệt.
Tề Vân Thiên đột nhiên bước về phía trước một bước, sau đó đi xuyên qua.
“Tề Vân Thiên cũng thành công!”
Các Nhân loại kinh ngạc thốt lên, thậm chí cảm thấy việc tiến vào truyền thừa bảo địa không khó chút nào.
“Cái gì?”
Bên phe Hải Liệp tộc, nữ tử thon thả lộ ra vẻ bị đả kích nặng nề.
Vừa rồi ả còn nói rằng phe Nhân loại có một người vào được đã là không tồi, kết quả hai người thử nghiệm thì đều vào được.
“Chúng ta cũng thử đi!”
“Có lẽ truyền thừa này chuẩn bị cho Nhân loại chúng ta, muốn vào rất dễ.”
Một vài thiên tài Linh Bảng nóng lòng muốn thử.
Trước đó bọn họ lo lắng có Ô Dạ ở bên trong, nhưng sau khi hai Thiên Kiêu Chi Vương đều tiến vào, lo lắng trong lòng đã giảm bớt một chút.
Diệp Phong, Thượng Quan Túc, Dịch Tĩnh Văn, Tùng Lộ Dao đều vọt tới trước khung cửa, nhưng những người này đều thất bại, không ai có thể đi vào.
Mọi người cảm thấy mất mát.
Hóa ra khó như vậy.
Bỗng nhiên...
Ong!
Lam quang lóng lánh, một bóng hình xinh đẹp mặc bạch y đi xuyên qua, người đó chính là ngoại viện thần bí của Vân Tiêu Tông.
“Nàng cũng vào được ư?”
Diệp Phong kinh ngạc, càng cảm thấy nữ tử bạch y này sâu không lường được, không biết lai lịch ra sao?
“Có ba người đã đi vào!”
Đám người Hải Liệp tộc đều giật mình, không thể tin nổi.
Bọn họ xem thường Nhân loại, cảm thấy bản thân thượng đẳng hơn người, nhưng phe Nhân loại lại có đến ba người có thể tiến vào bảo địa.
“Hừ, ba người đi vào thì có ích lợi gì? Gặp được Ô Dạ sư huynh thì tất cả đều phải chết!”
Nữ tử thon thả lộ vẻ đố kị, hừ lạnh nói.
...
Sau khi đi xuyên qua lam quang, La Thiên liền cảm nhận được cảm giác không gian đong đưa.
Sau những phút tối sầm, cảnh tượng bốn phía đột nhiên sáng lên.
Hắn đến một Diễn Võ Trường vô cùng rộng lớn.
Tại một phía khác của Diễn Võ Trường, bốn gã Hải Liệp tộc đang ở đó, hai người đang khoanh chân nhắm mắt, hai người khác thì đang diễn luyện chiêu thức.
Đồ Giai đang diễn luyện chiêu thức, gã bỗng thấy một cột sáng từ phương xa giáng xuống, một thân ảnh đĩnh bạt tuấn lãng xuất hiện.
“La Thiên!”
Đồ Giai kêu lên sợ hãi, không thể nào tin nổi!
Ba gã Hải Liệp tộc còn lại đều bị kinh động bởi tiếng kêu.
“La Thiên?”
Ô Dạ chậm rãi mở hai mắt, đôi đồng tử màu lục đậm bắn ra hàn mang.
“Sao Nhân loại lại vào được?”
Một nữ tử Hải Liệp tộc tóc xanh lá dùng sắc mặt lãnh ngạo, ánh mắt khinh thường nhìn La Thiên.
Trước khi tiến vào đây, bọn họ đã phái những tên Hải Liệp tộc còn lại tàn sát tất cả Nhân loại trong bí cảnh không gian.
Tuy rằng có khá nhiều Nhân loại nhưng Hải Liệp tộc có thân thể và thực lực cường đại, có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, nếu có kẻ trốn thoát thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng tại sao lại có Nhân loại tiến vào truyền thừa bảo địa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận