Vạn Cổ Chi Vương

Chương 663: Gây Chuyện

Chương 663: Gây Chuyện
Tên đệ tử Túc gia này thua La Thiên, gã cực kỳ không cam lòng.
“Dù hắn đột phá tam trọng đỉnh thì cũng không đến mức mạnh như vậy mới đúng!”
Đệ tử Túc gia là Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng mà đã chịu được hai chiêu của Ứng Long, vậy mà hai chiêu của gã đều bị La Thiên phá được.
Không chỉ như thế, Thiên Trúc Lâm vừa đóng cửa mà gã đã tự tiện xông vào, điểm cống hiến còn thừa đều bị trừ hết.
Gã ta lập tức về nơi ở, tìm đến Ứng Long.
“Lão đại, ta bị người ta giáo huấn.”
Đệ tử Túc gia vẻ mặt đưa đám nói.
Mí mắt Ứng Long giật giật.
“Ta tìm tiểu đệ là muốn ngươi làm việc cho ta, không phải để ngươi tìm việc cho ta!”
Ánh mắt Ứng Long lạnh băng, có chút không vui.
Mới được một ngày mà tiểu đệ hắn ta đã gây chuyện rồi.
“Lão đại, hôm nay La Thiên nói xấu ngươi, ta cứ muốn thay ngươi giáo huấn hắn, kết quả...”
Đệ tử Túc gia bịa đặt lung tung.
Ứng Long nghe vậy cảm thấy tên tiểu đệ này không tệ, có lòng hộ chủ.
“Lại là La Thiên ư? Nói xấu ta, còn đánh tiểu đệ của ta?!”
Sắc mặt Ứng Long trầm xuống.
“Xem ra không giáo huấn hắn thì không được!”
Ứng Long bỗng nhiên đứng lên, khí thế bá đạo bùng nổ, hắn ta trực tiếp đẩy cửa lao ra.
...
Sau khi đánh bại đệ tử Túc gia, La Thiên rời khỏi Thiên Trúc Lâm.
Tu vi hắn đã đột phá tam trọng đỉnh, nhưng cường độ chân nguyên đã mạnh hơn Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng bình thường, phối hợp với Thiên Lô Bảo Thể đột phá tầng năm trước đó không lâu, hắn hoàn toàn nghiền áp đối thủ cảnh giới đó. Nhưng nếu là đệ tử chính thức với tu vi Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng thì có lẽ có thể chống đỡ trong chốc lát.
“Đến giảng đường xem sao.”
Mỗi ngọn núi của Thái Nguyên Tông đều có giảng đường.
Nhân vật cấp bậc trưởng lão sẽ định kỳ truyền nghiệp giảng bài, giảng giải lịch sử nhân văn hoặc linh quặng trân tài, hoặc tri thức võ đạo.
Vèo!
Bỗng nhiên, một quang ảnh màu lục từ nơi không xa bay qua.
Một nữ tử bạch y nhìn thấy La Thiên thì lập tức bay tới.
Viu!
Mùi thơm phả tới, nữ tử hạ xuống, trông như một đóa bạch liên thanh thuần, khí chất xuất trần.
“Giảng đường Bát Phong ở đâu?”
Nữ tử thanh thuần đạm nhiên mở miệng, thanh âm vô cùng dễ nghe.
Ánh mắt La Thiên sáng ngời, nữ tử này da thịt như tuyết trắng, đôi mắt xinh đẹp như thủy tinh, vẻ ngoài vô cùng tiếu lệ.
“Thật trùng hợp, ta cũng muốn đến giảng đường.”
La Thiên nói đúng sự thật.
Lúc trước đệ tử bàng thính cũ đã nói vị trí giảng đường, La Thiên nhớ rất rõ ràng.
“Ngươi cũng đến đó ư?”
Nữ tử thanh thuần lộ vẻ hồ nghi.
Từ trước đến nay người theo đuổi nàng nhiều đến mức đếm không xuể, nàng đã thấy mọi phương thức làm quen.
Phương thức trả lời của La Thiên khiến nàng cảm thấy quen thuộc, vậy nên sinh ra chút kháng cự với hắn.
“Đúng.”
La Thiên gật đầu.
Hắn thấy nữ tử thanh thuần không đáp lại thì hơi nghi hoặc, tuy nhiên hắn không quản quá nhiều, La Thiên cất bước rời đi, lạnh nhạt nói: “Muốn tới đó thì đi theo ta.”
Nữ tử thanh thuần ngạc nhiên, không ngờ La Thiên bỏ lại mình đi thẳng như vậy, xem ra nàng suy nghĩ nhiều rồi.
“Đợi đã.”
Nữ tử thanh thuần đuổi kịp.
Dọc đường, hai người không giao lưu gì.
Có lẽ là bởi vì thân phận đệ tử bàng thính của La Thiên, nữ tử thanh thuần không muốn giao lưu quá nhiều với đệ tử bàng thính.
...
Giảng đường Bát Phong là một tòa nhà lớn hình tròn.
Trên một thạch đài lớn, một lão giả râu dài khoanh chân ngồi đó.
Vị trưởng lão này đang giảng giải về linh quặng trân tài đặc thù hiếm thấy, hoặc là đã tuyệt tích.
Phía dưới, đông đảo đệ tử chính thức nghe giảng, phía sau đệ tử chính thức là một đám đệ tử bàng thính.
Đối với một số đệ tử, những gì lão giả râu dài giảng giải có chút buồn tẻ nhàm chán.
“Đó là... Nguyệt Lâm Phỉ!”
Một đệ tử chính thức trừng mắt nhìn chằm chằm về phía nữ tử vừa xuất hiện.
Ngay sau đó, không ít đệ tử đều nhìn về phía sau, thấp giọng kinh hô nghị luận.
“Xem ra thân phận nữ tử này không đơn giản.”
La Thiên nhìn Nguyệt Lâm Phỉ vài lần.
“Sao tiểu tử kia lại đi cùng Nguyệt Lâm Phỉ?”
Vài tên đệ tử chính thức chú ý tới La Thiên.
Đêm qua, biểu hiện của La Thiên khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng.
“Đây không phải là gia hỏa chiếm tiện nghi trong tay Ứng huynh hôm qua sao?”
Một nam tử môi dày sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói.
Chẳng lẽ La Thiên quan biết Nguyệt Lâm Phỉ ư?
Lão giả đang giảng bài hơi ngẩng đầu, có chút bất mãn.
“Xin lỗi đã quấy rầy Lỗ trưởng lão. Ta có một nan đề muốn hỏi ngài sau khi ngài giảng xong khóa.”
Nữ tử tên Nguyệt Lâm Phỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt của đám đệ tử, tỏ vẻ xin lỗi lão giả râu dài rồi rời khỏi giảng đường.
Nam tử môi dày thấy Nguyệt Lâm Phỉ rời khỏi giảng đường, không giao lưu gì với La Thiên thì đoán rằng hai người không quen biết, chỉ là La Thiên muốn kéo quan hệ với Nguyệt Lâm Phỉ.
“Người này tên là La Thiên đúng không?”
Nam tử môi dày hỏi một người bên cạnh.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ứng huynh vừa đưa tin cho ta, hỏi vị trí tiểu tử này, nhờ ta giúp hắn xả giận, hắn sẽ nợ ta một ân tình!”
Nam tử môi dày nhếch mép.
Gã và Ứng Long có thể coi là hồ bằng cẩu hữu.
Nhưng Ứng Long lợi hại hơn gã, còn kết giao với vài nhân vật cao tầng.
Nam tử môi dày đứng dậy đi đến bên cạnh La Thiên, trước vẻ mặt khó hiểu của La Thiên, gã bỗng nhiên lớn tiếng nói: “La Thiên, ngươi nói bậy gì đó? Sao Lỗ trưởng lão có thể giảng sai được?”
La Thiên sửng sốt, sau khi tới đây, hắn chưa nói gì cả!
Rất nhiều đệ tử trong giảng đường đều quay đầu lại, ngây người nhìn về phía La Thiên.
“Người này bị ngốc à? Sao lại dám nghi ngờ nội dung trưởng lão giảng dạy?!”
“Hình như là đệ tử bàng thính mới tới, thật đáng thương, hắn sắp bị đuổi khỏi Thái Nguyên Tông rồi.”
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, chờ xem trò vui của La Thiên.
Một vài đệ tử bàng thính bi ai thay La Thiên.
Khi mới tiến vào Thái Nguyên Tông, quản sự tiếp đãi bọn họ đã từng dặn rằng phải cung kính nhẫn nhịn đệ tử chính thức, đặc biệt là đệ tử chủ phong địa vị cao thượng.
Mà thân phận trưởng lão còn cao hơn đệ tử chính thức, đệ tử chủ phong không biết bao nhiêu lần.
Đắc tội với trưởng lão, nếu không được cứu trợ thì chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi Thái Nguyên Tông.
Trên thạch đài, Lỗ trưởng lão lại ngẩng đầu, vẻ bất mãn vô cùng rõ ràng.
“Nội dung ta giảng có vấn đề gì, trực tiếp nói ra đi!”
Lỗ trưởng lão lãnh đạm lên tiếng.
Trong phương diện linh quặng trân tài thần bí, tri thức và lý luận của ông ta gần như đứng đầu Thái Nguyên Tông.
Nguyệt Lâm Phỉ cũng phải từ chủ phong tới đây thỉnh giáo ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận