Vạn Cổ Chi Vương

Chương 209: Các ngươi, đứng ở một bên (II)

Thế nhưng bởi vì màn đêm, có lẽ La Thiên đang trốn ở cái góc nào đó.
- Chia nhau ra tìm!
Tạ trưởng lão ra lệnh.
Một nhóm tám người chia ra làm ba tổ, tìm tòi ở gần đó.
Tạ trưởng lão một mình hành động, thân là Trưởng lão thánh phủ, hiển nhiên hắn có lực lượng để làm như vậy.
Thất hoàng tử và tên hộ vệ kia, lại thêm nam tử có đôi mắt ưng tạo thành một đội hành động.
- Nếu như không giải quyết được những người này thì khó có thể chạy trốn được.
La Thiên ẩn nấp ở trước một bụi cỏ, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Dùng trạng thái bây giờ của hắn, nếu như tuỳ ý đối phó với hai gã đạo sư, chắc chắn sẽ bị thua.
Mối uy hiếp lớn nhất là vị Trưởng lão hói đầu kia, tu vi của người này cao tới lục trọng đỉnh phong, lại là tâm phúc của hoàng thất.
Chống lại Trưởng lão thánh phủ, La Thiên không có bất kỳ phần thắng nào cả.
Một khi La Thiên bại lộ thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Đây là do các ngươi bức ta!
La Thiên hít sâu một hơi, trong đầu có một kế hoạch điên cuồng hiện lên.
Hắn lấy ra một khỏa Huyết Lê Quả, trực tiếp ăn vào.
Vốn, La Thiên không có ý định phục dụng Huyết Lê Quả, bởi vì thương thế của hắn không đủ chí mạng.
Sau khi ăn vào Huyết Lê Quả.
Một cỗ sinh cơ tinh thuần mênh mông xuất hiện ở trong người hắn.
Thương thế của La Thiên, trong khoảnh khắc đã khỏi hẳn, nguyên khí trong cơ thể cũng được tu bổ, khôi phục lại trạng thái mạnh mẽ như ban đầu.
Đúng lúc này.
Ba người Thất hoàng tử đang đi tới gần chỗ của La Thiên.
- Đến rất tốt!
Tinh quang trong mắt La Thiên lóe lên.
Trong đầu hắn có một kế hoạch giết ngược lại khá tốt, thế nhưng cần phải dùng lên trên người Thất hoàng tử.
La Thiên duy trì trạng thái ẩn nấp, chậm rãi đến gần ba người Thất hoàng tử.
Một lát sau La Thiên xuất hiện ở phía sau lưng ba người, song phương cách nhau không đến mười thước.
Vù vù sưu!
La Thiên hành động, thân thể giống như u linh, lập tức đến gần Thất hoàng tử.
Hắn vừa động, thân thể đã bị bại lộ.
- La Thiên!
- Thất hoàng tử cẩn thận!
Tên hộ vệ và nam tử có đôi mắt ưng kia cùng kinh sợ kêu lên một tiếng.
Thế nhưng La Thiên lại cách bọn họ quá gần, chiếu theo tốc độ này, căn bản không kịp cứu viện a.
Tóc gáy của Thất hoàng tử dựng lên, chỉ cảm thấy gió lạnh đang đánh tới chỗ hắn.
- A......
Đầu hắn vừa mới cảm thấy lạnh lẽo thì cổ đã bị người ta bóp lại, rồi sau đó La Thiên xuất hiện ở trong mắt hắn.
- La Thiên! Ngươi thật to gan!
Một tiếng hét lớn như sấm sét truyền đến.
Tạ trưởng lão hói đầu mang theo các đạo sư nhanh chóng chạy đến.
Tức thì, La Thiên bị Tạ trưởng lão và bảy người khác vây quanh.
Một gã Trưởng lão, tăng thêm sáu tên cường giả cấp đạo sư, khí thế kinh khủng kia đủ để làm cho Linh Hải cảnh nhất nhị trọng bị dọa tới mức nhũn người ra.
- Nếu như các ngươi dám động một chút thì ta sẽ bóp chết hắn, chôn cùng một chỗ với Hoàng tử, cũng không tệ.
La Thiên vẫn rất trấn định tự nhiên, miệng nở nụ cười sáng lạn.
- Dừng tay! Không được làm Hoàng tử bị thương!
Thân thể của Tạ trưởng lão hói đầu cứng đờ, trong lòng kinh sợ không thôi.
Hắn là tâm phúc của hoàng thất, hiển nhiên hắn không dám để cho chủ nhân mà mình thần phục bị tổn thương.
- Các ngươi nghe theo lời ta, lui ra ngoài ba mươi thước thì ta sẽ thả Thất hoàng tử ra.
La Thiên ra lệnh.
- Thật sao?
Trưởng lão hói đầu kia dùng giọng khó có thể tin hỏi lại.
Khoảng cách ba mươi thước đối với cao thủ cấp độ này như hắn cũng chỉ mất chút thời gian trong tích tắc mà thôi.
- Các ngươi có thể không tin!
La Thiên cười lạnh, lực đạo trong tay tăng lên, Thất hoàng tử không có cách nào hít thở được, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
- Mau mau!
Sắc mặt của Trưởng lão hói đầu đại biến, vội vã dẫn theo mọi người lui ra ngoài.
- La Thiên, chúng ta đã lui ra ngoài rồi, ngươi còn không mau thả Tam hoàng tử ra?
Trưởng lão hói đầu kia chất vấn.
- Hừ! Các ngươi bao vây chặt như thế, đợi lát nữa làm sao La mỗ có thể chạy thoát được chứ?
Trên mặt của La Thiên tràn ngập vẻ trào phúng.
- Ngươi muốn như thế nào?
Vị trưởng lão kia cố nén lửa giận hỏi một câu.
- Các ngươi đứng chung lại một chỗ cho ta!
La Thiên vươn tay ra, chỉ vào một khối đất trống bằng phẳng ở phía trước.
- Được! Nhất định ngươi phải tuân thủ lời hứa đó.
Trong lòng Trưởng lão hói đầu âm thầm cười lạnh.
Tuy rằng hắn không nghĩ ra vì sao La Thiên lại muốn bọn hắn đứng chung ở một chỗ.
Thế nhưng khoảng cách ba mươi thước, bao vây hay không bao vây, khác nhau không lớn.
Chỉ cần La Thiên vừa thả Thất hoàng tử ra thì Trưởng lão hói đầu có tự tin giết chết được La Thiên trong nháy mắt.
- Đúng vậy, các ngươi rất nghe lời!
La Thiên ra vẻ khen ngợi, nhìn qua Trưởng lão hói đầu và mọi người đang đứng chung một chỗ cách đó ba mươi thước.
Chẳng biết từ lúc nào bên hông của hắn xuất hiện một thanh kiếm, trên vỏ kiếm có vẽ một ít hoa văn.
Một tay của La Thiên,nắm lấy chuôi của Hồng Liên kiếm, sau đó chậm rãi rút ra...
- La Thiên! Chúng ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, còn không mau thả Thất hoàng tử ra?
Tạ trưởng lão hói đầu và sáu bảy người khác đứng chung một chỗ, cách đó ba mươi thước.
- Thả Thất hoàng tử ra! Ngươi lập tức chạy trốn thì còn có một đường sinh cơ a.
Ánh mắt của tên hộ vệ kia lập lòe không thôi.
Giờ khắc này.
Tâm thần của người thân Hoàng thất kéo căng, âm thầm tụ lực.
Chỉ cần La Thiên vừa thả Thất hoàng tử ra thì bọn hắn sẽ xuất thủ như sấm sét.
La Thiên không để ý đến bọn họ mà ném ánh mắt đùa cợt về phía Thất hoàng tử Lý Diệu.
- Thất điện hạ, ngươi có còn nhớ rõ hay không? Ở trong bí viên Hoàng thất, là ai đã cứu ngươi một mạng chứ?
Một tay của La Thiên chậm rãi kích thích chuôi Hồng Liên kiếm.
- A...... La Thiên, bản điện sai rồi! Ta nợ ngươi một cái mạng, không nên vong ân phụ nghĩa mới phải.
Thất hoàng tử cầu khẩn nói.
- Thả bản điện ra, ta bảo đảm sẽ để cho ngươi bình yên rời khỏi nơi này.
- Được! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
La Thiên đột nhiên dùng sức, ném Thất hoàng tử về phía những người mạnh nhất trước mặt.
Vù vù vèo!
Thất hoàng tử bị ném ra ngoài một hai chục thước, người còn đang ở trên không trung, trong lòng đã cuồng hỉ không thôi.
Không ngờ hắn lại còn sống?
La Thiên không hạ sát thủ?
- Thật tốt quá! Tên ngu La Thiên này!
Trong lòng đám người Tạ trưởng lão hói đầu đều khẽ giật mình, khó có thể tin được.
Không nghĩ tới La Thiên lại dễ dàng bỏ qua Thất hoàng tử như vậy.
- Bảo vệ Hoàng tử!
Tên hộ vệ kia phi thân bắn qua tiếp ứng Thất hoàng tử.
- Bắt lấy La Thiên! Bản điện muốn làm cho hắn sống không bằng chết! Sau đó mới giao lại cho phụ vương để khánh công.
Sắc mặt của Thất hoàng tử có chút ngoan độc, nói.
Ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai nhìn về phía La Thiên.
- Khà khà khà...! Tiểu bối nhà ngươi còn không bó tay chịu trói?
Vẻ mặt đám người Tạ trưởng lão trở nên hói đầu tàn nhẫn, phi thân bay thẳng về phía La Thiên.
Cùng lúc đó Hồng Liên kiếm trong tay La Thiên được rút ra!
Tranh! PHANG...!
Một tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, một thanh bảo kiếm tràn ngập hoa văn trong suốt hiện ra, ánh sáng nở rộ.
- Thanh kiếm kia...
Tim của đám người Trưởng lão hói đùa đập nhanh, có chút bất an không hiểu.
- Chấm dứt!
Chân khí bên trong Khí hải của La Thiên điên cuồng tràn vào trong đó, tay chém ra một kiếm!
Ô...ô...n...g!
Hồng Liên kiếm chém ra một đạo kiếm liên sáng lạn màu đỏ, hoa mỹ mà tráng lệ, toả ra một cỗ khí tức kinh khủng có thể thiêu đốt vạn vật.
Trong chốc lát, một mảnh bầu trời đêm cũng bị đạo kiếm quang lộng lẫy kia nhuộm đỏ, giống như áng mây hồng vậy.
- Kiếm này! Không tốt…
Vẻ mặt của đám người Trưởng lão hói đầu, Thất hoàng tử tràn ngập sợ hãi.
Ở dưới cỗ uy áp nóng bỏng này, tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, vận chuyển chân khí, cơ thể muốn nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn, gian nan.
- Ngăn hắn lại!
Người phe thân Hoàng thất gào thét, chân khí bạo phát, hoặc là thi triển bí thuật, ánh sáng chói mắt nở rộ.
Sưu!
Đạo kiếm quang như rặng mây đỏ rực rỡ kia khẽ quét qua.
Phốc phốc sưu!
Đủ loại thủ đoạn phòng ngự của mọi người bị diệt sát giống như là giấy vậy.
- A a...
Tên hộ vệ và hai gã đạo sư bảo vệ ở bên người Thất hoàng tử lập tức tan thành mây khói.
- Không…
Bạn cần đăng nhập để bình luận