Vạn Cổ Chi Vương

Chương 504: Chứng Minh

Chương 504: Chứng Minh
La Thiên cất Thiên Châu Quả vào không gian trữ vật, sau đó nhanh chóng gia nhập đại quân cướp đoạt.
Hắn có linh thức, hoàn cảnh xa lạ phức tạp này có thể quấy nhiễu người thường nhưng lại không ảnh hưởng đến hắn.
Bởi vậy, La Thiên có thể nhanh chóng chọn lựa ra bảo vật trân quý nhất, khiến các thiên tài khác hâm mộ đố kỵ, vô cùng đỏ mắt.
“Sao La Thiên tinh mắt như thế? Thứ tốt đều bị hắn lấy được!”
Nam tử mặt vàng tức giận.
Đám người Tùng Lộ Dao, Lộc Lâm cũng không cam lòng.
Trừ La Thiên ra, linh sủng quạ đen của hắn cũng có biểu hiện kinh người.
Quạ đen kích động bay múa khắp nơi, thấy bảo bối liền trực tiếp nhét vào trong miệng, hoàn toàn không sợ căng chết.
Hơn nữa quạ đen và La Thiên giống nhau, lần nào cũng chọn lấy thú trân quý hiếm thấy nhất. Luyện Dược Sư Tùng Lộ Dao có thể làm chứng cho điều này.
Nơi này có rất nhiều chủng loại linh tài, phần lớn đã hiếm thấy hoặc tuyệt tích ở ngoại giới, trong lúc cướp đoạt, không ít thiên tài phát hiện ra trân tài không quen biết, không đoán được giá trị nên do dự.
Nhưng La Thiên và quạ đen không gặp phải vấn đề này, tri thức về trân tài hiếm của bọn họ khiến Tùng Lộ Dao cũng phải giật mình.
“Quạ đen kia đầu óc không tốt lắm mà kiến thức thì không kém...”
La Thiên liếc quạ đen một cái.
Bởi vì hắn có thiên thư, có thể nhanh chóng biết được tên và dược hiệu của đống trân tài không quen biết, nhưng để được như vậy thì phải tiêu hao không ít lực lượng thiên thư.
“Hả? Hình như phía trước không có linh tài gì cả?”
Nam tử mặt vàng nhìn vào chỗ sâu trong hẻm núi, trong đó ánh sáng tối tăm, là một sơn động lớn ẩm ướt, quanh đó cỏ cây thưa thớt.
“Vào xem đi!” Dịch Tĩnh Văn nói.
Sau khi La Thiên sửa sang xong thì cũng nhìn về phía sơn động, sau đó dẫn đầu đi tới.
Mới vừa vào sơn động, tạo hóa quyết bỗng nhiên truyền đến một trận báo động, bước chân La Thiên tạm dừng.
Những ngươi còn lại thấy Thiên Kiêu Chi Vương bỗng nhiên dừng bước thì cũng đứng yên tại chỗ.
Trong động rất u ám, nhưng mọi người vẫn nhìn thấy vài thứ mơ hồ.
“Tâm Ma Hoa!”
Nam tử mặt vàng cả kinh.
Ở Đông Thần đại lục, thứ này có thể coi là cấp bậc trân bảo.
Loài hoa này có thể dùng để luyện chế “Tâm Ma Tán”, vô sắc vô vị, dùng nó sẽ khiến tinh thần hỗn loạn, sinh ra tâm ma, tẩu hỏa nhập ma.
Đồng thời, nó còn được dùng để luyện chế “Hóa Ma Đan”, trợ giúp hóa giải tâm ma.
Vừa có thể luyện độc đối địch, vừa có thể luyện đan lợi thân.
Trừ Tâm Ma Hoa ra, mọi người còn nhìn thấy dây đằng lam lục giao nhau ở một góc khác, trên đó có 3 – 4 trái cây lớn, văn lạc mặt ngoài trông như một tầng vảy.
“Độc Mãng Âm Linh Quả!”
“Đây cũng là thứ tốt!”
Độc Mãng Âm Linh Quả ẩn chứa kịch độc, nếu loại trừ độc tố, dược hiệu còn lại có thể cường hóa tạng phủ, là bảo vật cường hóa thân thể, thậm chí có thể tăng cường năng lực tự lành.
Giá trị của hai bảo vật này hơn xa Thiên Châu Quả.
“Đợi đã, nếu ta nhớ không nhầm thì ở nơi Độc Mãng Âm Linh Quả sinh trưởng thường có... Cự mãng!”
Sắc mặt Tùng Lộ Dao thay đổi.
Những người còn lại nghe vậy thì lập tức an tĩnh lại, có vẻ vài người khác cũng nhớ ra điều này.
Lúc này, bọn họ nghe được tiếng hít thở như có như không, trong sơn động u ám này có sinh vật khác!
“Lui!”
Sắc mặt La Thiên ngưng trọng, lập tức rời khỏi sơn động.
Những người khác không nhìn thấy nhưng La Thiên có linh thức rõ ràng cảm nhận được ở đây có một cự mãng xanh sẫm khổng lồ mang theo khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Mãng xà đang cuộn mình ngủ trong góc, hòa hợp với hoàn cảnh bốn phía, khó phát hiện ra.
Hơn nữa La Thiên còn phát hiện mật rắn, xem ra cự mãng này đang đẻ trứng.
Thấy Thiên Kiêu Chi Vương lui lại, tuy những người còn lại không cam lòng nhưng cũng sợ hãi lựa chọn lui lại.
“La Thiên, trong sơn động có mãng xà ư?”
Tùng Lộ Dao hỏi.
“Đúng, hơn nữa còn rất mạnh!”
La Thiên gật đầu.
Tiểu đội đông người hợp lực lại có lẽ có thể chiến thắng nhưng chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
“Ta cảm thấy chưa chắc đã phải vậy!”
Nam tử mặt vàng bĩu môi. Có lẽ La Thiên cố ý dọa lui bọn họ với ý đồ sau đó sẽ một mình trở về lấy đi Tâm Ma Hoa và Độc Mãng Âm Linh Quả.
Vì thế trong lòng bàn tay nam tử mặt vàng ngưng tụ một đoàn chân nguyên, phóng ra quang hoa màu trắng chiếu sáng sơn động.
Viu!
Tiếng hít thở lập tức nặng hơn, sâu trong huyệt động truyền đến tiếng chuyển động rất nhỏ.
Một thân hình xanh sẫm khổng lồ chậm rãi hoạt động, mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Giờ khắc này, hàn ý khủng bố tràn ngập, thân hình mọi người cứng đờ, không dám thở mạnh, sợ đánh thức cự mãng.
Nam tử mặt vàng sắc mặt trắng bệch, chân nguyên trong lòng bàn tay lập tức tiêu tán.
Mọi người cẩn thận rời khỏi sơn động, không gây ra chút động tĩnh nào.
La Thiên liếc nam tử mặt vàng, gã ta run lên, cúi đầu thật sâu.
“Các ngươi tự hành động đi.”
La Thiên lãnh đạm nói.
Sau khi thăm dò xong hẻm núi, hắn không định tiếp tục mang theo nhiều người như vậy hành.
Tuy có đội ngũ thì sẽ an toàn, nhưng nhân số quá nhiều, còn không nghe chỉ huy thì sẽ chỉ là gánh nặng.
La Thiên định tụ tập đệ tử Vân Tiêu Tông trước.
“La Thiên, mọi người hành động cùng nhau không phải sẽ tốt hơn sao?”
Một nữ tử nói.
Thực lực nàng yếu kém, không vào được 50 hạng đầu của thiên kiêu đại hội lần này. Mà nơi đây nguy cơ tứ phía, nàng muốn dựa vào Thiên Kiêu Chi Vương.
“La Thiên, không phải ngươi nói nơi này không phải Lẫm Đông bí cảnh, là địa bàn do thế lực khác khống chế sao? Nếu đám sinh vật gọi là Hải Liệp tộc đó thật sự mạnh như vậy thì chúng ta tổ đội sẽ an toàn hơn.”
Lại có một người nói.
Vừa rồi La Thiên đã báo tin tức về Hải Liệp tộc cho Dịch Tĩnh Văn và Lộc Lâm, bọn họ đã tiết lộ tin tức cho những người này.
“Hải Liệp tộc? Chưa từng có ai gặp bọn chúng, ai biết là thật hay giả.”
Nam tử mặt vàng không cho là đúng.
Bọn họ là những thiên tài giỏi nhất Đông Thần đại lục, nam tử mặt vàng còn là người đứng thứ 7 trên Linh Bảng.
Mà La Thiên nói tộc nhân Địa Nguyên Cảnh nhất trọng của Hải Liệp tộc có thể dễ dàng đánh chết thiên tài 20 hạng đầu Linh Bảng, gã ta cảm thấy chuyện này căn bản là không có khả năng.
Đa số thiên tài 20 hạng đầu Linh Bảng đều có thể chống lại Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh, 5 vị thiên kiêu còn có thể chiến với Địa Nguyên Cảnh nhị trọng.
“Ta có thể chứng minh Hải Liệp tộc là thật!”
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
“Ngươi có thể chứng minh ư? Nực cười.”
Nam tử mặt vàng cười nhạo, nhưng sau đó gã ta cảm thấy nghi hoặc bởi vì thanh âm này quá xa lạ.
Gã nhìn về phía lối vào hẻm núi, chỉ thấy hai sinh vật quái dị da xanh trôi nổi giữa không trung, kẻ có hình thể cao lớn đang nhìn gã chăm chú, khóe môi nhếch lên ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận