Vạn Cổ Chi Vương

Chương 550: Điểm Danh Từng Người

Chương 550: Điểm Danh Từng Người
“Dừng tay!”
Lâm Đông Phong lập tức hét lớn, chân nguyên bùng nổ!
“Ha hả, Lâm Đông Phong, chúng ta đã biết ngươi đột phá Địa Nguyên Cảnh, sao có thể không phòng bị được chứ! Ngươi không nên dùng chân nguyên thì hơn, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Bà lão tóc bạc cười lạnh nói.
“Cái gì? Rượu vừa rồi...”
Lâm Đông Phong biến sắc, chân nguyên trong cơ thể xao động, bên trong xuất hiện từng sợi tơ màu đen không ngừng kéo dài chui vào gân mạch huyết nhục của Lâm Đông Phong.
Ông lập tức bình ổn chân nguyên, sắc mặt tái nhợt khó coi!
Không ngờ cao tầng hoàng thất ác độc như thế, bọn họ đã hạ độc trong rượu!
“Các ngươi vẫn âm hiểm như trước!”
La Thiên nhìn về phía Lâm Đông Phong đang trúng độc, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn dùng linh thức kiểm tra thân thể Lâm Đông Phong, phát hiện chỉ cần ông không điều động chân nguyên thì sẽ không có vấn đề gì.
“Hôm nay, ta sẽ huyết tẩy Thương Vân hoàng thất!”
La Thiên lạnh lùng tuyên bố!
Hắn sẽ giết sạch kẻ thù, không tha cho bất cứ kẻ nào!
“Nực cười!”
“Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi!”
Lý Trường Thanh và bà lão tóc bạc đồng thời hét lớn!
“Hoàng Long Chưởng!”
Hai người đồng loạt thi triển môn võ kỹ này, hai điều hoàng long dài chừng 20 mét tản ra long uy bá đạo xuất hiện.
Chưởng pháp của hai người đều đạt tới cảnh giới đại thành, uy lực mạnh hơn phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ gấp 4 – 5 lần!
“Sát Lãng Trảm!”
Thiết Đồ Vân lấy ra một thanh đại đao, chém ra đao quang tăm tối, sát ý lạnh băng thấu xương!
“Không, La đại ca!”
Vân Tú quận chúa lo lắng, nàng ngăn cản cấm vệ quân phía sau nhưng không đủ sức cứu giúp La Thiên bị ba gã Địa Nguyên Cảnh vây công.
Nàng đã hoàn toàn thất vọng đối với hoàng thất hiện giờ.
“Hừ, hiện giờ Thương Vân hoàng thất chỉ có chút lực lượng như vậy thôi ư?”
La Thiên hừ lạnh một tiếng.
Ba gã Địa Nguyên Cảnh đều là Địa Nguyên Cảnh nhất trọng, tiềm lực đã hao hết, sau này khó có thể tiến bộ.
Ong!
Chín tầng vòng xoáy Linh Hải trong cơ thể xoay nhanh, chân khí ngưng luyện cuồn cuộn tràn vào bàn tay.
“Lý Trường Thanh, ngươi từng hai lần đuổi bắt ta. Hôm nay ta sẽ giết ngươi!”
La Thiên nhìn Lý Trường Thanh, hai ngón tay khép lại, đâm ra một đạo kiếm khí hàn quang hoa mỹ!
Vèo!
Kiếm khí lạnh thấu xương, vô cùng sắc bén, cắt qua hư không, đánh nát hết thảy!
Hoàng Long Chưởng Lý Trường Thanh đánh ra lập tức bị đánh nát, kết cục chẳng khác gì phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ lúc trước!
Dường như, dù là Lý Trường Thanh Địa Nguyên Cảnh hay phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ nửa bước Địa Nguyên Cảnh thì cũng chẳng có gì khác biệt với hắn!
“Cái gì?”
Lý Trường Thanh kinh hãi!
Rõ ràng là La Thiên còn chưa đến Địa Nguyên Cảnh, tại sao lại mạnh như vậy?
Nguy cơ tử vong giáng xuống, Lý Trường Thanh xoay người bỏ chạy nhưng lão ta phát hiện mình không thể thoát khỏi chiêu kiếm này!
Vèo!
Kiếm quang đâm thủng ngực Lý Trường Thanh, cũng bắn thủng vách tường phía sau lão.
Hàn ý nhập thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của Lý Trường Thanh!
Bùm!
Lý Trường Thanh ngã xuống đất, sinh cơ nhanh chóng trôi đi, sau đó hoàn toàn tử vong!
“Không ổn rồi, người này ẩn giấu thực lực!”
Bà lão tóc bạc và Thiết Đồ Vân biến sắc, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ lập tức lui lại!
Bá!
Thân hình La Thiên lóe lên, tránh thoát công kích của hai người.
“Thái tử, ngày đó ngươi suất lĩnh Vân Thiên thiết kỵ đuổi giết ta. Hôm nay, ta giết ngươi!”
La Thiên nhẹ nhàng nói một câu, nhưng lời này lại như tiếng sấm dội thẳng vào tâm trí thái tử.
“Xin hãy tha mạng, La Thiên, hãy tha cho ta một mạng!”
Thái Tử Lý Thịnh quỳ gối xuống đất xin tha!
Vèo!
Một đạo kiếm khí xuyên qua đầu gã, máu bắn ra, thi thể ngã xuống đất!
Thái tử đã chết!
Tam hoàng tử Lý Dịch từng vô cùng hy vọng thái tử sẽ chết vào một ngày nào đó, nhưng lúc này toàn thân gã ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút vui sướng nào, gã ta quỳ xuống đất cầu xin: “La Thiên, đừng giết ta, lúc trước ta chỉ làm theo lệnh!”
“Lý Dịch, ta từng cứu ngươi một mạng trong Hoàng Thất Bí Viên, ngươi lại lấy oán trả ơn, còn giết chết hai người con của Lâm thúc.”
“Hôm nay, ngươi phải chết!”
La Thiên vừa dứt lời liền có một đạo kiếm khí xẹt qua cổ Lý Dịch.
Bùm!
Lý Dịch ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Giờ khắc này, La Thiên như hóa thành Diêm Vương, trở thành Tử Thần, hắn nhắc đến tên ai thì kẻ đó sẽ phải chết!
Trong Chính Thiên cung tràn ngập huyết tinh và sự sợ hãi!
Đám cao tầng hoàng thất bị La Thiên chấn nhiếp, run sợ trong lòng.
Mùi máu tươi và nỗi sợ hãi tràn ngập toàn bộ đại điện.
“Không! Tại sao lại như vậy?!”
Quốc quân Thương Vân Quốc tránh trong góc, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Ba người con ưu tú nhất của lão, thất hoàng tử, tam hoàng tử và thái tử đều chết trong tay La Thiên!
“Thái thượng trưởng lão, mau ngăn cản hắn!”
Quốc quân Thương Vân Quốc nhìn về phía bà lão tóc bạc, vội vàng hô.
“Haizz! Chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
Bà lão tóc bạc thở dài.
Lý Trường Thanh đã bị La Thiên chém giết bằng 1 chiêu, dù bọn họ xông lên thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Hiện tại, bà ta và Thiết Đồ Vân đều đang tự hỏi phải làm thế nào để giữ mạng.
“Này...”
Lâm Đông Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt ngây dại.
Ông vốn lo lắng cho an nguy của La Thiên, nhưng hiện tại thì lại lo hắn giết quá nhiều người.
Những người ở đây đều là cao tầng hoàng thất Thương Vân Quốc, nếu bị tàn sát hết thì Thương Vân Quốc sẽ đại loạn, bị nước láng giềng tập kích thâu tóm.
Nhưng La Thiên không lạm sát kẻ vô tội.
Những kẻ từng kết thù với hắn hoặc là muốn giết người của hắn thì mới bị hắn trả thù!
“A! Đừng giết ta!”
Hoàng hậu hoảng sợ thét chói tai.
Vèo!
Kiếm khí băng hàn xẹt qua cổ bà ta, đầu lăn xuống đất.
Ngay sau đó, La Thiên quay người lại, 2 ngón tay xẹt qua hư không, một đám kiếm quang hoa lệ như gió tuyết bay ra tấn công cấm vệ quân.
“Aaaa...”
“Tha mạng!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu phun tung toé.
Đám người tinh anh trong cấm vệ quân đã bị La Thiên hạ gục, máu chảy lênh láng trên sàn.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, không ai dám gây ra chút động tĩnh nào, tất cả đều run bần bật nhìn về phía La Thiên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và cầu xin.
Đám người kia không dám nói lời nào, không dám làm bất cứ điều gì để bị La Thiên chú ý, bọn họ sợ rằng mình sẽ trở thành vong hồn trong tay La Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận