Vạn Cổ Chi Vương

Chương 63: Nhất câu tỏa hồn

- Các hạ quá nóng vội rồi đó, không biết thứ tự đến trước và sau hay sao?
La Thiên nhướng mày, có chút không vui nói.
Hắn không biết ba người này, thế nhưng lại có thể cảm nhận được đối phương cố ý nhằm vào mình.
- Ha ha, trên quy củ con đường này là người trả giá cao có được đồ mình muốn, Nghiêm Lỗi học trưởng ra giá cao hơn so với ngươi, không hề trái với quy định của Võ thị a.
Trong ba người, một vị thiếu nữ tú lệ cười khẽ, cũng không che giấu vẻ khinh thường ở trên mặt.
- Bàn Thạch Võ phủ? Có trò hay để nhìn rồi!
Ánh mắt chủ quán mập mạp đảo qua phục sức của ba người, hắn đã nhận ra lai lịch của đối phương.
Bài danh của Bàn Thạch Võ phủ trong các Võ phủ trực thuộc Thương Vân quốc ở vị trí thứ tư, gần với ba Đại Thánh phủ nhất.
Có thể nói, là Võ phủ mạnh nhất ở dưới Thánh phủ!
Có tin đồn, Bàn Thạch Võ phủ luôn dòm ngó vị trí của Thánh phủ, vẫn muốn khiêu chiến quyền uy của ba Đại Thánh phủ.
Nhất là Bàn Thạch Võ phủ và Trục Nhật Thánh phủ lại là láng giềng, thường xuyên có chút cọ xát và xung đột.
- Rất tốt! Đệ tử của hai Võ phủ đối lập với nhau, trẻ tuổi khí thịnh, nhất định cái giá sẽ còn lên nữa!
Chủ quán mập mạp vui mừng thầm nghĩ.
Chỉ tiếc, La Thiên cũng không hành độn như hắn mong muốn, đi tranh chấp khí phách cùng với ba người này.
Hắn vừa mới vào Thánh phủ, đây lại là lần thứ nhất xuất môn cho nên cũng không biết cái gì mà Bàn Thạch Võ phủ. Chỉ là hắn có chút kỳ quái, không hiểu tạo sao mấy người kia lại có chút địch ý với mình mà thôi.
Thứ La Thiên muốn mua chính là cây roi kia, còn vỏ sò chỉ là thứ thuận tay thu lấy, tạm thời hắn còn phải chừa chút tiền dư để thu thập vũ kỹ kiếm pháp, cho nên hắn cũng chẳng muốn đấu giá với đám người Nghiêm Lỗi này.
Thấy La Thiên không đấu giá, trong lòng trung niên mập mạp thất vọng.
Ba người Nghiêm Lỗi Bàn Thạch Võ phủ thì có vẻ kiêu ngạo, trong mắt để lộ ra vẻ ưu việt.
Đệ tử của Trục Nhật Thánh phủ cũng chỉ có vậy mà thôi, còn không phải vẫn bị chúng ta áp chế hay sao.
- Ba mươi Linh Nguyên tệ.
La Thiên giao dịch với chủ quán, lấy đi cái roi da có móc kia.
- Ba mươi Linh Nguyên tệ mua cái roi rách này sao?
Nghiêm Lỗi không khỏi lắc đầu.
Lúc trước hắn đã đi dạo qua quầy hàng này, bản thân cũng nhìn trúng cái vỏ sò kia, chỉ là chưa quyết định mua mà thôi.
Về sau, nhìn thấy đệ tử của Trục Nhật Thánh phủ muốn mua vỏ sò này. Vì thế ba người quyết định đánh cuộc một lần, liên thủ kiếm tiền mua cái vỏ sò này về, thuận tiện giết chết nhuệ khí của đệ tử Trục Nhật Thánh phủ.
Bất kể nói như thế nào, chất liệu của cái vỏ sò này khá là cứng rắn, ngay cả Bảo khí cũng không thể làm gì được nó, cho nên nếu mua cũng sẽ không quá thua thiệt.
Nếu có thể mở vỏ sò ra, không chừng có thể khui ra được bí mật kinh thiên động địa nào đó thì sao?
- Tốn ba mươi Linh Nguyên tệ mua một kiện đồ vật bỏ đi? Đầu óc của gia hỏa này vô nước nha?
Một gã thiếu niên tóc ngắn khác bên cạnh Nghiêm Lỗi không khỏi cười khẩy nói.
La Thiên không để ý tới lời cười nhạo của mấy người.
Cái roi da này có thể thôn phệ được Linh thức của hắn, tuyệt đối không đơn giản; ngay cả Linh Hải cảnh cũng không có được Linh thức, cho nên làm sao những người này có thể phát hiện ra được điểm này cơ chứ.
La Thiên vừa suy nghĩ vừa nắm chặt roi da trong tay, đang suy nghĩ xem nên sử dụng nó như thế nào.
Cái móc ở trên đỉnh cái roi này có tác dụng gì chứ?
Câu cá sao?
Thế nhưng cái móc này không sắc bén một chút nào, bề mặt rất cùn, bộ dáng rỉ sét loang lổ.
Vù vù!
La Thiên rót chân khí vào bên trong roi da, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Bỗng nhiên, La Thiên cảm giác Thần mạch trong cơ thể đột nhiên chấn động, bắt đầu nhảy lên.
A...!
Lực lượng của U Long Thần Mạch trong lúc vô thức dung nhập vào trên cái roi da màu xám kia.
Ngay sau đó, Tinh Thần lực của La Thiên cũng bị điên cuồng rút ra.
- Ha ha, một cây roi hỏng mà lại đi mua với giá ba mươi Linh Nguyên tệ, lại còn coi là thần binh thượng cổ hay sao?
Thấy La Thiên đang thử, trong lòng trung niên mập mạp cười nhạo.
Ngay khi trong lòng trung niên chủ quán coi thường, cười cợt thì...
A... sưu sưu!
Trên bề mặt roi da trong tay La Thiên đột nhiên có một tầng ánh sáng tối tăm nổi lên, sau đó roi ra kéo ra bên ngoài, dài chừng một hai chục thước, cái lưỡi liềm trên đầu nó bành trướng ra, giống như là một cái móc câu vậy.
Vèo!
Cái roi da màu xám dọc theo người chạy đến trước mắt trung niên mập mạp, trong nháy mắt cái móc to lớn kia đã cuốn lấy hắn.
- A...
Trung niên mập mạp kêu gào một tiếng, sau khi bị móc trúng, khí huyết toàn thân của hắn cứng lại, ngay cả ý thức cũng bị phong tỏa, cơ thể khó có thể nhúc nhích được nửa ly.
Mà khoảng cách giữa song phương tới những một hai chục thước.
Sưu một cái, cơ thể mấy trăm cân của trung niên mập mạp đã bị móc tới trước mắt của La Thiên.
Tức thì, hai khuôn mặt gần như dán mặt vào nhau.
- Ô...
Trung niên mập mạp cố gắng giãy giụa, nhưng ý thức và khí huyết toàn thân đã bị một cỗ khí tức lạnh lẽo phong tỏa, cơ thể không thể động đậy được nữa.
- Cái này... Là cái gì quỷ gì vậy chứ?
Nhìn khuôn mặt ở ngay trước mắt, hai má béo núc ních rung rung, La Thiên lập tức cảm thấy ghê tởm.
Hắn có chút hồ đồ, tại sao cái roi da này lại trở nên dài ra, ngay cả cái móc kia cũng trở nên to lớn, móc chủ quán từ một vị trí rất xa tới chỗ hắn.
Phanh!
La Thiên đá ra một chân, để tên mập mạp buồn nôn này lăn ra ngoài.
- Không! Cái roi da kia...
Sau khi tên trung niên mập mạp kia rơi xuống lập tức gào lên một tiếng, không để ý tới đau đớn mà gắt gao nhìn chằm chằm vào cái roi da trong tay La Thiên, bộ dáng như vô cùng đau đớn, xót của vậy.
Chuyện gì xảy ra?
Một số võ giả ở gần đó đều sững sờ, không kịp phản ứng.
Bọn hắn chỉ cảm thấy hoa mắt thì tên chủ quán mập mạp nặng đến mấy trăm cân đã bị cái roi của La Thiên móc tới.
Cái roi kia?
Ba vị đệ tử của Bàn Thạch Võ phủ chấn động, ánh mắt nhanh chóng nhìn vào cây roi trong tay La Thiên, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam, hối hận.
Cảnh tượng vừa rồi, bọn hắn nhìn thấy quá rõ ràng.
Tên chủ quán mập mạp tu vi Khai Mạch lục trọng đỉnh phong lại bị cái roi kia cuốn đi trong nháy mắt.
Coi như là Khai mạch thất trọng cũng không có được năng lực có thể bắt giữ mập mạp lục trọng đỉnh phong trong nháy mắt được.
- Làm sao có thể được chứ? Cái roi da kia lúc trước ta cũng đã xem qua, chính là một kiện binh khí hỏng, làm sao tới tay hắn lại biến thành bảo vật được chứ?
Nghiêm Lỗi thở hổn hển, tức giận không thôi.
Sắc mặt của một nam một nữ bên cạnh hắn cũng rất là khó coi.
Bọn hắn vừa mới cười nhạo La Thiên ngu ngốc, tốn ba mươi Linh Nguyên tệ để mua một kiện binh khí hỏng.
Kết quả, roi da trong tay La Thiên lại thể hiện ra uy năng thần kỳ như thế, hung hăng tát cho bọn hắn một cái.
Trong lòng Nghiêm Lỗi ghen ghét không thôi, tiểu tử kia quả thực là may mắn, dùng ba mươi Linh Nguyên tệ mua một kiện bảo vật thần dị.
Nếu sớm biết như thế hắn sẽ đấu giá cướp cái roi này đi, cái vỏ sò kia ngoại trừ cứng rắn ra thì cũng không có công dụng gì khác a.
- Khà khà! Chủ quán thật không lừa ta, nói cái roi da này là thần binh thượng cổ, xem ra cũng không kém quá xa.
La Thiên nhếch miệng cười cười, cuốn cây roi đã khôi phục lại như cũ vào thắt lưng mình.
Xoạt!
Lúc này các Võ giả xung quanh mới phản ứng kịp, cả đám xôn xao, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ và tham lam.
Trên thực tế, cách một đoạn thời gian trên con đường này sẽ có người nào đó dẫm nhầm cứt chó, chọn trúng một kiện trọng bảo giá trị liên thành.
Chỉ là, chuyện như vậy xác suất vô cùng thấp, không nghĩ tới nó lại xảy ra ở trước mắt bọn họ.
- Công tử. . .
Tên chủ quán mập mạp có cảm giác như tan nát cõi lòng, tâm can như nứt ra, hắn vội vã hô to, muốn gọi La Thiên lại.
Cái roi da có móc kia tuyệt đối là một kiện dị bảo trân quý!
Dùng tu vi Khai Mạch lục trọng đỉnh phong của hắn, sau khi bị móc đi, khí huyết toàn thân cứng lại rồi bị khóa kín, ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Không ngờ bảo vật cường đại như thế lại bị tiểu tử kia dùng mấy chục Linh Nguyên tệ mua đi, đối phương chiếm tiện nghi của hắn quá lớn!
- Khà khà! Sau này còn gặp lại!
La Thiên như một con cá, sau mấy lần xê dịch đã dung nhập vào trong dòng người ở Võ thị.
- Nhanh! Còn không mau đuổi theo, tìm người về cho ta!
Trung niên mập mạp quá hai gã Võ giả đầu trâu mặt ngựa bên cạnh đi đuổi bắt La Thiên.
- Chú ý tứoi tiểu tử này!
Trong mắt Nghiêm Lỗi hiện lên lửa nóng, hắn cũng mang theo một nam một nữ kia đuổi theo.
Nhưng mà, La Thiên tu luyện vũ kỹ Linh cấp trung phẩm, thân pháp phóng khoáng khó lường, lại có Linh thức phụ thân, cho nên trong nháy mắt đã bỏ rơi đám người theo dõi ở đằng sau.
Kỳ thật ở bên trong Võ thị này, La Thiên không lo lắng tới việc mình sẽ bị giết người đoạt bảo.
Võ thị trải rộng trên đại lục, có cơ sở ở mấy trăm quốc gia, phía sau nó chính là liên minh thương hội và mấy siêu cấp thế lực, đây là một siêu cấp bá chủ chính thức.
Mấy trăm năm trước đã từng có một quốc chủ của một đế quốc lớn tham lam lợi ích của Võ thị, muốn phá vỡ trật tự.
Đế quốc kia so với Thương Vân quốc còn cường thịnh hơn không chỉ mười lần!
Kết quả, hoàng thất của quốc gia này trong một đêm đã bị đồ sát, ngày thứ hai đế quốc này đã được một gia tộc khác lên tiếp quản.
Từ đó về sau cũng không có quốc gia nào ở trên đại lục này có dũng khí chính thức làm loạn trật tự Võ thị, tất cả đều tích cực hợp tác với Võ thị.
...
Sau nửa canh giờ La Thiên đã tìm được một trà lâu, gọi một bình trà, sau đó chậm rãi ngồi uống.
Bề ngoài là đang uống trà, nhưng ý thức của La Thiên đã tiến vào Thiên Thư trong đầu hắn.
- Cái roi da này có lai lịch và công dụng như thế nào?
La Thiên hỏi Thiên Thư.
Hắn tốn mười miếng Linh Nguyên tệ giúp Thiên Thư tích súc được hai trang lực lượng, cho nên vấn đề bình thường như vậy không cần phải nói nhiều.
- Mục tiêu suy diễn cấp độ quá cao, Thiên Thư chi lực chưa đủ.
Trên trang sách hiển hiện lên một hàng chữ.
Cấp độ quá cao?
La Thiên vuốt cái roi da màu xám bên hông, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Xem ra vậy này có đẳng cấp rất cao, lai lịch cũng không đơn giản a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận