Vạn Cổ Chi Vương

Chương 353: Mộ Vân Thạch

Chương 353: Mộ Vân Thạch
La Thiên chỉ do dự trong nháy mắt, sau đó trực tiếp dập đầu bái sư.
Các đệ tử xung quanh cùng với cao tầng đều lộ vẻ quái dị, không tin nổi.
Vì sao hắn không chọn chấp pháp trưởng lão mà lại chọn kẻ này?
Dịch Tĩnh Văn không hiểu.
Mọi người đều biết rõ thiên phú võ đạo của La Thiên ra sao.
Bốn động thiên, ba động trong đó La Thiên đều có thành tích nghịch thiên. Hắn tuyệt đối là kỳ tài võ đạo, thành tựu tương lai khó có thể đánh giá.
Nhưng ngươi bái một Luyện Dược Sư rồi học luyện dược không phải muốn tự hủy tương lai sao?
Mọi người đều nghĩ vậy.
Rõ ràng là La Thiên có lựa chọn tốt hơn, nhưng hắn lại chọn phương án kém cỏi nhất.
“Ha hả!”
Tam trưởng lão cười nhạt, hoàn toàn yên tâm.
La Thiên bái sư tôn như vậy là kết quả tốt nhất.
“Được, lão phu là Mộ Vân Thạch, về sau ngươi là đồ đệ của ta!”
Lão nhân lôi thôi không cự tuyệt, đạm nhiên nhìn chăm chú La Thiên.
Giờ khắc này, trên người ông tràn ra một loại khí độ khó có thể miêu tả, có vẻ cao thâm khó đoán, phong phạm tông sư.
Vài vị trưởng lão cả kinh nhìn kĩ lại, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Viu!
Lão nhân lôi thôi xoay người bay đi.
La Thiên lập tức đuổi kịp.
Thầy trò hai người rời khỏi Tứ Động Thiên.
Đám người dần tản đi, tam trưởng lão mang hai đệ tử rời đi.
“Haizz, ta xem thường tiểu tử này rồi, hắn là người không thích đi đường thường!”
Phương Kỳ trưởng lão thở dài.
Ông hảo tâm nhắc nhở, ai ngờ La Thiên bái một sư tôn vô danh, không có địa vị gì trong tông môn, còn là Luyện Dược Sư.
. . .
La Thiên đi theo lão nhân lôi thôi đến nơi ở của ông.
Lão nhân lôi thôi là khách khanh trưởng lão kiêm Luyện Dược Sư, vậy nên ở tại Luyện Dược Phong.
Đãi ngộ của Luyện Dược Sư khá tốt, lão nhân lôi thôi có phủ đệ thuộc về chính mình, diện tích lớn, hoàn cảnh thanh u.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Mộ Vân Thạch bỗng nhiên hỏi.
“Ách, đệ tử mới vừa bái sư, sư tôn không có gì muốn dặn dò sao?”
La Thiên sửng sốt.
“Không có, ngươi thoải mái đi, có gì không hiểu có thể tới hỏi ta. Mà ta là Luyện Dược Sư, chưa chắc đã giải đáp được nghi hoặc của ngươi.”
Mộ Vân Thạch tản mạn nói.
La Thiên đã nhìn ra Mộ Vân Thạch thật sự không muốn nhận đệ tử.
Câu nói “muốn bái ông làm thầy thì nhất định phải học luyện dược” có lẽ không phải thật, chỉ là muốn làm La Thiên biết khó mà lui.
Nhưng La Thiên đã nhập sư môn, phải nghĩ cách thay đổi trạng huống.
“Mới vào sư môn, đệ tử có một phần lễ mọn, xin sư tôn vui lòng nhận cho.”
La Thiên mở nhẫn trữ vật, lấy ra một trái cây đỏ như lửa, tản ra thiên địa tinh khí độc đáo.
Đó chính là Hồng Liên Quả, cũng là quả cuối cùng trong tay La Thiên.
“Hồng Liên Quả?”
Mộ Vân Thạch ngạc nhiên.
Đây là tam tinh trân tài, đối ứng với cảnh giới Địa Nguyên Cảnh. Loại quả này có từ thời thượng cổ, hiện giờ gần như tuyệt tích, rất khó tìm được.
La Thiên mới Linh Hải cảnh ngũ trọng đỉnh mà lại có linh quả bực này, còn nguyện ý lấy ra.
Mộ Vân Thạch cảm thấy xấu hổ.
Trong tình huống bình thường, sau khi bái sư, sư tôn thường tiến hành chỉ điểm, thậm chí là đưa tặng lễ vật.
Tình huống của ông thì lại trái ngược.
“Thật đúng lúc, Hồng Liên Quả này có thể giúp vi sư thử luyện chế vài loại đan dược mới.”
Mộ Vân Thạch tiếp nhận Hồng Liên Quả.
Sau đó, ông nói với La Thiên.
“Vào đây với vi sư.”
La Thiên lộ vẻ vui mừng, có vẻ việc mình dâng tặng lễ vật cũng có tác dụng.
Đi vào trong phủ, La Thiên đi theo Mộ Vân Thạch đến nơi luyện đan tư nhân của ông.
Vi sư không có gì tốt để cho ngươi, ngươi chọn hai loại đan dược trong này đi.
Mộ Vân Thạch chỉ một cái giá, trên đó bày mấy chục cái bình ngã trái ngã phải.
Đan dược nơi này đều đối ứng với cảnh giới dưới Địa Nguyên Cảnh, trong đó còn có không ít bán thành phẩm.
Vừa rồi La Thiên nói rằng hắn hiểu tri thức luyện dược, Mộ Vân Thạch coi việc này như khảo nghiệm để xem La Thiên có nói dối hay không.
“Được!”
La Thiên lộ ý cười.
Hồng Liên Quả không có tác dụng gì nhiều đối với hắn, có thể tùy ý đổi lấy hai loại đan dược đã là kiếm lời.
La Thiên lập tức xem vận số.
Bảo vật có bảo khí, linh đan cũng có đan khí.
Nhưng sau đó mặt La Thiên tối sầm lại, hắn cầm một bình dược, khóe miệng run rẩy nói.
“Sư tôn, đan dược nơi này không thể cho người ta ăn đúng không?”
Hắn vừa quan trắc, phát hiện đống đan dược này không có chút đan khí nào, tự tiện dùng chắc chắn sẽ xảy ra sự cố.
“Đừng lằng nhằng, mau chọn đi!”
Khuôn mặt Mộ Vân Thạch ửng đỏ.
La Thiên tập trung tinh thần, cẩn thận dùng phương pháp xem vận số quan sát mỗi viên đan dược.
“Chọn xong rồi!”
Hồi lâu sau, cuối cùng La Thiên cũng lựa chọn xong.
“Hả?”
Mộ Vân Thạch đi tới, ánh mắt quét về phía hai bình dược trong lòng bàn tay La Thiên, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ngươi chắc chắn chọn hai loại này ư? Chọn rồi không được đổi ý đâu!”
Mộ Vân Thạch kiềm nén nghi hoặc trong lòng, dò hỏi.
Đối mặt với tình huống này, người bình thường có lẽ sẽ hoài nghi, lựa chọn lại một lần nữa.
“Chắc chắn!”
Nhưng La Thiên vô cùng chắc chắn.
“Ánh mắt tạm được...”
Mộ Vân Thạch thuận miệng nói, trong lòng lại rất giật mình.
Đan dược trên giá đều là thành phẩm ông luyện chế lúc ban đầu, có rất nhiều sai sót.
Ông đoán có lẽ bên trong chỉ có 5 – 6 bình phẩm chất hoàn hảo.
Hai bình La Thiên chọn lựa trùng hợp đều là phẩm chất hoàn hảo.
Chẳng lẽ là nhờ may mắn?
Không đúng!
Tốc độ La Thiên chọn lựa rất nhanh, hơn nữa cực kỳ chắc chắn, không có chút hoài nghi nào.
Mộ Vân Thạch nghĩ, nếu là ông thì sẽ khó có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy.
Nói cách khác, La Thiên không chỉ hiểu luyện dược mà học thức ở phương diện nào đó còn vượt qua mình ư?
Mộ Vân Thạch vốn định nghiệm chứng xem La Thiên có nói dối hay không, nhưng kết quả lại làm ông hụt hẫng.
“Quái thai! Thiên phú võ đạo kinh người, còn có cả thiên phú luyện dược.”
Mộ Vân Thạch không phủ nhận thiên phú của La Thiên, chỉ là ông không muốn nhận đồ đệ mà thôi.
Nhưng nếu đã nhận thì ông cũng không muốn nhìn thiên tài như La Thiên bị hoang phế trong môn hạ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận