Vạn Cổ Chi Vương

Chương 640: Đồ Cung Phụng

Chương 640: Đồ Cung Phụng
“Thân pháp thật lợi hại!”
Nữ tử áo lam ngơ ngẩn nhìn thân ảnh phiêu dật tiêu sái trước mắt, trông hắn tựa mây khói, khí chất xuất trần, tuấn dật phi phàm.
Kẻ đó đúng là La Thiên.
Sau khi đến Thiên Sơn giới, nghe được vị trí Mộ gia, hắn trực tiếp đi tới đây.
Vèo!
La Thiên dừng trên phòng ngự tráo của Hư Không Thuyền, lạnh lùng nói: “Đi nhanh quá đấy, phải cẩn thận chứ.”
Nếu là Địa Nguyên Cảnh cấp thấp bình thường thì e rằng đã không tránh nổi mà chết thảm đương trường.
La Thiên cũng có Hư Không Thuyền cỡ lớn nhưng hắn không muốn quá rêu rao, còn muốn thuận tiện luyện tập thân pháp nên mới một mình trèo lên Mộ Hải Thiên Sơn.
“Xin lỗi.”
Nữ tử áo lam khom lưng, cho Hư Không Thuyền giảm tốc độ.
Đúng lúc này, trong khoang thuyền có một thanh niên hoa y đi ra, thần thái kiêu ngạo, trên bả vai có một con chim cao quý ưu nhã.
“Không phải bản công tử đã phân phó là phải bay hết tốc lực đến Mộ gia sao? Ai cho các ngươi giảm tốc độ?”
Thanh niên hoa y ánh mắt uy nghiêm lãnh lệ đảo qua bốn phía, tất cả mọi người cúi đầu, không dám đối diện.
Chỉ có nữ tử áo lam lên tiếng: “Viên Khánh ca ca, là ta bảo họ giảm tốc độ, Hư Không Thuyền đi quá nhanh, vừa rồi suýt nữa đâm phải người khác.”
Thái độ thanh niên hoa y tên Cát Viên Khánh hòa hoãn một chút.
“Là người gia tộc nào?”
Cát Viên Khánh hỏi, giọng nói thản nhiên ngả ngớn, không có vẻ gì là hối lỗi.
“Xin hỏi công tử đến từ phương nào?”
Nữ tử áo lam ngửa đầu hỏi.
Lúc này Cát Viên Khánh mới chú ý tới phía trên có người, gã lập tức lộ vẻ bất mãn.
“Không phải vẫn sống tốt sao?”
Cát Viên Khánh đánh giá La Thiên: “Ngươi xuống dưới nhanh lên, ta quen được người ta nhìn lên, không thích người khác ở trên đầu ta.”
“Vị công tử này có khinh công tốt nên mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nữ tử áo lam cười nói, rất khâm phục thân pháp của La Thiên.
Cát Viên Khánh không cho là đúng, cảm thấy Cát Nhã Nhi đang bị lừa.
Tốc độ cao nhất của chiếc Hư Không Thuyền này có thể đạt tới Địa Nguyên Cảnh lục trọng, La Thiên còn trẻ như vậy có lẽ tu vi còn thấp hơn gã, dù khinh công có tốt thế nào thì cũng không thể nào tránh được.
“Công tử cũng đến Mộ gia ư? Nếu không chê, mời ngươi lên Hư Không Thuyền của chúng ta.”
Cát Nhã Nhi đưa ra lời mời, cũng cho người thu lại phòng ngự tráo.
Vèo!
La Thiên rơi xuống, bình tĩnh đáp: “Được.”
Mộ gia ở trên đỉnh Mộ Hải Sơn, bọn họ đã sắp đến nơi rồi.
Cát Viên Khánh đánh giá La Thiên vài lần, vẻ mặt càng thêm bất mãn.
“Các hạ đến từ phương nào? Ta biết tất cả thiên tài trẻ tuổi quanh vùng này mà chưa từng nghe nói đến ngươi.”
Cát Viên Khánh mở miệng.
Trong các gia tộc quanh đây, Cát gia cường đại nhất, chỉ đứng sau Mộ gia, gã còn là thiên tài đệ nhất Cát gia.
Lúc này, Cát Nhã Nhi đối xử với La Thiên nhiệt tình hơn với gã.
“Chỉ là hạng người vô danh mà thôi, ngươi không biết là chuyện bình thường.”
La Thiên không thích bị người khác truy hỏi lai lịch, hơn nữa hắn còn chẳng có hảo cảm gì với Cát Viên Khánh.
Sắc mặt Cát Viên Khánh trầm xuống, gã không ngờ La Thiên lại cự tuyệt trả lời, không nể mặt mình.
Đúng lúc này...
Phác phác!
Một con quạ đen vỗ cánh dừng trên vai La Thiên.
Cát Viên Khánh sửng sốt, sau đó cười to: “Đây là linh sủng của ngươi ư? Sao lại xấu như vậy? Ha ha ha!”
Những người khác cũng cảm thấy quạ đen xấu xí nhưng đều kiềm chế không biểu lộ ra ngoài, chỉ có Cát Viên Khánh cười to.
Con chim ưu nhã mỹ lệ trên vai Cát Viên Khánh ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu dễ nghe, cảnh đẹp ý vui.
“Tên xấu xí kia dám mắng bản thần xấu ư? Sao ngươi không ngắm lại mình xem có tư cách gì để nói vậy!”
La Thiên chưa nói gì mà quạ đen đã lập tức gầm rú.
“Còn ngươi nữa, đừng khoe khoang phong tao câu dẫn bản thần, năm đó bản thần có 3000 ái phi quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp hơn ngươi gấp trăm lần.”
Quạ đen lại quát lên với con chim ưu nhã.
Bốn phía sửng sốt, đều cảm thấy con chim xấu xí này đang khoác lác.
“Ngươi nói cái gì?”
Cát Viên Khánh trừng mắt tức giận.
Một con chim xấu lạ mà dám tự xưng bản thần, còn mắng gã là tên xấu xí.
Con chim xinh đẹp trên vai gã cũng vô cùng tức giận, há mồm hót.
“Tên xấu xí, tên xấu xí, tên xấu xí, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”
Quạ đen kêu to.
La Thiên giữ nguyên thái độ thản nhiên.
Chuyện cãi nhau không cần hắn tham gia, một mình quạ đen có thể đấu với một đám.
“Viên Khánh ca, sao ngươi lại tranh luận với một con chim chứ?” Nữ tử áo lam tiến lên khuyên can.
Cát Viên Khánh hừ lạnh một tiếng.
Đúng là tranh luận với một con chim sẽ làm mất thân phận của gã.
Chốc lát sau, Hư Không Thuyền đến đỉnh núi Mộ Hải Thiên Sơn.
Thuyền ngừng giữa không trung, mọi người rời thuyền, đi bộ đến Mộ gia.
Trước cửa Mộ gia đã có một đội ngũ, đó đều là khách khanh tiến đến cống nộp.
“Tống gia, 50 vạn Linh Nguyên Tệ, Cố Nguyên Đan, Thiên Hương Thảo, Thủy Dạ Hoa...”
Trước cửa, một quản sự Mộ gia lớn tiếng nói.
Thấy cảnh này, La Thiên mới hiểu vì sao hôm nay có nhiều người đến Mộ gia như vậy.
“Không hổ là 1 trong bảy thế lực mạnh nhất Thiên Sơn giới, lai lịch sư tôn quả nhiên không đơn giản!”
La Thiên thầm nói trong lòng.
Nhanh chóng đến lượt Cát gia.
“Là Cát Viên Khánh!”
“Cát Viên Khánh thiên tư hơn người, có Võ Mạch Thiên giai, tuổi vừa qua 40 mà tu vi đã đạt tới Địa Nguyên Cảnh tứ trọng đỉnh!”
“Nghe nói hắn còn mạnh hơn một vài thiên tài Mộ gia!”
Có vài người xung quanh nghị luận.
Tu vi tới Địa Nguyên Cảnh sẽ có 200 năm thọ mệnh, bởi vậy 40 tuổi là còn rất trẻ.
Quản sự Mộ gia nhìn Cát Viên Khánh, thần sắc khác lúc đối mặt với người khác, cười nhạt nói: “Viên Khánh công tử tới rồi.”
Cát Viên Khánh khách sáo vài câu với quản sự, sau đó gã vỗ tay, ngạo nghễ nói: “Nâng lên.”
Vài tên hạ nhân nâng mười cái rương lớn đến.
Sau khi mở rương ra, bảo bối bên trong khiến đám người kinh ngạc khó có thể dời mắt.
“Cát gia, một trăm vạn Linh Nguyên Tệ, 100 viên Cố Nguyên Đan, Ngưng Thần Đan, Huyết Nguyên Đan...”
Quản sự cũng kích động, lão thèm nhỏ dãi, lớn tiếng hô lên.
Đồ cống nộp của Cát gia khiến các gia tộc khác có vẻ ảm đạm thua kém.
Kế tiếp, đám người Cát gia tiến vào Mộ phủ, La Thiên đi theo bọn họ nên được thả vào.
Cát Viên Khánh thấy vậy thì buồn bực không vui, gã hỏi: “La huynh, đồ cung phụng của ngươi đâu?”
Quản sự quay đầu lại, giờ mới biết La Thiên không phải người Cát gia.
Sau đó lão nhìn thái độ của Cát Viên Khánh đối với La Thiên, quản sự hiểu ra gì đó, quát lớn: “Ngươi là người gia tộc nào? Đồ cung phụng đâu?”
“Đồ cung phụng? Ta không có.”
La Thiên trả lời đúng sự thật.
Hắn không tới giao nộp đồ cung phụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận