Vạn Cổ Chi Vương

Chương 191: Thắng lợi trở về (I)

Vẻ mặt Hạ Băng Nguyệt rất là phức tạp, đôi mắt đẹp liếc mắt nhìn La Thiên thật sâu, rồi sau đó nàng bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Trong lúc này La Thiên thủ hộ ở gần đó, kiểm tra tung tích địch ở xung quanh.
Ngoại trừ Trịnh Uy tan thành mây khói ra.
Thi thể của nữ tử mặc áo trắng và nam tử gầy gò thi thể kia đều được tìm thấy.
Nữ tử mặc áo trắng bị một chỉ của La Thiên xuyên qua yết hầu mà chết.
Nam tử gầy gò thì bị một kiếm của Hạ Băng Nguyệt bổ đôi lồng ngực, trọng thương không thể trị mà chết đi.
- Như vậy tính ra, mười người Khâu Việt quốc tiến vào bí viên Hoàng thất, cộng thêm Trịnh Uy, tất cả đều chết sạch sẽ a.
La Thiên mơ hồ tính toán một chút.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, trên cơ bản những người này đều chết ở trên tay của La Thiên.
Hai canh giờ sau, trải qua một phen điều dưỡng, khí sắc của Hạ Băng Nguyệt dần dần khôi phục lại như bình thường.
Nhưng mà, ánh mắt khi nhìn về phía La Thiên của nàng lại có mấy phần lãnh đạm và chán ghét.
Ô...ô...n...g!
Đúng lúc này, một khối ngọc màu xanh đen trong ngực La Thiên rung động mãnh liệt, kêu lên một tiếng, bắn ra ánh sáng màu bạc.
- Bí viên hoàng thất, sắp sửa kết thúc!
La Thiên rùng mình.
Trước khi tiến vào bí viên Hoàng thất, mỗi một người tiến vào đều được phát vật báo hiệu giống nhau.
Chờ tới khi bí viên chấm dứt nó sẽ giúp cho người tiến vào trở về Thiên Vân sơn trên Vương đô.
Ở bên trong váy dài của Hạ Băng Nguyệt cũng có ánh sáng màu bạc bắn ra.
- Hạ cô nương! Tại hạ có chỗ đắc tội, không biết nên tạ lỗi như thế nào...
La Thiên tiến lên phía trước, tay lấy ra một khỏa Huyết Lê Quả, một khỏa Hồng Liên quả, muốn đền bù tổn thất cho Hạ Băng Nguyệt một chút.
Bao gồm cả Băng Tâm bồ đoàn, La Thiên cũng không có ý định lấy đi.
- Không cần! Ngươi cũng đã cứu Băng Nguyệt, từ đây chúng ta không nợ gì nhau nữa.
Đôi mắt của Hạ Băng Nguyệt khôi phục lại vẻ sâu thẳm, trong trẻo nhưng lạnh lùng vốn có của mình.
Nàng nhận lấy Băng Tâm bồ đoàn đã nhiễm vết máu, ánh mắt ảm đạm, lòng âm thầm thở dài thật sâu.
Nếu như không có chuyện trước đây La Thiên đã nói thật ở trong Huyền Linh điện với nàng.
Trải qua chuyện này, dùng trinh tiết của Hạ Băng Nguyệt, nàng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo La Thiên, làm một đôi đạo lữ tu hành trên con đường Võ Đạo.
Chỉ tiếc, hai người chỉ có thể xuất hiện một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi mà thôi.
Ô...ô...n...g sưu sưu!
Ánh sáng màu bạc trên thân của hai người ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hoàn toàn nuốt hết thân thể của cả hai.
Không gian bắt đầu chấn động.
Sưu! Sưu!
Thân thể của La Thiên và Hạ Băng Nguyệt biến mất ở bên trong bí viên Hoàng thất.
Cùng lúc đó.
- Cuối cùng cũng đã kết thúc!
Thân thể của đám người Tam hoàng tử, Thất hoàng tử, thiếu nữ mặc váy màu xanh biến mất từ bên trong bí viên.
Ở bên trong Huyền Linh điện.
Ba người Nam Cung Ngọc, Lý Vân Tú, Kim học trưởng luôn bế quan tu luyện, dưới ánh sáng màu bạc bao bọc cũng biến mất không thấy gì nữa.
Các thiên tài Thương Vân quốc, toàn bộ đều rời khỏi bí viên Hoàng thất.
Không có người nào phát hiện ra một chuyện.
Trong Hồng Liên động phủ, gần Tu luyện thất.
Nam tử gầy gò nằm yên ở đó, trong ngực lại có một cái hạt châu xanh đen bắn ra ánh sáng màu máu.
- Phải đi về rồi sao?
Trên người nam tử gầy gò dần dần khôi phục một ít khí tức sinh cơ.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, hai con ngươi mở ra, dò xét cảnh tượng bừa bộn bốn phía.
- Tất cả đều chết hết rồi sao?
Vẻ mặt nam tử gầy gò hoảng sợ, thanh âm run rẩy.
Trước đoạn thời gian này hắn bị một kiếm của Hạ Băng Nguyệt chém giết, thương thế chí mạng dẫn tới hấp hối.
Dưới tình huống thế cục không rõ.
Nam tử gầy gò mới thi triển một môn bí thuật giả chết, làm cho nhiệt độ thân thể và khí tức bị thu lại đến mức tận cùng.
Sở dĩ hắn làm như vậy là hắn lo lắng, vạn nhất Trịnh Uy nhận được truyền thừa của Hồng Liên Võ Tôn, khi đó đối phương sẽ giết người diệt khẩu.
Ở dưới loại trạng thái chết giả này, cảm quan của hắn cũng hạ xuống đến mức thấp nhất.
Dưới ánh trăng mờ, hắn từng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Trịnh công tử, cùng với thanh âm cá nước vui vầy của La Thiên và Hạ Băng Nguyệt ở trong Tu luyện thất.
- Trịnh công tử cũng chết rồi sao?
Mặt của nam tử gầy gò như trò tàn, kinh hãi lạnh mình.
Ô...ô...n...g sưu!
Một tầng ánh sáng màu bạc bao phủ lấy hắn, làm hắn biến mất tại chỗ.
Vương đô Thương Vân quốc, Thiên Vân sơn.
Oanh ô...ô...n...g!
Ngọn núi nhỏ màu xanh đen, phong cách cổ xưa bắn ra một mảnh ánh sáng năm màu chói mắt, đường văn trận pháp di chuyển, hội tụ ở trên cửa chính bằng đồng xanh.
Cánh cửa đồng xanh mở ra, một cái động ánh sáng màu bạc vặn vẹo xuất hiện.
- Quốc quân, đã tiếp dẫn thành công!
Một gã trưởng lão hoàng thất nói.
Trước ngọn núi nhỏ phong cách cổ xưa có rất nhiều người tụ tập.
Quốc quân Thương Vân quốc, hai vị Vương Phi, cao tầng Phủ chủ của ba đại Thánh phủ, còn có một chút người cầm lái của các đại thế gia cũng tới.
Bầu không khí lúc này rất là ngưng trọng.
Mọi người như gặp đại địch, nhìn chằm chằm vào cửa vào kia.
- Hy vọng hoàng nhi có thể bình yên trở về.
Hai vị Vương Phi chắp tay cầu khẩn.
Sắc mặt của hoàng thất và cao tầng các thánh phủ thì nghiêm trọng, có mấy phần lo lắng.
Bảy ngày trước.
Khâu Việt quốc nhúng tay vào bí viên Hoàng thất, đưa vào một đám thiên tài cực hạn cực kỳ đáng sợ.
Sau đó, chỗ giao phong ở biên cảnh hai nước gần như trở nên bình tĩnh.
Rất nhiều cao tầng đều lo lắng, các Hoàng tử tiến vào bí viên sẽ bị Khâu Việt quốc bắt, dùng để uy hiếp bên này.
Xoạt! Sưu sưu sưu!
Trong cửa lớn đồng xanh có ánh sáng màu bạc lóe lên, đưa từng đạo thân thể ra ngoài.
Cuối cùng chỉ có hơn mười người hiện thân, so với năm mươi người lúc bí viên mở ra lại có chút ảm đạm, tiêu điều.
- Hoàng nhi!
Hai vị Vương Phi nước mắt lưng tròn, nghênh đón Tam hoàng tử và Thất hoàng tử.
Sưu sưu!
Thương Vân quốc quân và các cao tầng không khỏi thở phào một hơi.
Tuy rằng người trở về ít đến thương cảm.
Thế nhưng hai vị Hoàng tử đều có thể bình yên trở về cũng có thể coi như là may mắn rồi.
- La đại ca!
Lý Vân Tú nhìn thấy La Thiên, trong đôi mắt phượng hiện lên vẻ vui mừng.
- La huynh, may mà có ngươi.
Vẻ mặt Kim học trưởng tràn ngập sự cảm kích, cảm thấy may mắn không thôi.
Bởi vì có La Thiên nhắc nhở cho nên ba người Kim học trưởng, Lý Vân Tú, Nam Cung Ngọc luôn tu luyện ở trong Huyền Linh điện, tránh được một kiếp.
Nam Cung Ngọc cũng ném tới một đạo ánh mắt cảm tạ và nụ cười nhẹ.
La Thiên mỉm cười gật đầu.
Bởi vì ba người luôn tu luyện cho nên tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Lý Vân Tú và Nam Cung Ngọc đều đột phá đến Linh Hải cảnh. Kim học trưởng cũng đột phá đến Linh Hải cảnh nhị trọng.
- Xú tiểu tử! Có thể bình yên còn sống trở về, cũng không tệ lắm.
Một đạo thanh âm già nua và quen thuộc truyền đến.
- Lâm... Lâm Đạo sư?
La Thiên sững sờ, nhìn thấy Lâm Đông Phong đứng ở trước người Nhạc Phó Phủ chủ, vẻ mặt có chút vui mừng.
Trong lòng La Thiên xúc động, cảm giác có chút ấm áp không hiểu.
Sau khi phụ thân và Ninh Tuyết Dao rời đi, bên cạnh hắn không có một thân nhân nào nữa.
Lần này ở trong bí viên gặp phải nguy cơ sinh tử, bên ngoài còn có đạo sư luôn chờ mong hắn trở về.
- Tất cả tới đây!
Một gã Trưởng lão hoàng thất gọi các thiên tài may mắn còn sống sót tới một chỗ.
Hơn mười thiên tài, nhao nhao nói ra tin tức mà mình biết, báo cáo cho hoàng thất.
Sắc mặt của Thương Vân quốc quân trở nên ngưng trọng, lẳng lặng nghe.
- Không ngờ Khâu Việt quốc lại phái ra đội hình đáng sợ như thế, tụ tập tinh anh của mấy kỳ Nhân bảng.
- Nhi tử của Thân Vương Xích Long Vương triều cũng tham dự vào chuyện này sao?
Từng đạo tin tức kinh người làm cho các cao tầng của Thương Vân quốc kinh hãi không thôi.
Nhất là sau khi biết được hai vị Hoàng tử từng bị bắt giữ, mọi người rất là lo lắng.
- Hoàng nhi, các con bị bắt giữ, sao lại có thể chạy thoát được vậy?
Một vị Vương Phi sợ hãi nói.
Thương Vân quốc quân và các cao tầng cũng không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Bị cao thủ đáng sợ như vậy bắt giữ, muốn chạy trốn, quả thực rất là khó khăn.
- Hì hì! Là ta xin La Thiên xuất thủ, cứu Hoàng tử ra ngoài!
Vị thiếu nữ mặc váy màu xanh kia tung tăng nói.
- La Thiên?
Các cao tầng ném ánh mắt về phía La Thiên, có chút nghi hoặc.
Thực lực của La Thiên cũng chỉ có trước năm Nhân bảng, có năng lực đi cứu người kia hay sao?
- La Thiên rất lợi hại, bằng vào sức một mình cũng chém giết được hai tồn tại thứ hai Nhân bảng, bao gồm cả tên phản đồ như Vương Thiên, sau đó cứu hai vị Hoàng tử ra ngoài.
Thiếu nữ mặc váy màu xanh hưng phấn nói, dường như là công lao của nàng vậy.
Nghe được lời ấy.
Mấy vị cao tầng thánh phủ, bao gồm cả Nhạc Phó Phủ chủ đều không quá tin tưởng.
- Không thể nào? Tiểu tử này có thực lực như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận