Vạn Cổ Chi Vương

Chương 541: Cung Điện Băng Tuyết

Chương 541: Cung Điện Băng Tuyết
La Thiên đi vào truyền thừa bảo điện, cẩn thận quan sát bảo vật ở đây, có đôi khi trực tiếp vận dụng thiên thư tiến hành suy đoán, biết được giá trị và công năng của bảo vật.
Cảnh này khiến lực lượng thiên thư La Thiên tích trữ lúc trước tiêu hao gần hết, nhưng chỉ cần chọn được bảo vật trân quý thích hợp với mình nhất thì mọi tiêu hao đều là đáng giá.
...
Bên ngoài truyền thừa bảo điện.
Tất cả đệ tử Hải Liệp tộc đều tụ tập ở đây.
“Ô sư huynh, truyền thừa bảo địa vẫn chưa biến mất...”
Một đệ tử cúi đầu nói.
Sắc mặt Ô Dạ âm trầm.
Tình huống này có nghĩa là trong truyền thừa bảo địa có người.
Chẳng lẽ La Thiên và nữ tử bạch y còn chưa chết ư?
“Không có khả năng, chắc là nhân ngư kia!”
Ô Dạ suy đoán trong lòng.
Nói cách khác, nhân ngư kia thành người thắng cuối cùng!
Nhân ngư từ đâu ra? Lúc ấy trong đại điện chỉ có một mình La Thiên, chắc chắn chuyện này liên quan đến hắn.
Nhưng nhân ngư La Thiên mang đến sao lại muốn giết hắn?
Ô Dạ không nghĩ ra đáp án.
“Ô sư huynh, tới thời hạn rồi, chúng ta phải trở về thôi!”
Lúc này, một đệ tử lên tiếng.
Các thiên tài Hải Liệp tộc bóp nát lệnh bài, sáng lập ra một thông đạo ổn định, lần lượt từng người đi vào, biến mất khỏi bí cảnh bí ẩn này.
Ở nơi nào đó trong vũ trụ.
Hải Ma Cung!
Đám người Ô Dạ trở về khiến tất cả cao tầng chú ý.
Cung chủ Hải Ma Cung đắm mình trong thánh huy xanh đậm, khó có thể thấy rõ thân hình dung mạo, trông tựa như thần linh.
“Lần này, các ngươi thu hoạch thế nào?”
Một cao tầng dò hỏi.
Đám thiên tài mở ra không gian trữ vật cho cao tầng Hải Ma Cung kiểm tra, và lấy đi một nửa thành quả.
Sau khi kiểm tra thu hoạch xong, tên cao tầng kia tiếp tục hỏi: “Không có kẻ nào nhận được truyền thừa sao?”
Trong đống thu hoạch của đám đệ tử không có bảo vật nào đặc biệt, chỉ có Ô Dạ thu được một kiện trân bảo kỳ dị.
Đồ Giai và một tên Hải Liệp tộc Địa Nguyên Cảnh nhị trọng đỉnh vốn có cơ hội chọn lựa một kiện bảo vật, ai ngờ ý chí tàn lưu của Võ Tôn lại bị xử lý, vậy nên tay không mà về.
“Không có!”
Ô Dạ và những người khác đều lắc đầu.
“Các ngươi hãy kể rõ những chuyện đã xảy ra bên trong!”
Tên cao tầng kia không vừa lòng với kết quả này, lạnh lùng nói.
Đám người Ô Dạ không dám giấu giếm, kẻ lại tất cả sự tình.
Các đệ tử có thể cảm nhận được áp lực tỏa khắp tứ phương, dần dần ngày càng mãnh liệt, khiến trái tim bọn họ run rẩy!
“Vô năng! Chỉ là một đám Nhân loại mà không giải quyết được!”
“Phế vật! Có Võ Tôn truyền thừa mà các ngươi chỉ mang vài thứ thế này về ư?”
Sau khi các cao tầng biết tình hình cụ thể, tất cả đều giận không thể át!
Không ai ngờ trong bí cảnh này lại có truyền thừa Võ Tôn!
Sau khi nghe được tin tức này, bọn họ đều vô cùng kích động, hận không thể lao vào bí cảnh.
Bí cảnh có truyền thừa của Võ Tôn mà chỉ thu hoạch được chút đồ này đúng là quá mất mặt.
“Ô Dạ, dù thất bại của ngươi là do người khác dẫn tới nhưng ngươi cũng có lỗi, yếu đuối và để mình thất bại, đó là lỗi của ngươi!”
Lúc này, sư tôn Ô Dạ đứng dậy, trông như đang răn dạy nhưng kỳ thật là đang bảo vệ gã.
Sự chú ý của các cao tầng chuyển sang đám Nhân loại cướp đoạt bí cảnh của bọn họ.
Căn cứ vào tin tức đệ tử Hải Liệp tộc nghe được, đám thiên tài Nhân loại kia có tu vi khá thấp, hình như thế lực sau lưng cũng rất yếu, không giống thế lực Nhân loại nào mà các cao tầng biết.
“Xem ra vị trí của đám Nhân loại kia là một không gian bí ẩn nào đó, có khả năng rất lớn là một trong những chỗ tránh nạn của Nhân loại!”
Sư tôn Ô Dạ vuốt chòm râu.
“Chỗ tránh nạn của Nhân loại ư?”
Đám cao tầng thay đổi sắc mặt.
Trên thực tế, bất cứ thế lực lớn nào cũng đều có cái gọi là “chỗ tránh nạn”.
Vũ trụ bao la rộng lớn, từ thời đại hoang dã cho tới bây giờ, không có chủng tộc nào có thể tránh được chiến tranh, không biết có bao nhiêu chủng tộc mạnh mẽ đã hoàn toàn biến mất trong dòng lịch sử.
Tác dụng của chỗ tránh nạn là đề phòng chiến tranh thất bại dẫn tới diệt tộc.
“Võ Tôn truyền thừa rất quan trọng, nhất định phải tìm được vị trí của những Nhân loại kia!”
Lúc này, cung chủ Hải Ma Cung mở miệng.
Đám cao tầng cảm thấy đau đầu.
Chỗ tránh nạn thường rất khó tìm, bởi vì trong vũ trụ có rất nhiều chiều không gian, đặc biệt là không gian cấp thấp có số lượng quá nhiều. Thậm chí có vài chỗ tránh nạn ẩn nấp trong hư không, căn bản không thể tìm được.
Đúng lúc này, một lão giả Hải Liệp tộc dáng người thấp còng bay nhanh đến, bái cung chủ Hải Ma Cung một cái rồi kích động nói: “Cung chủ, khi thiên tài Nhân loại rời khỏi bí cảnh, lão hủ đã dùng thủ đoạn truy tung đặc thù, hiện giờ đã xác định được vị trí đại khái của bọn họ!”
Nghe vậy, toàn lộ cao tầng Hải Ma Cung đều lộ ý cười.
Nhân loại là địch nhân của bọn họ, nếu có thể phá hủy một chỗ tránh nạn của bọn họ thì đây sẽ là một sự kiện mang ý nghĩa chiến lược.
“Địa điểm cách chúng ta khá xa xôi, phải mất một thời gian thì mới có thể đến được...”
Lão giả lưng còng nói tiếp.
...
Trong truyền thừa bảo điện, cuối cùng La Thiên cũng chọn được bảo vật thứ 3.
Hắn ngóng nhìn hòn đá màu xanh biển trên giá gỗ, nói: “Cái này đi!”
Hòn đá màu xanh biển lộ ra khí tức tang thương cổ xưa, như là một khối hoá thạch viễn cổ. Mặt ngoài hòn đá có lân văn nhàn nhạt, bên trong tản ra u quang thâm lam.
Vừa rồi, La Thiên đã biết được tên và công dụng của hòn đá này thông qua thiên thư.
Băng Long Hàn Thiên Thạch: Bảo vật đặc thù ra đời ở nơi Long tộc sống trong truyền thuyết, hấp thu đại lượng lực lượng Băng Long, trải qua vạn năm mới có thể ra đời, ẩn chứa hàn lực Băng Long, nếu hoàn toàn phóng thích thì có thể hủy diệt phạm vi mấy trăm dặm!
Xét về giá trị, Băng Long Hàn Thiên Thạch là bảo vật quý trọng nhất trong những gì La Thiên đã chọn.
Trong đó ẩn chứa lực lượng có thể san bằng mấy trăm dặm, có thể hủy diệt tứ đại tông môn trong nháy mắt.
Mà nếu thật sự phóng thích lực lượng thì đương nhiên là bản thân La Thiên cũng không chạy thoát được.
“Chờ sau này thực lực ta mạnh hơn, Băng Long Hàn Thiên Thạch sẽ trở thành đòn sát thủ của ta. Hiện tại nó chỉ có tác dụng là cường hóa U Long Thần Mạch và tu luyện Thiên Lô Bảo Thể!”
La Thiên đã có ý tưởng rõ ràng về việc sử dụng bảo vật này.
“Được!”
Nữ nhân ngư đáp, có hơi đau lòng.
Không bao lâu nữa nàng ta sẽ trở thành chủ nhân nơi này, mọi thứ đều thuộc về nàng ta. Băng Long Hàn Thiên Thạch mà La Thiên chọn lựa là bảo vật mà nàng ta coi trọng, trong lòng hơi chút không nỡ.
Nhưng nghĩ đến việc mình đã ký kết khế ước chủ tớ cùng La Thiên, nàng liền vô cùng buồn bực, lười nhiều lời.
Bốn ngày sau, Băng Long Hàn Thiên Thạch bị lấy ra, một cỗ hàn lực khủng bố cùng tiếng rồng ngâm uy chấn tứ phương thổi quét toàn bộ Thủy Tinh Cung.
La Thiên đang truyền truyền thừa Võ Tôn cho Ninh Tuyết Dao lập tức bị một tầng băng sương bao phủ, hàn ý nhập thể.
Mở mắt ra, bọn họ như đang đứng trong một cung điện băng tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận