Vạn Cổ Chi Vương

Chương 120: Bàn thứ mười một chữ Bính!

Lăng Vân quận, phủ đệ Trần gia.
Ngày hôm nay là sinh nhật tám mươi tuổi của lão gia Trần gia.
Cửa ra vào Trần phủ, người đến đây chúc thọ lui tới không ngừng, cảnh tượng nhiệt liệt chúc mừng, rất là vui vẻ.
Ở trong các thế gia của Quận thành, Trần gia có thể đứng vào mười thứ hạng đầu, được xem là nhà giàu cửa lớn a.
Tất cả gia tộc thế lực lớn nhỏ trong Quận thành, thậm chí ngay cả phía Lăng Vân quận cũng phái người tới đây để mừng thọ.
- Đến rồi.
La Thiên mặc thanh sam, mang theo một cái hộp lễ đi về phía Trần phủ.
Ở trên phần lễ vật này La Thiên có để tâm đôi chút, cho nên hắn đã chuẩn bị một viên Dưỡng sinh đan và một quyển công pháp bí tịch.
Dưỡng sinh đan là thứ hắn có được từ Đỗ gia, có thể ôn dưỡng khí huyết, trì hoãn tốc độ già yếu, thậm chí còn có chút kéo dài tuổi thọ, rất thực dụng đối với các vị trưởng giả trong nhà.
Mà bản công pháp bí tịch kia là thứ La Thiên thuận tay để cho Thiên Thư suy diễn ra, chuẩn bị cho Trần Hạo Phi.
Sau khi La Thiên hoàn thiện và tăng lên Quy Nguyên quyết thì hắn đã từng thu thập một lượng lớn công pháp Linh cấp không trọn vẹn. Những ngày gần đây lại vơ vét được mấy chục bản bí tịch ở Đỗ gia, trong đó còn có công pháp Linh cấp nữa.
Những thứ này vô dụng với hắn.
La Thiên không tiêu hao mất bao nhiêu lực lượng của Thiên Thư là đã có thể suy diễn ra một môn công pháp Linh cấp khá tốt.
- Khà khà! Liễu viên ngoại, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Gia chủ Trần Hưng đang đứng ở trước phủ đệ tiếp đãi một ít nhân vật có chút danh khí.
Những người tới đây đều đưa lên vài phần lễ mọn, gồm có châu báu ngọc khí, rượu ngon nhân sâm, đao tốt, tuấn mã.
- Các hạ là?
Một gã thanh niên nô tài liếc nhìn cái hộp lễ vật nhỏ trên tay của La Thiên, trong lòng âm thầm khinh bỉ.
Mỗi lần tới loại hoạt động này chắc chắn sẽ có một ít nhân vật chẳng biết xấu hổ tới Trần phủ để lôi kéo làm quen, bọn hắn cũng không tiện đuổi người.
- Ta là bằng hữu của Thiếu chủ các ngươi.
La Thiên cười nhạt nói, bởi vì không muốn để cho người khác quan tâm tới mình cho nên lần này tới Quận thành hắn cũng không mặc phục sức của Trục Nhật Thánh phủ.
Bằng hữu của Thiếu chủ?
Tên nô bộ này rùng mình, Thiếu chủ của hắn là đệ tử Thánh Phủ a, bằng hữu mà Thiếu chủ kết giao đều có cấp độ cực kỳ cao.
- Là hắn?
Gia chủ Trần Hưng nhìn thấy La Thiên lập tức nhíu mày.
Lúc trước, trước khi thử thách Thánh Phủ diễn ra, hắn đã dùng hết sức để phản đối Trần Hạo Phi kết giao với La Thiên.
Nguyên nhân là hắn không muốn đắc tội với Liễu Tử Yên có tư chất tuyệt đỉnh, võ mạch Địa giai.
Về sau hắn lại nghe Trần Hạo Phi nói, La Thiên đã thi vào được Trục Nhật Thánh phủ, quả thực chuyện này đã vượt qua dự liệu trước đó của hắn.
- Tiểu Xuyên Tử, ngươi sắp xếp vị công tử này đến bàn số mười một chữ Bính đi.
Gia chủ Trần Hưng nói.
Lần thọ yến này, chỗ ngồi được chia làm các khu vực như Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Bàn thứ nhất chữ Giáp, đương nhiên là chỗ ngồi tôn quý nhất rồi, ngoại trừ ngoại công của Trần gia ra thì chính là nơi ngồi của một ít khách quý có địa vị lai lịch rất lớn.
Từ đó mà suy ra bàn số hai, số ba chữ Giáp cũng là chỗ ngồi của khách quý.
Trần Hưng sắp xếp cho La Thiên ngồi bàn thứ mười một chữ Bính là chỗ ngồi trung đẳng, gần như là kế cuối.
- Vị công tử này, mời.
Nô bộc đi ở phía trước dẫn đường, trong lòng có chút khinh miệt.
Nếu như La Thiên là khách quý tương đối quan trọng, hoặc là đồng môn của Thiếu chủ thì ít nhất cũng phải được sắp xếp một chỗ ngồi chữ Giáp a.
- Trần bá phụ...
La Thiên đang định chào hỏi, đưa lễ lên.
- Ta còn có khách quý cần phải chiêu đãi, ngươi đi vào trước đi, lễ thì miễn đi.
Thái độ của Trần Hưng rất lạnh nhạt.
Trong lòng của hắn, hắn vẫn không muốn Trần Hạo Phi đi lại quá gần với La Thiên.
Gần đây Trần Hưng đang bận chuyện làm ăn và thọ yến cho nên cũng không chú ý tới tin tức về La Thiên và Nhân bảng.
Không giống như Tề gia, bởi vì bọn họ có ân oán với La Thiên cho nên mới gắng sức thu thập tin tức tới người nào đó a.
Trong ấn tượng của Trần Hưng, La Thiên là loại Võ giả bình dân không có bối cảnh, chỉ có chút may mắn và thực lực cho nên mới có thể thi vào được Trục Nhật Thánh phủ mà thôi.
Nếu như La Thiên không đắc tội với Liễu Tử Yên, nhân tài như vậy cũng có thể lôi kéo một chút.
Trái lại, bây giờ Trần Hưng là cố gắng xa lánh La Thiên, nếu không cũng sẽ không sắp xếp cho hắn ngồi hàng chữ Bính.
- Cũng được.
La Thiên chẳng muốn tính toán nhiều, vốn hắn cũng không muốn dừng lại nhiều ở Trần gia, vì vậy hắn sẽ đợi nói với Trần Hạo Phi một tiếng rồi mới đi.
Dưới sự dẫn dắt của gia bộc, La Thiên được sắp xếp đến bàn thứ mười một chữ Bính.
Vừa mới ngồi một lát thì Trần Hạo Phi từ trong phủ đi ra, hai mắt có vẻ kỳ vọng nhìn ra xung quanh.
- Không biết La huynh có tới hay không.
Trần Hạo Phi lẩm bẩm.
Ngày ấy sau khi mỗi người đi một ngả, La Thiên đã từng nói qua, hắn ta sẽ đến thọ yến của gia gia hắn.
Nhưng mà, hắn đợi gần nửa canh giờ mà cũng không thấy bóng dáng của La Thiên đâu ra.
Trần Hạo Phi đang muốn hỏi thăm gia nô thì...
- Tề gia chủ! Sao... Sao người lại tự mình tới đây chứ?
Thanh âm của Trần phụ có chút hưng phấn, được sủng ái mà lo sợ bước nhanh về phía trước, nghênh đón một vị trung niên cao lớn khôi ngô.
- Tề Tường Vân! Gia chủ Tề gia!
Đám người Trần gia ở đây, thậm chí là người tới chúc mừng ở gần đó đều giật mình kinh hãi không thôi.
Tề gia là một trong tứ đại thế gia của Quận thành, chính là đại thế gia cực hạn có thể xếp vào ba thứ hạng đầu trong toàn bộ Lăng Vân quận.
So sánh với Tề gia.
Trần gia chỉ có thể được coi là thế gia nhị lưu, kém xa không chỉ một cấp bậc.
- Tề gia chủ, mời vào bên trong.
Khuôn mặt của gia chủ Trần Hưng đỏ lên, đại nhân vật như Tề Tường Vân tới đây là cho Trần gia mặt mũi rất lớn, làm cho thọ yến của phụ thân hắn rạng rỡ hơn không ít.
Trong lòng của hắn cũng có chút buồn bực.
Nếu như hắn nhớ không lầm thì một vị đại biểu mà Tề gia phái qua đã đến.
Trần Hưng đang muốn đưa Tề Tường Vân đến bàn thứ nhất chữ Giáp thì....
- Trần gia chủ, nghe nói La Thiên cũng tới tham gia thọ yến đúng không?
Ánh mắt của Tề Tường Vân lóe lên.
Hắn tới đây không phải là tới để chúc thọ a, mà là vồ hụt từ chỗ khách điếm. Sau đó một đường phái người nghe ngóng, cuối cùng mới có thể xác định được hướng đi của La Thiên.
- La... Thiên? Quả thật có người này.
Trên mặt Trần Hưng hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Dẫn ta đi gặp hắn.
Trong lòng Tề Tường Vân đại hỉ, dùng giọng bức thiết nói.
Trần Hưng ngây ngẩn cả người, đại nhân vật như Tề gia chủ, làm sao lại quan tâm tới La Thiên cơ chứ?
- Gia chủ, La Thiên đang ngồi ở bàn thứ mười một chữ Bính.
Tên gia nô bên cạnh thấp giọng nói.
- La huynh đã đến rồi sao?
Trên mặt Trần Hạo Phi hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đi tới bàn thứ mười một chữ Bính.
Hả?
Trần Hạo Phi nhướng mày, bàn thứ mười một chữ Bính này được sắp xếp ở một nơi rất hẻo lánh.
Trên thực tế gia chủ Trần Hưng cũng ném một người hắn không quá chào đón, nhưng thân phận lại không tệ tới chỗ này ngồi.
- Trần huynh, phần lễ mọn này là một chút tâm ý của ta.
La Thiên đứng lên, đưa cái hộp lễ nhỏ trong tay ra.
Như thế, coi như mục đích chuyến này của hắn đã được hoàn thành rồi.
- Làm phiền La huynh hao tâm tổn trí, là hạ nhân an bài không được đầy đủ...
Trần Hạo Phi tiếp nhận hộp lễ, có chút ngại ngùng nói.
Không nói đến chuyện hắn và La Thiên là hảo hữu đồng môn.
Hiện tại La Thiên đã là đại lão khu Hoàng kim, đứng trong ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng, nhân vật có uy danh như vậy lại tới tham gia thọ yến của một tiểu gia tộc, lại bị sắp xếp đến một nơi hẻo lánh thế này....
Nếu như nói ra chuyện này, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ.
- Hạo Phi! Không được lắm miệng!
Sắc mặt Trần Hưng trầm xuống.
Cái gì gọi là hạ nhân sắp xếp không được chu toàn cơ chứ?
Vị trí mà La Thiên ngồi chính là do lão tử ngươi sắp xếp đó.
- Tiểu huynh đệ chính là La Thiên danh chấn Nhân bảng hay sao? Tại hạ Tề Tường Vân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Vẻ mặt Tề Tường Vân có chút khách khí, khom mình hành lễ với La Thiên.
Đây là?
Cảnh này làm cho Trần Hưng kinh sợ tới mức ngây ngẩn cả người, không biết làm sao.
Đường đường là gia chủ Tề gia, không ngờ lại khiêm tốn hành lễ với một tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu như vậy.
Danh chấn Nhân bảng là như thế nào chứ?
- Được rồi.
La Thiên khẽ gật đầu với Tề Tường Vân, hắn không biết người này.
- Khục! Tề mỗ là phụ thân của Tề Hồng, gia chủ Tề gia.
Tề Tường Vân có chút lúng túng nói.
- Tề Hồng? Tề gia?
Lệ mang trong mắt La Thiên lóe lên, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Lần này trở về không chỉ có trừng trị một mình Đỗ gia.
Tề gia này hắn cũng đã chuẩn bị giải quyết đối phương.
- La huynh đệ đừng hiểu lầm!
Trên trán Tề Tường Vân có mồ hôi lạnh chảy ra, vội vã giải thích nói:
- Lần này Tề mỗ tới đây là thay mặt gia tộc nhận lỗi với La huynh đệ.
Nhận lỗi?
Gia chủ Trần Hưng trợn mắt há hốc mồm, toàn thân chấn động, dùng ánh mắt kinh hãi không thôi nhìn về phía La Thiên.
Gia chủ thế gia cực hạn trong Lăng Vân quận này lại tự mình nhận lỗi với đối phương hay sao?
Coi như là thành viên hoàng thất cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng bàn tay của Trần Hưng có mồ hôi lạnh chảy ra.
- Đây là một phần tâm ý của Tề gia ta, mong ngươi vui lòng nhận lấy.
Vẻ mặt Tề Tường Vân có chút khách khí lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo đặt ở trước mắt của La Thiên.
La Thiên ngồi ở trước bàn, vẫn không nhúc nhích.
- Đây là một phủ đệ có diện tích trăm mẫu trong Thanh Xương thành chúng ta.
Tề Tường Vân đưa tay lấy ra khế ước đất đaia.
Sau đó hắn lại lấy ra một lọ Linh Đan, một cái Tử Ngọc trong suốt.
- Uẩn Khí Đan Thượng phẩm, Linh Khuê Ngọc.
Tề Tường Vân khẽ giới thiệu về nó.
Nhìn thấy mấy thứ nhận lỗi này, sắc mặt La Thiên mới hòa hoãn đi vài phần.
Vẻ mặt Trần Hưng kinh hãi, trái tim run lên.
Tề Tường Vân vừa xin lỗi, lại là nhận lỗi, đã hạ thấp người xuống quá thấp.
Hơn nữa ba dạng vật phẩm mà đối phương đưa ra đều không phải là chuyện đùa.
Một phủ đệ có diện tích trăm mẫu trong Thanh Xương thành này xa xỉ bực nào cơ chứ? Còn hơn Trần phủ vài lần, chỉ là dù ngươi có tiền cũng không mua được.
Uẩn Khí Đan Thượng phẩm có tác dụng nuôi dưỡng chân khí lớn mạnh, có ích lợi với Khai mạch cửu trọng.
Một lọ này lại có gần mười khỏa, đủ để bồi dưỡng ra mấy cao thủ Khai mạch thất trọng trở lên.
Mà thứ trân quý nhất, là Linh Khuê Ngọc kia.
Nếu như mang ngọc bội này lên trên người thì có thể tăng tốc độ câu thông và hấp dẫn của võ mạch đối với linh khí thiên địa, mơ hồ có thể tăng phúc lên chừng hai ba thành.
- Được rồi.
La Thiên mặt không biểu tình, tiếp nhận hộp ngọc.
Thấy vậy Tề Tường Vân thở phào một hơi, cùng ngồi ở bên cạnh La Thiên.
- Nhị vị khách quý, không bằng đi tới bàn chính đi.
Trần Hưng lau mồ hôi trên trán một cái, thấp thỏm lo âu nói.
Đối mặt với La Thiên giờ phút này trong lòng hắn có chút hốt hoảng, vừa kinh hãi vừa lo sợ.
Có thể làm cho gia chủ Tề gia phải lấy lễ trọng để xin lỗi, thân phận địa vị của La Thiên, chỉ sợ là cùng một cấp với thành viên hoàng thất a.
Không thể chạm vào nhân vật bực này.
Coi như là Tề gia thì cũng đã có thực lực thoải mái huỷ diệt Trần gia rồi a.
- Được rồi, ngồi đây thôi, chỗ này rất yên tĩnh.
La Thiên không muốn đổi vị trí, nơi này rất là thoải mái, ăn xong thì hắn sẽ đi.
Sắc mặt Trần Hưng trắng bệch, trong lòng run rẩy một chút, chẳng lẽ trước đó mình lãnh đạm đã làm cho trong lòng La Thiên ghi hận hay sao?
- Gia chủ! Quận trưởng đại nhân tới rồi!
Một vị quản gia lật đật chạy đến.
- Quận trưởng đại nhân?
Thân thể Trần Hưng chấn động, toàn thân như là nằm mơ.
Quận trưởng, đây chính là người chưởng quản cao nhất trong Lăng Vân quận a.
Đại nhân vật bực này, sao lại tự mình đến tham gia thọ yến của Trần gia cơ chứ?
Rất nhanh đã có một vị lão giả mặc áo quan chừng năm mươi tuổi bước vào trong thọ yến.
- Bái kiến quận trưởng đại nhân.
Trong thọ yến, khách quý tới từ các thế lực khắp nơi nhao nhao tiến lên hành lễ.
Vị này chính là vị vua không ngai ở trong Lăng Vân quận này.
Phàm là người ở Lăng Vân quận, không có người nào là không kính sợ có phép đối với quận trưởng.
- Quận trưởng đại nhân, người muốn giết lão hủ hay sao, sao ngài lại đích thân đến đây vậy?
Gia gia của Trần Hạo Phi cũng bị kinh động, tự mình ra đón.
Gia gia của Trần Hạo Phi là cao thủ Linh Hải cảnh, ở trong Quận thành này cũng được coi là nhân vật có số má.
- Khà khà! Ngay cả nhân vật phong vân xếp trong ba mươi thứ hạng đầu của Nhân bảng cũng đến, đương nhiên lão phu phải tới đây tham dự náo nhiệt rồi.
Lăng Vân quận trưởng cười nói.
Dứt lời.
Hắn đi về phía bàn số mười một chữ Bính mà La Thiên đang ngồi.
Vẻ mặt của gia gia Trần Hạo Phi có chút cổ quái đi theo Lăng Vân quận trưởng tới bàn của La Thiên, Tề Tường Vân.
- Ngươi chính là La Thiên sao? Thật sự là tuấn kiệt nha.
Lăng Vân quận trưởng ném ánh mắt tán dương về phía La Thiên.
Nói xong hắn phất tà áo một cái rồi ngồi xuống bên cạnh người La Thiên.
- Cái này...
Tâm can của gia chủ Trần Hưng đều run lên, mồ hôi lập tức chảy đầm đìa.
Người cầm quyền cao nhất trong Lăng Vân quận cũng tự mình tới đây, lại còn cùng ngồi với La Thiên sao?
Chuyện này làm cho trái tim của Trần Hưng run rẩy, da đầu run lên.
- Mọi người cùng nhau ngồi đi.
Gia gia của Trần Hạo Phi là người khôn khéo bực nào cơ chứ, hắn nhìn La Thiên ngồi ở giữa quận trưởng và Tề gia chủ một cái thật sâu.
Trong lòng hắn cũng nhấc lên sóng to gió lớn.
Vị quận trưởng đại nhân này có bối cảnh thâm hậu, nghe nói là người thuộc phái của Tam hoàng tử Lý Dịch.
Hít hà!
Vẻ mặt Trần Hưng đỏ lên, hít sâu một hơi, cũng đi ngồi xuống bàn, toàn thân căng thẳng như ngồi trên chông, không dám thở mạnh.
Giờ phút này, toàn bộ thọ yến của Trần gia xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị.
Nhân vật chính của Thọ yến, thậm chí ngay cả mấy vị khách nhân tôn quý nhất đều không ngồi ở bàn chính chữ Giáp.
Những vị đại nhân vật này, không ngờ lại đều ngồi ở bàn số mười một chữ Bính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận