Vạn Cổ Chi Vương

Chương 113: Không nói đạo lý đã đánh người!

Vù vù sưu!
Mắt của Lâm Đông Phong như điện, trên người toả ra một cỗ khí thế kinh khủng như sóng lớn ngập trời, đủ để khiến cho Linh Hải cảnh phổ thông run sợ.
Khí tức này đột nhiên buông xuống, dùng tu vi Khai mạch lục trọng của Trần Hạo Phi mà cũng không chống đỡ được, phải ngã xuống đất.
- Ngươi đứng lên, chậm rãi nói cho ta nghe...
Sắc mặt Lâm Đông Phong hòa hoãn hơn một chút, vội vã thu hồi cỗ khí tức cuồng bạo trên người của mình.
Vài ngày trước, phương thuốc mà La Thiên mang đến đã phát huy ra tác dụng thần kỳ, làm cho căn cơ bị tổn thương ba mươi năm trước của hắn khôi phục lại bảy tám phần.
Kỳ tích như là sống lại khiến cho Lâm Đông Phong kích động, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
La Thiên, tên đệ tử tiện nghi này quả thực là phụ mẫu tái sinh của hắn!
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủn.
Tu vi của Lâm Đông Phong bằng vào tốc độ kinh người mà khôi phục, đã khôi phục được hơn phân nửa tiêu chuẩn của năm đó.
Giống như cái ao nước khô cạn vậy.
Trước kia tan vỡ, bây giờ đã được chữa trị tốt, một lần nữa tích được đầy nước như trước kia.
Nhưng mà, tu vi của Lâm Đông Phong vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cuối cùng hắn lại được biết ân nhân như phụ mẫu tái sinh của hắn lại bị Chấp Pháp Đường trừng phạt nặng.
Chuyện này hắn há có thể nhẫn nhịn cơ chứ?
Mặc kệ La Thiên đúng hay sai, Lâm Đông Phong đã chân chính nổi giận!
- Đạo sư, đây là chuyện vài ngày trước, La huynh khiêu chiến học viên Hoàng kim Viên Tùng...
Tâm tình của Trần Hạo Phi rất kích động, bắt đầu vội vã tự thuật.
- Cái gì? Tên tiểu tử La Thiên này đã trở thành đại lão khu Hoàng kim rồi sao?
Nghe được tin tức này Lâm Đông Phong trợn mắt há hốc mồm.
Trước đoạn này, chuyện La Thiên trở thành học viên Hoàng kim, giết vào Nhân bảng đã làm cho hắn kinh ngạc không ngậm miệng được rồi.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới được, trong lúc hắn bế quan khôi phục tu vi thì thậm chí La Thiên lại có được thành tựu kinh diễm như thế.
Biểu hiện La Thiên càng kinh người thì trong lòng Lâm Đông Phong càng phẫn nộ.
- Hay cho tên Cát Hành Vân nhà ngươi! Lâm Đông Phong ta ba mươi năm qua mới chủ động nhận một vị đệ tử thiên tài, không ngờ ngươi lại dám ra mặt bắt nạt hắn.
Ở trong đôi mắt mở to của Lâm Đông có lửa giận rào rạt bốc lên.
Cỗ lửa giận này hắn đã nhẫn nhịn trọn vẹn ba mươi năm.
Rống!
Lâm Đông Phong phát ra một tiếng thét dài, tiếng vang giống như chuông lớn, thanh âm mạnh mẽ làm cho cây rừng ở gần đó đổ hết.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Cả đám đạo sư ở gần đó cảm thấy kinh hãi lạnh mình, bọn họ đã cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Ở chỗ xa hơn, trong phủ đệ của Nam Cung trưởng lão.
- Chuyện gì xảy ra? Thanh âm này của Lâm Đông Phong lại như sấm mùa xuân, cương mãnh mà hùng hậu, chẳng lẽ…
Tim Nam Cung trưởng lão đập thình thịch.
Sự tích truyền thuyết của Lâm Đông Phong năm đó, điểm mạnh mẽ đáng sợ của đối phương ra sao, hắn cũng từng nghe thấy.
Sưu sưu sưu…
Lâm Đông Phong hóa thành một đạo tàn ảnh như sấm sét, trong chớp mắt đã biến mất từ trong tầm mắt của hai người Trần Hạo Phi.
- Người nào! Khí tức thật là đáng sợ!
Những nơi Lâm Đông Phong đi qua đã kinh động đến rất nhiều cao tầng của Thánh Phủ.
- Chẳng lẽ có người xâm lấn Trục Nhật Thánh phủ ta hay sao?
- Mau mau! Hắn đi về phía phương hướng Chấp Pháp Đường rồi!
Tức thì có từng cỗ khí tức cường hãn men theo thân ảnh của Lâm Đông Phong đi tới Chấp Pháp Đường.
Một lát sau...
Oanh!
Một cỗ khí tức cuồng bạo như sóng lớn vỗ bờ xuất hiện ở trước Chấp Pháp Đường.
- Là ai? Sao dám xông vào Chấp Pháp Đường sao?
Trước đại điện của Chấp Pháp Đường, một ít thành viên canh giữ trước cửa cùng kinh sợ lên tiếng.
Nhưng một khắc sau.
Vù vù ô...ô...n...g!
Trên người Lâm Đông Phong bắn ra một mảnh kình khí màu vàng rực, kình phong vô hình cuốn bay đám thủ vệ, làm cho bọn họ đồng thời bay ngược về phía sau.
- Lớn mật!
Cát trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, từ bên trong Chấp Pháp Đường bay vọt ra ngoài.
Ở trong Trục Nhật Thánh phủ này, Chấp Pháp Đường chính là cơ cấu uy nghiêm và mạnh mẽ, ai dám tới đây giương oai cơ chứ?
- Lâm... Lâm Đông Phong?
Cát trưởng lão hơi kinh hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Đông Phong đang toả ra khí tức mạnh mẽ vào giờ phút này.
Không phải căn cơ của Lâm Đông Phong bị thương, tu vi thụt lùi một mảng lớn hay sao? Sao lại có khí tức cường đại như thế cơ chứ?
- Cát Hành Vân! Nghe nói ngươi bắt nạt học sinh của ta?
Vẻ mặt Lâm Đông Phong có chút âm trầm, thanh âm phát lạnh.
- Ngươi đang nói tới La Thiên hay sao? Tiểu tử này đả thương người khác, Chấp Pháp Đường ta trừng trị hắn theo lẽ công bằng thì thế nào chứ?
Cát trưởng lão cười nhạo một tiếng, khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
Trước khi hắn làm khó dễ La Thiên, đương nhiên hắn đã tìm hiểu rõ bối cảnh của đối phương.
Hắn cũng không nghĩ tới, lão già Lâm Đông Phong này đã khôi phục được tu vi rồi.
- Om sòm!
Lâm Đông Phong có chút không kiên nhẫn, giận dữ bạo phát.
Vù vù sưu!
Một tay của Lâm Đông Phong chấn động, một đạo chưởng ảnh óng ánh vàng rực to lớn nương theo tiếng sấm gió nổ vang mang theo thanh thế đáng sợ đánh tới.
- Ngươi dám động thủ, không….
Cát trưởng lão từ phẫn nộ chuyển sang kinh sợ, trong nháy mắt khi chưởng lực của đối phương đánh tới, da đầu của hắn run lên, hắn đã cảm nhận được hàn ý chí mạng đang kéo tới.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang liên tục vang lên, Cát trưởng lão toàn lực đón đỡ, thế nhưng lại bị một chưởng đánh cho bay ra ngoài.
Phụt!
Cát trưởng lão phun ra một búng máu, ánh mắt có chút kinh hãi không hiểu nhìn về phía Lâm Đông Phong.
Tu vi của Lâm Đông Phong mới khôi phục lại đến Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh phong, hắn là thất trọng đỉnh phong a, chênh lệch giữa hai người không chỉ là một bậc.
Nhưng mà, công pháp và vũ kỹ của Lâm Đông Phong lại đạt tới một độ cao không có cách nào tưởng tượng được. Lại thêm cảnh giới võ đạo của bản thân đối phương cho nên mới có thể dùng một chiêu nghiền nát hắn.
- Cát Hành Vân! Ta không quan tâm ngươi hành động theo lẽ công bằng hay không, dám bắt nạt học sinh của ta, lão phu phải lấy lại danh dự.
Lâm Đông Phong bá đạo nói.
Hắn tới là để đánh người a, không phải là tới để nói lý.
Dứt lời.
Trên người hắn bộc phát ra khí tức nguy hiểm hơn, lại lần nữa tới gần Cát trưởng lão.
- A! Không…
Cát trưởng lão sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chạy trối chết.
Thực lực của Lâm Đông Phong này quá là kinh khủng!
Nếu như cứ tiếp tục ở lại, nhìn ánh mắt như muốn giết người của đối phương, chỉ sợ hắn sẽ bị đánh chết trong nháy mắt a.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Một ít trưởng lão, đạo sư nghe thấy tiếng đánh nhau đi đến đều trợn mắt há hốc mồm.
Đường đường là Trưởng lão Chấp pháp của Thánh Phủ, không ngờ lại phải chật vật chạy trốn như vậy?
- Lâm lão, không nên vọng động!
- Dù sao Cát Hành Vân cũng là Trưởng lão Chấp pháp do hoàng thất chỉ định, có chuyện gì thì từ từ nói.
Lâm Đông Phong còn muốn xuất thủ thì lại bị các trưởng lão và đạo sư ở đây ngăn cản.
- Lâm sư đệ, ngươi đã khôi phục lại được tu vi rồi sao?
Vị Trưởng lão chủ trì hội giao lưu giữa các tân sinh kia kích động nói.
- Lâm huynh, ngươi đã chữa trị được căn cơ rồi sao?
Nam Cung trưởng lão kinh ngạc không thôi, trong mắt có tinh quang lóe lên.
Năm đó, Lâm Đông Phong này đã từng là một đời thiên kiêu, uy danh của hắn làm cho vài quốc gia ở lân cận cũng phải chấn động.
Nếu không phải bởi vì căn cơ bị tổn thương thì thành tựu hiện tại của hắn ít nhất cũng phải đứng trên Phủ chủ Thánh Phủ.
- Rất may có cao nhân tương trợ, căn cơ của ta đã được chữa trị.
Sắc mặt của Lâm Đông Phong hơi hòa hoãn lại.
Nếu không phải có La Thiên thì cả cuộc đời này của hắn đều phải sống ở trong bóng ma kia.
Có thể nói.
Là La Thiên đã mang tới cho hắn hy vọng trong cuộc sống này.
Trong lòng Lâm Đông Phong có cảm kích, há có thể cho phép La Thiên phải nhận đãi ngộ không công bằng khi ở bên trong Thánh Phủ cơ chứ?
Lui một vạn bước mà nói.
Coi như là La Thiên sai thì hắn cũng muốn bảo vệ đối phương.
- Ồ! Cát Hành Vân kia đã chạy đi đâu rồi?
Ánh mắt của Lâm Đông Phong híp lại.
- Hừ! Chắc hẳn đã chạy đến Trục Nhật Điện a.
Sư huynh của Lâm Đông Phong, nhị Trưởng lão hừ lạnh nói.
Trục Nhật Điện.
Bình thường là chỗ ở của Phó Phủ chủ, thậm chí là Phủ chủ.
Phủ chủ quanh năm bế quan, rất ít khi lộ diện.
Bình thường đều là Phó Phủ chủ sắp xếp đủ loại công việc trong Trục Nhật Thánh phủ.
- Qua đó!
Lâm Đông Phong và nhị Trưởng lão đồng thời chạy về phía Trục Nhật điện của Trục Nhật Thánh phủ.
Sau lưng bọn họ, các trưởng lão và đạo sư còn lại đều cảm thấy hứng thú, cả đám chạy tới xem náo nhiệt.
Vèo!
Cát trưởng lão mang theo vẻ mặt hoảng sợ trốn vào Trục Nhật Điện.
Ở cuối đại điện, dọc theo cầu thang là một cái đài cao, bên trên đó có một người nam tử mặc áo bào màu vàng tím rộng thùng thình đang ngồi xếp bằng, khí tức trên người phập phù khó lường.
- Phủ... Phủ chủ!
Cát trưởng lão trợn mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ, vội vã hành lễ.
Ngày hôm nay, không ngờ người tọa trấn nơi này lại là vị Phủ chủ như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Vù vù sưu sưu!
Đám người Lâm Đông Phong theo sát phía sau chạy vào trong điện.
- Phủ chủ! Nhanh cứu ta! Lâm Đông Phong kia công khai hành hung...
Cát trưởng lão hoảng sợ nói.
- Hồ đồ!
Nam tử mặc áo bào màu vàng tím kia mở mắt ra, một cỗ khí tức kinh khủng làm cho núi non chấn động lan tràn ra.
Lúc đó, toàn bộ không gian trong đại điện như bị đọng lại.
Cát trưởng lão chấn động.
Thân thể các trưởng lão sau lưng Lâm Đông Phong cũng chấn động.
Các đạo sư phía sau thì thiếu chút nữa đã đứng không vững được, cả đám gần như rơi vào tình trạng hít thở không thông, khuôn mặt đỏ lên.
Cái này chính là, uy của Phủ chủ!
- Nửa bước Địa Nguyên cảnh? Ngao Xuyên, năm đó ngươi đã thua ta ba lần, hôm nay rất là uy phong nha.
Chỉ có Lâm Đông Phong là không sợ, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phủ chủ đang ngồi ở chỗ cao.
Cái gì!
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây chấn động, tất cả đều dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Lâm Đông Phong.
Lâm Đông Phong.
Rốt cuộc năm đó hắn là yêu nghiệt như thế nào mà Phủ chủ chấp chưởng một phủ bây giờ lại từng là bại tướng dưới tay của hắn chứ?
Khó trách được Lâm Đông Phong lại tự tin như vậy, dám giết đến Trục Nhật Điện.
- Lâm Đông Phong? Ngươi đã khôi phục lại tu vi rồi sao?
Phủ chủ nheo mắt, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ uy nghiêm hiện lên một tia phức tạp và kinh hãi khó có thể nói thành lời.
Vài chục năm trước.
Hắn và Lâm Đông Phong đều là tuyệt đỉnh thiên tài cùng thời đại ở trongThương Vân quốc.
Nhưng mà.
Ở trong thời đại kia, Lâm Đông Phong lại chói mắt hơn so với hắn. Ba lần Trục Nhật Phủ Chủ khiêu chiến đối phương đều bị bại trận..
- Đúng vậy, Cát Hành Vân này bắt nạt học sinh của ta, sao ta có thể nhịn được chứ?
Lâm Đông Phong lạnh nhạt nói.
- Phủ chủ! Ngàn vạn lần không nên tin vào hắn. La Thiên kia đả thương đến căn cơ của một học viên Hoàng Kim ở trước mặt mọi người, Chấp Pháp Đường trừng trị theo lẽ công bằng thì có gì sai cơ chứ?
Cát trưởng lão kinh sợ, bắt đầu tranh luận.
Lâm Đông Phong thờ ơ lạnh nhạt, cũng không tranh giành nói một câu nào cả.
Nếu hắn đã dám đánh Cát trưởng lão thì đương nhiên đã có chuẩn bị tâm lý để gánh chịu hậu quả.
- Nhạc Phó Phủ chủ.
Phủ chủ Ngao Xuyên chuyển ánh mắt về phía Nhạc Phó Phủ chủ vừa mới đến.
- Phủ chủ, chuyện là như thế này...
Nhạc Phó Phủ chủ dùng góc độ trung lập nói chuyện đã xảy ra một lần.
Ngày đó, La Thiên và Chu Thần chiến đấu là tiến hành dưới ánh mắt của công chúng, cho nên không ai có khả năng nói bừa được.
- Các vị trưởng lão, các ngươi có ý kiến gì không?
Phủ chủ không chút biến sắc hỏi một câu.
Hắn bế quan quanh năm, không hỏi thế sự.
- Cát trưởng lão trừng phạt như vậy quả thực có chút nặng.
- Nhưng Lâm lão lại quá vọng động, ở Chấp Pháp Đường công khai xuất thủ với trưởng lão, như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?
Các trưởng lão ở đây nhao nhao đưa ra ý kiến.
Có một vài trưởng lão là người thuộc phái của Cát trưởng lão, đương nhiên phải nói chuyện thay hắn rồi.
- Nói như vậy, chính là hai bên đều sai hay sao?
Sắc mặt Phủ chủ lãnh đạm, ánh mắt ẩn chứa áp lực khổng lồ đảo qua Cát trưởng lão và Lâm Đông Phong.
Đối với Cát trưởng lão, hắn rất không thích, dù sao cũng là Trưởng lão Chấp pháp nằm vùng do hoàng thất phái tới.
Đối với Lâm Đông Phong, hắn càng không vui, bởi vì đối phương vạch trần thất bại của hắn ở trước mặt mọi người.
Nhưng bối cảnh của hai người này đều không bình thường.
Nhất là Lâm Đông Phong, sư tôn của đối phương chính là Trục Nhật Phủ Chủ tiền nhiệm.
- Ồ...
Phủ chủ đang chuẩn bị đánh song phương mỗi bên năm mươi đánh gậy dùng để làm gương thì....
Vù vù sưu sưu~!
Một đầu dị điểu màu vàng hồng bỗng nhiên bay vào đại điện, trong miệng ngậm một lá thư.
- Thư tín của quốc quân?
Phủ chủ mở thư ra, lông mày nhíu lại.
Xoạt!
Rất nhiều ánh mắt ở đây đều đồng loạt nhìn về phía thư tín trong tay của Phủ chủ.
Cái thư kia chính là của quốc quân đương triều hay sao?
- Lâm Đông Phong, người học sinh kia của ngươi gọi là La Thiên đúng không?
Trên mặt Phủ chủ hiện lên dị sắc, lại nhìn về phía Lâm Đông Phong.
- Không sai.
Lâm Đông Phong kiêu ngạo nói.
- Cát trưởng lão.
Ánh mắt của Phủ chủ lại nhìn về phía Trưởng lão Chấp pháp.
- Phủ chủ có gì phân phó?
Cát trưởng lão cung kính nói.
- Bắt đầu từ hôm nay, Thánh Phủ huỷ bỏ chức vụ Trưởng lão Chấp pháp của ngươi!
Trục Nhật Phủ Chủ lạnh nhạt nói.
Xoạt!
Toàn bộ Trục Nhật Điện như nhấc lên sóng to gió lớn.
- Phủ chủ! Sao ngươi có thể tùy ý hủy bỏ chức vụ của ta chứ?
Cát trưởng lão kinh sợ rống to một tiếng.
- Ta sẽ bẩm báo tới quốc quân quyết định ngày hôm nay của ngươi!
Cát trưởng lão vốn là một vị Trưởng lão Chấp pháp do hoàng thất phái tới, có địa vị siêu nhiên.
- Không cần thiết.
Khóe miệng Trục Nhật Phủ Chủ hiện lên một tia thương cảm.
- Bởi vì, đây là mệnh lệnh của quốc quân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận