Vạn Cổ Chi Vương

Chương 338: Không Ai Tin Tưởng

Chương 338: Không Ai Tin Tưởng
Một chi Chấp Pháp Đội đã đến, người Chấp Pháp Đội mặc phục sức màu đen, tu vi đều là Linh Hải cảnh cao giai, người dẫn đầu còn đạt tới nửa bước Địa Nguyên Cảnh!
Chấp Pháp Đội đến để bắt Lý Chí Vân đi.
“La Thiên, ngươi đừng giảo biện, hãy đến Chấp Pháp Điện ngoan ngoãn nhận tội đi!”
Ứng Phi Hàng cười lạnh, nháy mắt ra hiệu với vị đội trưởng dẫn đầu.
Tên đội trưởng Chấp Pháp Đội này thuộc phe cánh tam trưởng lão, đương nhiên là sẽ giúp đỡ Ứng Phi Hàng.
“La Thiên, ngươi phạm tội gì?”
Một nam tử trong Chấp Pháp Đội kinh ngạc hỏi.
Y chính là người đã đưa Tẩy Tủy Đan cho La Thiên, còn từng hứa hẹn rằng khi La Thiên gặp phải phiền toái thì có thể nhờ y hỗ trợ.
“Ta không phạm tội, Ứng Phi Hàng nói hươu nói vượn bôi nhọ ta.”
La Thiên nhìn người nọ, sắc mặt vui vẻ.
Nhưng nam tử này lại lộ vẻ khó xử.
Rõ ràng là đội trưởng muốn giúp đỡ Ứng Phi Hàng, mà Ứng Phi Hàng là đệ tử của tam trưởng lão, y không dám đắc tội.
“La Thiên, nếu ngươi thật sự trong sạch thì Chấp Pháp Đội sẽ không oan uổng ngươi.”
Nam tử kia thở dài, trở lại trong đội ngũ.
“Bắt lấy cho ta!”
Đội trưởng hạ lệnh.
Vài tên chấp pháp viên đi lên muốn bắt lấy La Thiên.
Chấp Pháp Đội thượng tông thực lực cường đại, tất cả đều là Linh Hải cảnh cao giai, La Thiên khó có thể phản kháng.
“Chậm đã!”
Đúng lúc này, Trình Vạn Lý hô.
“Ngươi là ai? Dám hô to gọi nhỏ với Chấp Pháp Đội...”
Sắc mặt đội trưởng bất thiện nhìn sang, sau đó chợt sửng sốt, nuốt câu nói kế tiếp xuống.
Gã ta lăn lộn trong Vân Tiêu Tông đã lâu nên nhận ra thân phận Trình Vạn Lý.
“Ta có thể làm chứng La Thiên không gian lận, cũng không làm gì Lý Chí Vân.”
Trình Vạn Lý đạm nhiên nói.
Đội trưởng Chấp Pháp Đội nhíu mày.
Tuy gã ta thuộc phe cánh tam trưởng lão nhưng chuyện này không do tam trưởng lão tự mình phân phó.
Giữa Ứng Phi Hàng và Trình Vạn Lý, tên đội trưởng lập tức đã có quyết định.
“Đúng, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng việc này rồi mới phán quyết!”
Đội trưởng Chấp Pháp Đội mang theo đội viên bắt Lý Chí Vân lại, sau đó rời đi.
“Này...”
Ứng Phi Hàng kinh ngạc.
Một câu của Trình Vạn Lý mà thay đổi quyết sách của đội trưởng Chấp Pháp Đội.
Ứng Phi Hàng lạnh lùng liếc La Thiên và Trình Vạn Lý, sau đó nén giận rời đi.
“Đa tạ Trình huynh!”
La Thiên lộ ra dị sắc.
Có vẻ bối cảnh của Trình Vạn Lý trong tông môn không đơn giản.
...
Cùng ngày, hai đại sự truyền khắp thượng tông gây ra một trận nghị luận náo nhiệt.
Chuyện thứ nhất là thành tích của La Thiên trong Tâm Ma Động Thiên.
Dù là kẻ nào nghe thấy tin tức này thì cũng đều kinh ngạc nghi ngờ.
Có một số người tự mình đến Tứ Động Thiên xem bảng điểm nhưng vẫn giữ sự nghi ngờ!
Một tân đệ tử vừa vào thượng tông tuyệt đối không thể đạt điểm cao như vậy!
Ngay sau đó, chuyện thứ hai truyền ra.
Đó chính là La Thiên gian lận trong Tâm Ma Động Thiên, thậm chí khiến Lý Chí Vân tẩu hỏa nhập ma, điên điên khùng khùng.
Sau khi chuyện này truyền ra, càng nhiều người tin tưởng La Thiên gian lận!
“Thật nực cười, một Linh Hải cảnh ngũ trọng sao có thể đạt được 43.000 điểm! Như thế rõ ràng là gian lận, hắn nghĩ chúng ta đều là người mù sao?”
“Ta tin chuyện La Thiên tu luyện tinh thần tà thuật, có khả năng Lý Chí Vân vô tình phát hiện điều này nên bị La Thiên ép điên!”
“Cao tầng tông môn chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, nhiều lắm là ba ngày nữa La Thiên sẽ phải vào ngục!”
Toàn bộ thượng tông đều nghị luận việc này.
Khi Ninh Hân biết được tin tức, nàng lập tức đến chỗ La Thiên.
“La Thiên, lời đồn bên ngoài rốt cuộc là thật hay giả?”
Ninh Hân lo lắng hỏi.
Nàng cũng không tin thành tích của La Thiên là thật. 43.000 điểm quá kinh người.
Về phương diện khác, quả thật Lý Chí Vân và La Thiên có mâu thuẫn.
“Đương nhiên là giả.”
La Thiên cười nhạt.
Ninh Hân không tin cũng không có gì là, về tình cảm thì có thể tha thứ, bởi thành tích của hắn quả thật quá dọa người.
May mà lúc đó La Thiên còn biết giới hạn, chủ động rời khỏi Tâm Ma Động Thiên sớm, nếu không hắn chắc chắn sẽ đạt tới 5 vạn điểm, như vậy thì càng khiến kẻ khác hoài nghi ghen ghét.
...
Sau khi Ứng Phi Hàng rời khỏi Tứ Động Thiên, gã lập tức đi đến phủ đệ của tam trưởng lão.
“Mọi chuyện là như vậy!”
Ứng Phi Hàng thuật lại mọi chuyện một lần.
“Vô năng!”
Sắc mặt tam trưởng lão trầm xuống, không khí trong đại điện lập tức đình trệ, Ứng Phi Hàng cảm thấy hít thở không thông.
Gã cũng không ngờ mình được trợ giúp mà vẫn thất bại, còn khiến mọi chuyện trở thành như vậy.
Nhưng tam trưởng lão cũng đã nhận ra La Thiên thật sự không đơn giản, không chỉ có tâm trí mưu kế mà thực lực thiên phú của hắn còn rất cao.
Nhất định phải diệt trừ hắn!
“Lui ra đi!”
Tam trưởng lão bực bội nói.
“Sư tôn, La Thiên...”
Ứng Phi Hàng chần chờ.
“Hừ, kết cục việc này đã định!”
Tam trưởng lão hừ lạnh nói.
Với quyền thế của lão, lão nói thế nào thì kết cục sẽ là thế đó.
. . .
“Kết cục việc này đã định!”
Nghe sư tôn nói vậy, Ứng Phi Hàng yên tâm.
Bình thường sư tôn vốn khinh thường quan tâm đến việc nhỏ này.
Ứng Phi Hàng nhận ra từ sớm chuyện sư tôn rất chú ý đến La Thiên, nhưng hắn không ngờ sư tôn định tự mình nhúng tay.
Chuyện giữa gã và La Thiên đáng lên nên giao cho vài vị đại đội trưởng Chấp Pháp Đội thẩm tra, cùng lắm là chấp pháp trưởng lão sẽ xem qua kết quả cuối cùng một chút.
Với quyền thế của tam trưởng lão, lão tùy ý ám chỉ một chút là có thể quyết định kết quả thẩm tra của đại đội trưởng chấp pháp.
“Sư tôn, tiểu tử La Thiên kia kết bạn với một người có bối cảnh bất phàm, dường như người kia là một luyện khí sư...”
Ứng Phi Hàng nghĩ đến chuyện này nên nói ra.
“Ngươi lui ra đi.”
Tam trưởng lão ngắt lời Ứng Phi Hàng: “Trong từ điển của vi sư không có hai chữ thất bại.”
30 năm, lão từ một nhập môn đệ tử đi đến vị trí hiện giờ là minh chứng tốt nhất.
Không ai có thể cản đường được lão, tất cả đối thủ đều thảm bại trong tay lão.
La Thiên có thể kết bạn với ai? Bạn hắn có thể ngăn cản lão ư?
“Vâng!”
Ứng Phi Hàng cúi đầu lui ra.
Sau đó, tam trưởng lão bay ra khỏi phủ đệ, đi vào Chấp Pháp Điện.
Trong Chấp Pháp Điện.
Chấp pháp trưởng lão cảm ứng được, chậm rãi đi đến đại điện.
Bá!
Ngay sau đó, một thân ảnh dừng ở trung tâm đại điện.
“Sao tam trưởng lão lại rảnh rỗi tới chỗ ta?”
Chấp pháp trưởng lão cảm thấy ngoài ý muốn, cười ôn hòa hỏi.
“Rảnh rỗi nên tới vấn an Nghiêm huynh một chút, không chào đón sao?”
Tam trưởng lão cười đáp.
“Sao lại vậy được? Nhưng hiện giờ ta đang có việc cần xử lý, chỉ sợ không chiêu đãi được Chu huynh.”
Chấp pháp trưởng lão lộ vẻ xin lỗi.
“Ồ? Gần đây tông môn xảy ra đại sự gì sao?”
Tam trưởng lão nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận