Vạn Cổ Chi Vương

Chương 291: Ngũ Sắc Linh Lộc

Chương 291: Ngũ Sắc Linh Lộc
Nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười: “La Thiên, bị Hắc Hồ ta theo dõi thì ngươi không trốn thoát được đâu!”
Vèo!
Nam nhân đeo mặt nạ bế tiểu hồ ly, hóa thành một đạo u ảnh bay về phương xa.
Sau khi đuổi theo không được bao lâu, nam nhân đeo mặt nạ nhăn mày: “Sao ta lại nghe được tiếng ca?”
Trong Thiên Cực Sơn Mạch có người ca hát, chuyện này quả thật rất kỳ quái.
Đột nhiên...
“Đồ xấu xí a a a, trong thời đại coi trọng sắc đẹp này, sự tồn tại của ngươi thực bi ai...”
Một thanh âm bén nhọn chói tai, khiến người ta da đầu tê dại, bực bội phiền táo truyền đến.
Ánh mắt nam nhân đeo mặt nạ co lại, nhìn thấy một con chim đen giữa không trung cách đó không xa.
Chỉ có chữ “xấu” phóng to mới có thể hình dung được cảm thụ của gã lúc này.
Chi chi chi!
Tiểu hồ ly trong lồng ngực nam nhân đeo mặt nạ chỉ vào con chim đen trên bầu trời, kêu không ngừng.
“Ngươi nói... trên người quạ đen kia có khí tức của La Thiên?”
“Đúng là trong tình báo có nói La Thiên có một sủng vật quạ đen. Nếu vậy ta bắt con quạ này trước, ép nó khai tung tích của La Thiên!”
Nam nhân đeo mặt nạ ra quyết định.
Vèo!
Gã bay vọt lên như hắc ưng, lao thẳng đến chỗ quạ đen.
Bá!
Gã lặng yên bắn ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo.
Mọi động tác của nam nhân đeo mặt nạ tựa nước chảy mây trôi, thế công lôi đình, nếu là Linh Hải cảnh lục trọng hay thậm chí là Linh Hải thất trọng bình thường thì có thể đã bị hạ gục trong nháy mắt.
Nhưng kỳ quái là đòn đánh lén kia chỉ đánh trúng một cọng lông vũ của quạ đen, có thể xem là công kích thất bại.
“Sao lại như thế?”
Nam nhân đeo mặt nạ lộ vẻ kinh ngạc.
Gã không ngờ tuyệt kỹ ám sát thiên chuy bách luyện của mình lại xuất hiện sai lầm lớn như vậy?
“Cạc cạc cạc, có đồ xấu xí đánh lén bản thần!”
Quạ đen lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng vỗ cánh bay đi.
Nếu La Thiên ở đây thì cũng sẽ kinh ngạc vạn phần, việc một người có thể tổn thương lông vũ của quạ đen trong khi bị lực lượng quỷ dị của nó ảnh hưởng quả thực rất hiếm thấy.
Điều này chứng minh thực lực của nam nhân kia cực kỳ khủng bố.
Nam nhân đeo mặt nạ khóe miệng run rẩy, phẫn nộ quát: “Ngươi mắng ai là đồ xấu xí?”
Trong lúc nhất thời, nam nhân đeo mặt nạ đã quên mất mục đích của mình, gã chỉ muốn giết còn quạ này.
. . .
Sau khi La Thiên bỏ chạy một đoạn, hắn lại thúc giục Tạo Hóa Quyết tiến hành suy đoán, phát hiện nguy cơ trước đó dường như đã biến mất.
“Sao lại thế? Con chim xấu xí kia bay đi thì nguy cơ liền biến mất, chẳng lẽ nó mang đến nguy cơ cho ta?”
La Thiên suy đoán.
Chẳng lẽ tiếng ca của nó sẽ gây ra lực sát thương cực lớn cho hắn ư? Hay sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì?
Nếu quạ đen biết La Thiên nghĩ gì, chắc chắn nó sẽ tác đến dậm chân.
Rõ ràng là nó hấp dẫn sát thủ đuổi giết La Thiên, vậy mà La Thiên lại oan uổng thần âm của nó.
Rống!
Đúng lúc này, phía Tây truyền đến một tiếng gầm rú chấn động núi rừng.
Thanh âm linh hoạt kỳ ảo kia như có thể xuyên thủng tâm linh, dùng khí thế cường đại uy hiếp.
“Tiếng kêu này chẳng lẽ là...”
La Thiên chạy về phía thanh âm phát ra.
Một con Linh Lộc xuất hiện, Linh Lộc thấp hơn chiều cao 1 người bình thường, toàn thân ngũ sắc sặc sỡ, đôi sừng to lớn diễm lệ.
Tuy nhiên đừng coi thường con Linh Lộc này, nó cực kỳ nhạy bén, thủ đoạn công kích cũng rất cường hãn.
“Ngũ Sắc Linh Lộc!”
La Thiên vui vẻ.
Trình độ hiếm thấy của Ngũ Sắc Linh Lộc chỉ đứng sau U Linh Ngạc.
Tốc độ của nó cực nhanh, gần như không ai có thể đuổi theo nó.
Toàn thân Ngũ Sắc Linh Lộc đều là bảo vật, đặc biệt là sừng hươu ngũ sắc kia có giá trị cực cao!
Sở dĩ La Thiên vui sướng như thế còn bởi vì sừng của Ngũ Sắc Linh Lộc là tài liệu để luyện chế Thanh Khí Tam Nguyên Đan.
Kỳ thật, sừng Ngũ Sắc Linh Lộc có thể thay thế bằng sừng Tam Sắc Linh Lộc, nó dễ tìm hơn, giá cả cũng thấp hơn một chút, chỉ là sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu.
Nhưng hiện giờ La Thiên gặp được con Ngũ Sắc Linh Lộc này, hắn quyết tâm muốn lấy được một đoạn sừng của nó.
“Bao vây bốn phía, đừng để Ngũ Sắc Linh Lộc chạy!”
Một nam tử tai to quát.
“Vâng, Lưu sư huynh!”
Bốn người nam nữ còn lại phân tán bốn phía, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Trong tiểu đội năm người này có bốn người mặc phục sức đệ tử hạ tông Vân Tiêu Tông, một người khác là một thanh niên nho nhã mỉm cười, cầm một cây quạt xếp màu trắng trong tay.
Thực lực tiểu đội này cực kỳ cường đại.
Nam tử tai to dẫn đầu là Lưu Ích, tu vi Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh. Thanh niên nho nhã tu vi Linh Hải cảnh lục trọng, bốn người khác tu vi cũng khoảng Linh Hải cảnh ngũ trọng.
Theo La Thiên quan sát, Ngũ Sắc Linh Lộc chỉ là yêu thú trung giai, tu vi đại khái là Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh.
Theo lý thuyết, với đội hình này, tiểu đội kia không khó để đối phó với một con yêu thú Linh Hải cảnh lục trọng đỉnh, nhưng bọn họ lại không thể dễ dàng bắt được Ngũ Sắc Linh Lộc.
Bá! Bá! Bá!
Giữa rừng cây, một đoàn quang huy đủ mọi màu sắc phóng đi rất nhanh.
Tốc độ của Ngũ Sắc Linh Lộc áp đảo tất cả mọi người ở đây.
“Súc sinh, chết đi!”
Toàn thân Lưu Ích tỏa ra chân khí đỏ đậm nóng hôi hổi, một đạo liệt hỏa chưởng quang bay đi, cây cối quanh đó lập tức bốc cháy, cháy thành tro tàn!
Chưởng pháp của gã có lực nổ kinh người, như một quả cầu lửa nóng cháy bay ra.
Ầm!
Nhưng tốc độ và năng lực phản ứng của Ngũ Sắc Linh Lộc quá nhanh, nó lập tức thay đổi phương hướng, nhẹ nhàng tránh đi một kích này, để lại chỗ cũ một cái hố lớn cháy đen.
“Tiểu Phi, nó đến chỗ ngươi, tuyệt đối đừng để nó chạy!”
Lưu Ích quát.
Một thanh niên Linh Hải cảnh ngũ trọng hoảng loạn đâm ra ba đạo kiếm quang nhưng Ngũ Sắc Linh Lộc đều tránh được.
Viu! Viu!
Hai mắt Ngũ Sắc Linh Lộc lập loè quang huy, đột nhiên nó bắn ra hai tia sáng sắc thái sặc sỡ về phía thanh niên tên Tiểu Phi kia.
“Không!”
Tiểu Phi hoảng loạn, vội vàng lui lại.
Với thực lực y hiện tại, y hoàn toàn không thể cản được công kích chính diện của Ngũ Sắc Linh Lộc.
Ầm!
Lúc này, một cây quạt xếp bay tới từ phía bên phải đánh trúng tia sáng, lực lượng nổ tung, dư uy càn quét.
Nhưng vẫn còn một tia sáng mỏng manh bắn trúng đùi Tiểu Phi, để lại một lỗ máu.
“Đa tạ Đường huynh tương trợ, nếu không có khả năng ta đã chết!”
Tiểu Phi cảm tạ thanh niên nho nhã.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì!”
Thanh niên nho nhã mỉm cười đáp.
“Súc sinh này quá nhanh!”
Lưu Ích mắng.
Ngũ Sắc Linh Lộc tạm dừng trong vòng vây của năm người, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười giảo hoạt, cho người ta cảm giác vừa rồi Ngũ Sắc Linh Lộc chỉ đang chơi đùa với nhóm người này mà thôi.
“Súc sinh dám cười nhạo chúng ta, lát nữa chúng ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Lưu Ích gầm lên.
Đội ngũ bọn họ không cần sợ Ngũ Sắc Linh Lộc, nhưng vấn đề là nó chạy trốn quá nhanh, rất khó bắt lấy.
Nếu là chiến đấu đường đường chính chính, Ngũ Sắc Linh Lộc sẽ không chịu nổi mười chiêu, nó sẽ chết trong vòng quần ẩu của đám người.
“Chư vị, cần hỗ trợ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận