Vạn Cổ Chi Vương

Chương 364: Không Đơn Giản

Chương 364: Không Đơn Giản
Trong phủ đệ không có chút động tĩnh nào, dường như không có ai ở bên trong, nhưng linh thức của Mao trưởng lão thì cảm nhận được Mộ Vân Thạch đang nằm trên một cái ghế hóng mát.
Dù Mộ Vân Thạch thật sự đang ngủ thì tiếng rống vừa rồi của lão cũng phải đánh thức được ông ta rồi chứ.
“Mộ Vân Thạch, đừng giả điếc, mau lăn ra đây!”
Sắc mặt Mao trưởng lão trở nên âm trầm, rống to lần nữa, vô cùng khí thế, cát đá bốn phía tung bay.
Cuối cung trong phủ đệ cũng truyền ra một thanh âm bất mãn: “Ồn ào cái gì, lão phu đang ngủ trưa, có việc thì tự mình lăn vào đây!”
Thái độ của Mộ Vân Thạch khiến Mao trưởng lão có chút kinh ngạc.
Một khách khanh trưởng lão mà dám nói chuyện với lão như vậy, đúng là không đem lão vào mắt!
Oanh!
Mao trưởng lão trực tiếp vọt vào phủ đệ của Mộ Vân Thạch.
“Mộ Vân Thạch, đệ tử La Thiên của ngươi đả thương đệ tử của ta, ảnh hưởng đến việc cạnh tranh danh ngạch Huyền Không Sơn sắp tới, khiến hắn tổn thất rất lớn! Ngươi nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?”
Mao trưởng lão lạnh giọng chất vấn, khí thế bức người.
Mộ Vân Thạch nằm trên ghế, đôi mắt mở hé, vẻ mặt lười nhác hỏi: “Ý ngươi là, đồ đệ của ta, đánh đồ đệ của ngươi?”
Ông liếc mắt nhìn nam tử mỏ nhọn ở bên ngoài.
Linh Hải cảnh bát trọng, tạm được.
“Không sai! Nếu ngươi không cho lão phu một công đạo thì đừng hòng ta bỏ qua chuyện này!”
Mao trưởng lão hùng hổ doạ người.
Nhưng Mộ Vân Thạch vẫn giữ nguyên dáng vẻ tản mạn, ông nhìn chằm chằm Mao trưởng lão, nói: “Đệ tử ta đánh đệ tử ngươi thảm như vậy, là sư phụ của hắn, ta không thể kém cỏi hơn được!”
“Hả?”
Mao trưởng lão nhất thời không hiểu Mộ Vân Thạch có ý gì?
Ngay sau đó, Mộ Vân Thạch phát ra khí thế vô biên, một dòng bạch khí thổi quét bát phương.
Oanh viu!
Mộ Vân Thạch vung tay lên, linh khí thiên địa điên cuồng tuôn ra hóa thành một đạo cự chưởng lớn đến mấy chục mét, kéo theo cuồng phong gào thét lao đi.
Mao trưởng lão trợn tròn mắt.
Lão ta tới đây vấn tội, nếu muốn động thủ thì cũng nên là lão ta ra tay trước mới đúng.
Kết quả Mộ Vân Thạch lại động thủ trước không chút do dự!
“Ngươi dám chủ động ra tay ư?!”
Mao trưởng lão quát chói tai, trong nháy mắt Mộ Vân Thạch thi triển công kích, lão đã cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt, chân nguyên trong cơ thể ngưng đọng lại.
Oanh ầm!
Mao trưởng lão lập tức ra quyền, thanh âm nổ vang kinh động vòm trời!
Mao trưởng lão lui lại, khóe miệng tràn máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.
Một khách khanh trưởng lão mà có thực lực khủng bố như thế sao? Chỉ dùng một chiêu mà đã đả thương được lão?!
“Ngươi tự tiện xông vào phủ đệ, vì sao ta không thể động thủ?”
Mộ Vân Thạch bình tĩnh hỏi lại.
Oanh!
Ông lại phất tay, phong vân quay cuồng hóa thành một cơn lốc hất bay Mao trưởng lão!
Ngoài phủ đệ, nam tử mỏ nhọn cười lạnh nói: “Ha hả, La Thiên ngươi xong đời rồi, lần này không chỉ sư tôn ngươi mất mặt mà ngươi cũng sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!”
Vài Luyện Dược Sư gần đó cũng chú ý tới tình huống nơi đây, bọn họ đều lo lắng cho tình cảnh của Mộ Vân Thạch.
Bỗng nhiên, trong phủ đệ truyền ra tiếng nổ kịch liệt.
Đấu võ nhanh như vậy ư?
“Sư tôn thật hung hãn!”
Nam tử mỏ nhọn ngạc nhiên, đắc ý cười nói.
Ngay sau đó gã liền thấy một thân ảnh bạch y bay ra từ trong phủ đệ, đập gãy một cây đại thụ cách đó mấy chục mét.
Nam tử mỏ nhọn nhìn kĩ lại thì phát hiện ra đó chính là sư tôn Mao trưởng lão của gã.
“Sư tôn, sao ngài lại... Bay ra ngoài?”
Nam tử mỏ nhọn ngây dại.
“Mộ Vân Thạch, ngươi chờ đó cho ta!”
Mao trưởng lão lau khô vết máu trên khóe miệng, hét lớn một tiếng, mang theo nam tử mỏ nhọn ngây ngốc chạy trốn.
Trong phủ đệ.
“Tiểu tử này chăm gây chuyện quá, nhanh như vậy mà đã có người tìm tới cửa rồi.”
Mộ Vân Thạch nói thầm một câu, trở mình tiếp tục ngủ.
. . .
Mao trưởng lão mang theo nam tử mỏ nhọn chạy trối chết, sau đó lập tức truyền âm chuyện này nói cho tam trưởng lão.
“Tên Luyện Dược Sư kia mạnh hơn ngươi ư?” Tam trưởng lão nghi ngờ.
“Không sai, ta giao thủ với hắn mấy chục hiệp, kém hơn một bậc.”
Mao trưởng lão truyền âm nói.
“Mấy chục hiệp?”
Nam tử mỏ nhọn lộ vẻ nghi hoặc.
Gã nhớ là mình chỉ nghe được tiếng chiến đấu vang lên trong không đến hai tức, sau đó sư tôn đã bị Mộ Vân Thạch đánh bay ra ngoài.
Không hổ là cao thủ Địa Nguyên Cảnh, trong hai tức mà đã giao thủ mấy chục hiệp.
“Tam trưởng lão, chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Mao trưởng lão toát ra hận ý mãnh liệt.
Một khách khanh trưởng lão như Mộ Vân Thạch mà dám đánh lão, thù này lão nhất định phải báo!
“Dù sao ngươi cũng là người xông vào phủ đệ của hắn, hắn ra tay với ngươi thì có thể tha thứ về mặt tình cảm, ngươi có thể thử bẩm báo tông chủ việc này để xem hắn xử trí thế nào.”
Tam trưởng lão lãnh đạm đáp lại.
Mao trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc, tam trưởng lão không định giúp mình ư?
Lão có chút tức giận nhưng lại không thể làm gì.
“Đồ nhi, chúng ta đi gặp tông chủ, vi sư tuyệt đối sẽ không tha cho thầy trò bọn họ!”
Mao trưởng lão tức giận đi thẳng đến Vân Tiêu Điện.
Mà giờ phút này, trong phủ đệ tam trưởng lão.
“Ngu xuẩn! Vô năng!”
Sắc mặt tam trưởng lão âm trầm chửi nhỏ một câu.
Lão sai Mao trưởng lão đi tìm Mộ Vân Thạch vốn là muốn Mao trưởng lão ức hiếp Mộ Vân Thạch một trận.
Chỉ cần mâu thuẫn giữa các trưởng lão không quá lớn thì tông môn đều dùng biện pháp trấn an đôi bên.
Như vậy thì Mao trưởng lão sẽ không bị trừng phạt quá nặng, hơn nữa còn có lão chống lưng.
Nhưng kết quả là Mao trưởng lão bị Mộ Vân Thạch đánh một trận.
“Mộ Vân Thạch này có lai lịch gì...”
Đôi mắt tam trưởng lão trầm xuống.
Từ trước đến nay Vân Tiêu Tông không nhận người lai lịch không rõ, lão đã tìm đọc tin tức cá nhân của Mộ Vân Thạch nhưng không thu hoạch được gì.
Liên tưởng đến việc hôm nay, tam trưởng lão càng cảm thấy Mộ Vân Thạch không đơn giản.
Không đúng, đôi thầy trò này đều không đơn giản.
Lần trước trong sự kiện của Ứng Phi Hàng và La Thiên, tông chủ đã âm thầm giúp La Thiên một tay.
“Nhưng đó là một khách khanh trưởng lão mà thôi, có thể có lai lịch gì được, sư tôn quá xem trọng hắn rồi.”
Phía dưới, Ứng Phi Hàng cười nói.
Tam trưởng lão liếc Ứng Phi Hàng, cảm thấy gã đệ tử này của mình không có đầu óc.
“Sắp tới đừng đi trêu chọc La Thiên, chú tâm chuẩn bị đại hội tranh đoạt danh ngạch Huyền Không Sơn đi!”
Tam trưởng lão dặn dò Ứng Phi Hàng.
Đối với gã hiện tại, kỳ ngộ Huyền Không Sơn là quan trọng nhất.
Hơn nữa bây giờ không có cơ hội để đối phó với La Thiên.
Sau khi Huyền Không Sơn mở ra, giải quyết La Thiên ở bên trong là được.
“Sư tôn, hiện tại đệ tử có thể đột phá Linh Hải cảnh cửu trọng bất cứ lúc nào!”
Ứng Phi Hàng ngạo nghễ tự đắc.
Nếu không phải sư tôn dặn gã đừng vì cái trước mắt mà làm hỏng căn cơ thì Ứng Phi Hàng đã đột phá rồi.
Với thực lực gã hiện giờ, gã hoàn toàn có thể nghiền áp La Thiên trong Huyền Không Sơn.
“Đây là một vài quy tắc và cấm kỵ vi sư tổng kết từ lần tiến vào Huyền Không Sơn năm đó, ngươi hãy nghiên cứu đi.”
Tam trưởng lão lấy ra một quyển sách ném cho Ứng Phi Hàng.
“Đa tạ sư tôn!”
Ứng Phi Hàng vô cùng kinh hỉ.
Tam trưởng lão từng tiến vào Huyền Không Sơn hai lần, còn đạt được kỳ ngộ lớn ở bên trong.
Kinh nghiệm của tam trưởng lão vô cùng trân quý, nhất định có thể giúp gã áp đảo tất cả, thu hoạch kỳ ngộ lớn trong Huyền Không Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận