Vạn Cổ Chi Vương

Chương 602: Ra Tay

Chương 602: Ra Tay
“Chiếc Hư Không Thuyền kia to gan thật, dám dừng gần đây chứ không rời đi!”
Nam tử cường tráng kể xong thì liếc thấy con thuyền lam đậm cách bọn họ chừng 1000 mét.
“Nếu bọn họ dám tới gần thì trực tiếp tiêu diệt!”
Cửu đương gia lãnh khốc nói.
Vèo...
Đám người Cửu đương gia tiến lại gần hài cốt, 150 mét, 100 mét!
Cửu đương gia vung tay, chân nguyên đen nhánh ngưng tụ thành dòng khí nhắm đến cây roi tím, chuẩn bị thu lấy từ xa!
Bỗng nhiên...
Oanh!
Hài cốt bùng nổ quỷ khí, ngưng tụ ra một quỷ ảnh đen nhánh khổng lồ, trên lưng có đôi cánh tựa như cánh dơi.
Quỷ ảnh kia tản ra oán khí ngập trời, ngửa mặt lên trời gào rống!
Rống!
Lực lượng tinh thần xé rách linh hồn thổi quét phạm vi 1000 mét!
Đám người băng cướp Tử Linh cách quỷ ảnh hai cánh chỉ có trăm mét đứng mũi chịu sào bị ảnh hưởng.
“Đáng chết! Không ngờ lại có một con oán quỷ đang ẩn núp!”
Cửu đương gia lộ sắc mặt âm trầm, tinh thần lực cố thủ nhưng vẫn cảm thấy đau đớn mãnh liệt.
Sau khi võ giả chết, nếu tồn tại oán niệm cực lớn thì có khả năng hình thành oán quỷ, còn hung tàn hơn quỷ vật bình thường rất nhiều!
Hiện tại, thực lực oán quỷ kia có lẽ đã tiếp cận tiêu chuẩn Thiên cấp!
“A!”
Nữ tử áo đỏ ôm đầu, phát ra tiếng kêu rên.
Đám người nam tử cường tráng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, dường như trong não có mấy ngàn con sâu đang gặm cắn, thân hình lay động, chân nguyên hỗn loạn!
Đám người La Thiên đứng cách 1000 mét, ở trong phòng ngự tráo của Hư Không Thuyền mà tinh thần vẫn chịu ảnh hưởng, cảm thấy đau đớn.
“Một tiếng rống mà lại có uy lực như thế, nếu khoảng cách gần hơn một chút thì e rằng ta đã chết rồi!”
Dịch Tĩnh Văn sợ hãi lui lại vài bước.
Nàng phát hiện mình còn chẳng có tư cách để nhặt của hời.
“Không sai, con oán quỷ này rất mạnh, có thể khiến băng cướp Tử Linh gặp phiền toái!”
La Thiên vui mừng.
Oán quỷ với đôi đồng tử màu tím từ trên cao nhìn xuống băng cướp Tử Linh, dư quang liếc hai chiếc Hư Không Thuyền nơi xa.
Viu!
Roi da quấn quanh cánh tay hài cốt dường như một con linh xà bay vào trong tay oán quỷ.
Viu!
Tiếp theo, một đạo tiên ảnh giống như tia chớp từ trên trời giáng xuống, tản ra khí tức âm lãnh đáng sợ, khiến Cửu đương gia cũng cảm thấy kinh hãi!
“Chết đi!”
Cửu đương gia lộ vẻ âm ngoan, trên mu bàn tay hiện lên vuốt sắt đen nhánh uốn lượn, trông dữ tợn như đinh ba!
Cánh tay gã ta vung lên, trong hư không hiện lên năm đạo quang ngân tối tăm lạnh lẽo, mang theo khí tức tử vong lao đi!
Ầm!
Oán quỷ và Cửu đương gia giao thủ, một cơn lốc thổi tím đen càn quét bát phương mang theo cả ảnh hưởng đến linh hồn!
Hư không bốn phía âm u vặn vẹo, Hỗn Loạn Phong Lưu càng thêm hung mãnh!
Vèo vèo!
Sau tiếng nổ mạnh, Cửu đương gia bay ngược mấy thước, trán nổi gân xanh!
Nếu chiến đấu chính diện, gã ta không sợ oán quỷ, nhưng đối phương có ưu thế cực kỳ rõ ràng trên phương diện linh hồn, tạo thành ảnh hưởng quấy nhiễu nghiêm trọng đến gã ta.
May là oán quỷ linh trí thấp, nếu không có lẽ gã ta đã phải ngoan ngoãn rút lui.
“Oán quỷ mạnh như thế, có lẽ khi còn sống, hài cốt kia từng là võ giả Thiên cấp cao giai!”
Cửu đương gia suy đoán, sau đó hạ lệnh: “Cùng tấn công, giết chết nó!”
Tiếp đó, băng cướp Tử Linh đại chiến kịch liệt cùng oán quỷ.
Đám người La Thiên ở nơi xa quan chiến cảm thấy kinh tâm động phách!
Trong băng cướp Tử Linh, chiến lực của Cửu đương gia và nữ tử áo đỏ là mạnh nhất, cụ thể là tu vi gì thì đám người La Thiên không nhìn ra được, nhưng La Thiên có cảm giác hai người này đều chưa đạt tới Thiên cấp.
So ra, oán quỷ kia cường đại hơn, có năng lực miễn dịch nhất định đối với công kích vật chất, hơn nữa nó còn chiếm ưu thế trên phương diện linh hồn.
Ầm!
Một tên cướp Địa Nguyên Cảnh tứ trọng bị dư uy đánh trúng, chân nguyên tráo rách nát, lập tức bị Hỗn Loạn Phong Lưu xâm nhập, lưu lại mười mấy vết thương trên người, máu tươi đầm đìa, chết thảm đương trường!
La Thiên lập tức điều khiển Hư Không Thuyền đón lấy thi thể kia, sau đó lấy đi không gian trữ vật trên thi thể.
Không phí sức lực gì mà lại lấy được không gian trữ vật của Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, có lẽ bên trong có không ít thứ tốt.
Cảnh tượng này bị băng cướp Tử Linh trên thuyền nhìn thấy.
Bọn họ sửng sốt, sau đó tức giận mắng: “Thật to gan, dám nhặt đồ của huynh đệ chúng ta trước mắt chúng ta!”
Bọn họ muốn đi xử lý con thuyền lam đậm kia nhưng người cầm lái cũng đang tham chiến trong trung tâm Hỗn Loạn Phong Lưu, đám đạo phỉ còn lại không dám vọng động.
Oanh!
Ầm!
Đột nhiên, một cơn gió lốc kịch liệt cắt đứt đầu hài cốt khổng lồ.
Cửu đương gia lộ vẻ vui mừng, hút đầu về phía mình.
Trên đầu có một cái mũ giáp bị tổn hại, nếu có thể bảo tồn đến ngày nay thì nó chắc chắn không phải vật phàm.
“Huyền Khí!”
Cửu đương gia cười nhạt gật đầu.
“Chết! Các ngươi đều phải chết!”
Oán quỷ gào rống, có vẻ rất tức giận vì đầu hài cốt bị cướp đi!
Oanh!
Nó vỗ cánh, gió lốc thổi quét, trùng kích linh hồn!
“Aaaa....”
Một đạo phỉ kêu thảm thiết, thất khiếu đổ máu, chân nguyên tráo biến mất, sau đó bị Hỗn Loạn Phong Lưu cắt thành vô số mảnh nhỏ.
La Thiên lại điều khiển Hư Không Thuyền đón lấy thi thể.
“A a a a... Đau quá!”
Đầu nam tử cường tráng đau nhức kịch liệt, thân hình bị gió bão thổi bay.
Chân nguyên tráo của gã bị mài mòn tiêu tán, thân thể lập tức bị cắt ra mười mấy vết thương.
“Không ổn!”
Trên khuôn mặt tái nhợt của nam tử cường tráng, lỗ mũi và khóe mắt chảy ra máu.
Gã bay ngược, tới gần Hư Không Thuyền của La Thiên.
“Cứu ta!”
Nam tử cường tráng quát.
Gã tin rằng người trong con thuyền này không dám cự tuyệt băng cướp Tử Linh.
Cứu gã đồng nghĩa với việc khiến băng cướp Tử Linh nợ nhân tình.
Nhưng khi nam tử cường tráng tới gần con thuyền lam đậm, Hư Không Thuyền bỗng nhiên lui lại!
“Cái gì? Các ngươi…!”
Nam tử cường tráng giận dữ, tức muốn hộc máu, đầu đau đớn co rút kịch liệt.
Vèo!
Hỗn Loạn Phong Lưu lướt qua thân thể gã, để lại mười mấy vết thương.
Sinh cơ của nam tử cường tráng nhanh chóng trôi đi, dần đi đến kết cục tử vong.
Lúc này, La Thiên đứng ở đầu thuyền cầm một cái roi da, nó hóa thành một đạo u ảnh, móc sắt câu lấy nam tử cường tráng, kéo về trong Hư Không Thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận