Vạn Cổ Chi Vương

Chương 389: Lăng Tẩm

Chương 389: Lăng Tẩm
“Chúng ta liên thủ đến xem xem!”
Trình Vạn Lý tiết lộ tin tức.
“Ở đâu?”
La Thiên cũng cảm thấy hứng thú.
Thí luyện Huyền Không Sơn sắp kết thúc, không ai muốn từ bỏ bất cứ kỳ ngộ nào.
Hai canh giờ sau.
Dưới sự dẫn dắt của Trình Vạn Lý, La Thiên thấy một cái khe vô cùng lớn.
Khe sâu không đến trăm trượng, bên trong có một cổ lâm viên tang thương hủ bại bị khói độc màu xanh bao phủ, không nhìn rõ cảnh vật.
“Đi xuống đi!”
Trình Vạn Lý kích động nói.
Lúc trước cổ lâm viên bị vùi lấp trong lòng đất, không ai thăm dò, nhất định có rất nhiều kỳ ngộ.
“Đợi đã!”
La Thiên ngăn cản Trình Vạn Lý.
“Làm sao vậy?”
“Không thích hợp!”
La Thiên cảm nhận được dự cảm nguy cơ nhàn nhạt.
Hắn lập tức tiến hành suy tính.
“Ngươi còn suy tính cái gì? Đừng giả thần giả quỷ!”
Trình Vạn Lý khẽ cười, cảm thấy La Thiên đang làm bộ làm tịch.
La Thiên không để ý đến y, sau khi suy tính kết thúc, hắn bỗng mở mắt ra, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
“E rằng tin tức về cổ lâm viên được người ta cố ý lan truyền, mục đích là để những người khác đi vào trước dò đường!”
La Thiên trầm giọng.
“Thật ư?”
Trình Vạn Lý nửa tin nửa ngờ.
Là ai mà tàn nhẫn như vậy, dùng đệ tử đồng môn làm pháo hôi lót đường cho mình.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trình Vạn Lý hỏi.
“Chờ!”
La Thiên nói một chữ.
Trình Vạn Lý thấy bộ dáng trịnh trọng của La Thiên thì tin bảy tám phần.
Nhưng trong lòng y cảm thấy nghi hoặc, La Thiên chỉ suy tính trong chốc lát mà đã có được tin tức chính xác như thế ư?
...
Ngoài lâm viên.
“A! Cứu ta!”
Bỗng nhiên có một nam tử lao tới, hắn ta mất một cánh tay, toàn thân thương tích.
Phía sau hắn ta là một con sâu màu đen xấu vô cùng, dài chừng 4 - 5 mét, trong vòm miệng hình tròn mọc ra đầy răng nhọn rậm rạp.
Ong!
Nam tử thấy mình trốn không thoát, tay bóp nát lệnh bài, sau đó bị một trận bạch quang bao lấy, không cam lòng truyền tống ra ngoài.
Trong một góc khe nứt, có hai bóng người lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng này.
Trong đó, nam tử mặt lớn lộ biểu tình bình tĩnh, mắt như đầm sâu, kẻ này chính là sư huynh “Kiều Hải” của Ứng Phi Hàng.
Người còn lại là nữ tử tóc lam khí chất cao quý, sắc mặt hưng phấn.
“Kiều huynh, biện pháp của ngươi rất hay, truyền tin tức nơi đây ra ngoài, để những người khác đi vào trước giúp chúng ta giải quyết phiền toái bên trong!”
“Những người này bị đào thải cũng có lợi cho chúng ta đạt được thứ hạng cao hơn, một công đôi việc!”
Nữ tử tóc lam tán thưởng.
Kiều Hải là người đầu tiên phát hiện ra cổ lâm viên này, gã từng đi vào thăm dò.
Với thực lực của gã mà còn phải lui ra thì có thể hiểu được bên trong nguy hiểm ra sao.
Vậy nên dù kế sách của bọn họ dẫn đệ tử hạch tâm tới đây thì cũng không cần lo lắng, mà ngược lại đó còn là chuyện tốt.
Đương nhiên là ngoại trừ Diệp Phong.
Y đã là Địa Nguyên Cảnh, không thể cân nhắc theo lẽ thường được nữa.
“Chờ thêm một lát rồi chúng ta đi vào!”
Khóe miệng Kiều Hải nhếch lên một nụ cười nhẹ, bộ dáng như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy một đệ tử hạch tâm bị hơn 20 con sâu đuổi giết phải trốn ra ngoài.
Một nén nhang sau.
“Đi thôi!”
Kiều Hải và nữ tử tóc lam tiến vào bên trong.
Giờ phút này, yêu thú trong lâm viên đã giảm bớt, chúng bị đệ tử trước đó tiến vào đánh chết hoặc là dẫn đi.
Hơn nữa hai đệ tử hạch tâm liên thủ với nhau thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần không gặp phải yêu thú cấp bậc Địa Nguyên Cảnh hoặc là thú đàn khổng lồ.
Ong!
Hai người thi triển chân khí hộ thể ngăn cản khói độc bao trùm lâm viên.
Chưa đi được mấy bước, bọn họ đã gặp 3 con trùng dữ tợn bay đến.
Kiều Hải vươn ngón tay điểm hai cái trên hư không, hai đạo quang huy xẹt qua.
Phốc! Phốc!
Hai con trùng bị chỉ pháp xuyên qua, ngã xuống mặt đất.
Nữ tử tóc lam cũng thoải mái giải quyết con trùng màu đen còn lại.
Trên đường không ngừng có yêu thú đánh tới, có không ít Linh Hải cảnh cửu trọng đỉnh, thậm chí còn có nửa bước Địa Nguyên Cảnh!
Rống!
Một con sâu dài đến hơn 10 mét trông như một con giun khổng lồ, toàn thân hư thối, phần đầu và đuôi đều có một cái miệng to đỏ lét.
Khí thế của nó hung hãn, tu vi đạt tới nửa bước Địa Nguyên Cảnh!
“Vẫn Tinh Chỉ!”
Kiều Hải thi triển chỉ pháp, chủ động tấn công con sâu nửa bước Địa Nguyên Cảnh kia.
Thực lực Kiều Hải nằm trong nhóm đệ tử hạch tâm mạnh nhất, hơn nữa gã có nữ tử tóc lam phụ trợ, hai người hoàn toàn trấn áp cự trùng kia.
Sau một hồi, con sâu kia đã bị chỉ pháp của Kiều Hải đánh nát, chất lỏng màu xanh lục chảy đầy đất.
Bùm!
Con sâu ngã trên mặt đất, không còn nhúc nhích.
Kiều Hải và nữ tử tóc lam tiếp tục tiến lên.
Không lâu sau, bên thi thể cự trùng bỗng xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.
“Yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh đã chết!”
La Thiên kinh hãi.
Xem ra kẻ bị hắn theo đuôi có thực lực không tầm thường!
“Nhưng phía trước còn nguy cơ lớn hơn nữa đang chờ các ngươi!”
Khóe miệng La Thiên nhếch lên.
Hắn để lại một dấu vết khó phát hiện trên mặt đất rồi tiếp tục theo sau 2 kẻ kia.
Chốc lát sau, Trình Vạn Lý đã đi đến đây.
“Yêu thú nửa bước Địa Nguyên Cảnh!”
Trình Vạn Lý cũng kinh hãi, đồng thời y có chút hâm mộ, La Thiên có một kiện áo choàng dị bảo có thể ẩn nấp khí tức, thậm chí có thể ẩn hình trong đêm đen.
Tuy lúc này không phải đêm tối nhưng ánh sáng u ám, La Thiên ở trạng thái nửa ẩn hình.
Trình Vạn Lý không có biện pháp nào, chỉ có thể đi theo dấu vết La Thiên lưu lại, nếu không thì y sẽ bị Kiều Hải và nữ tử tóc lam kia phát hiện.
...
“Hắc Âm Trúc! Không tồi, đây là trân tài tuyệt hảo để tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn, rất hiếm thấy ở ngoại giới, giá trị sang quý!”
Kiều Hải đào ra hai đoạn trúc màu đen hư thối, bỏ vào trong bọc.
“Trong lâm viên này quả thật có rất nhiều thiên tài địa bảo, so được với tất cả thu hoạch của ta lúc trước!”
Nữ tử tóc lam cười nói.
Lúc trước Kiều Hải đã đi vào trong một lần, lộ tuyến của hai người đang đi thẳng đến trung tâm lâm viên.
Chưa đi được mấy bước, trong một tòa kiến trúc phía trước bỗng truyền ra khí tức khủng bố khiến hai người run sợ!
“Nơi này là trung tâm cổ lâm viên, bên trong chắc chắn có bảo vật quý giá!”
Kiều Hải nhìn chăm chú, chậm rãi tới gần!
Hai người đến gần cửa, trong điện vô cùng tối tăm, thổi ra từng trận âm phong khiến người ta nổi da gà!
Kiều Hải và nữ tử tóc lam mơ hồ nhìn thấy ở trung tâm đại điện có một cái quan tài lớn, phía sau còn có một khối mộ bia cao ba trượng!
“Là lăng mộ của tiền bối Vân Tiêu Tông!”
Kiều Hải mở to mắt.
Gã không ngờ cổ lâm viên này lại là lăng tẩm.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hải nhìn thấy lăng tẩm lớn như vậy.
Hơn nữa nơi này còn là Huyền Không Sơn, là thánh địa của Vân Tiêu Tông, người có thể kiến tạo lăng tẩm khổng lồ như thế để mai táng ở đây e rằng không phải người đơn giản, ít nhất phải có cấp bậc như tam đại trưởng lão trở lên.
Kiều Hải nhìn về phía mộ bia, muốn thấy rõ tên người được mai táng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận