Vạn Cổ Chi Vương

Chương 130: Trở về (I)

La Thiên nhẹ nhàng khoát tay, không để ý tới ánh mắt đáng sợ giống như muốn giết người của Vương Thiên.
Hai nghìn Linh Nguyên tệ, đã vượt qua dự định của hắn.
Vương Thiên chụp lấy Bích Linh đan, vẻ mặt không chút biểu tình, âm thầm ghi hận La Thiên vào trong lòng.
Hắn na cái giá tiền này, không chỉ vì nhu cầu của bản thân mà còn dính đến thể diện.
Nếu như hai lần liên tục bị La Thiên cướp đi vật phẩm mà bản thân đấu giá, như vậy uy danh đứng thứ hai Nhân bảng của hắn sẽ bị hao tổn đi rất nhiều.
Đấu giá hội vẫn còn đang được tiến hành hừng hực khí thế.
Từ đó về sau La Thiên cũng không tiếp tục tham dự vào trong đấu giá, trái lại Trưởng công chúa thỉnh thoảng lại ra tay thu đồ.
Hai canh giờ sau.
Đấu giá hội đã tiến vào giai đoạn áp trục.
- Vật phẩm này, ta tin rằng sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú vì nó.
Lão giả mặc áo bào màu tím tươi cười nói.
- Không sai! Đó chính là Xuân Thu Trùng! Có hiệu quả kỳ diệu thần bí có thể phản lão hoàn đồng, phục hồi lại tuổi thanh xuân tràn ngập tinh lực cho người dùng.
Xuân Thu Trùng!
Chính là vật áp trục trong lần đấu giá này.
Chuyến này Trưởng công chúa tới đây chính là vì Xuân Thu Trùng.
Quả thực là vì cơ thể của đương kim quốc quân không tốt, ngày càng sa sút.
Không chỉ có quốc quân.
Rất nhiều người cầm lái của các thế lực siêu cấp kia, không ít người đều tuổi già lực suy, cũng rất khát vọng về thứ này.
Ô...ô...n...g!
Trên trận pháp to lớn hiện ra một đầu côn trùng lẳng lặng nằm đó, giống như rễ cỏ khô héo vậy.
- Cái này là Xuân Thu Trùng sao?
Mọi người ở trong đấu giá hội đều tấm tắc kêu kỳ lạ.
Xuân Thu Trùng, nghe nói bên trong ẩn chứa ảo diệu của bốn mùa và luân hồi.
Mùa xuân thì chính là phi trùng xanh biếc sống động; lúc thu đến thì sẽ hóa thành rễ cỏ khô héo.
Cứ như thế không ngừng sinh sôi và tuần hoàn.
- Đương nhiên, Xuân Thu Trùng cực kỳ giống một loại đông trùng hạ thảo, từ hình thái bề ngoài trên cơ bản không thể nhìn ra được sự khác nhau của chúng. Nghe nói, trong mỗi mười gốc đông trùng hạ thảo thì mới có thể sản sinh ra một đầu Xuân Thu Trùng chính thức.
Lão giả mặc áo bào màu tím dùng giọng cường điệu nói.
Việc mua sắm Xuân Thu Trùng cần phải dựa vào vận khí, cùng với ánh mắt của bản thân.
- Ba vị Đại Sư, lần này phải dựa vào các ngươi rồi.
Trưởng công chúa nghiêm túc nói một câu.
Trên đài đấu giá, Xuân Thu Trùng được đặt ở trong một cái chụp trong suốt.
Người ở đài khách quý có đặc quyền đi tới khoảng cách gần để quan sát.
- Cả đời này của lão hủ còn chưa gặp qua Xuân Thu Trùng chính thức.
Mi Đại sư dẫn đầu đi qua quan sát, bản thân hắn là đệ nhất Dược sư của Thương Vân quốc, hắn có phần tự tin này.
La Thiên cũng tiến lên nhìn mấy lần, sau đó trở về đài khách quý.
- Được rồi! Quan sát chấm dứt, bắt đầu đấu giá!
Lão giả mặc áo bào màu tím tuyên bố.
- Giá khởi điểm là hai nghìn Linh Nguyên tệ, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một trăm. Còn chuyện Xuân Thu Trùng thật giả thế nào, Tử Vi thương hội không chịu trách nhiệm.
- Hai nghìn một trăm!
- 2200 trăm!
Đại biểu của những thế lực lớn kia bắt đầu báo giá.
Con mắt phượng của Trưởng công chúa khẽ chuyển, lại nhìn về phía ba người La Thiên, Đặng Đại sư, Mi Đại sư.
- Ở trên phương diện y đạo dược lý vẫn phải nhìn Mi Đại sư.
Đặng Đại sư cẩn thận nói.
Chuyện phán đoán thiệt giả của Xuân Thu Trùng chính là một nan đề rất lớn.
Lúc trước hắn đánh giá bức họa của Võ giả Thiên cấp, đã từng phạm phải sai lầm một lần, cho nên lần này hắn không dám mở miệng một cách đơn giản.
- Căn cứ vào phán đoán của lão hủ, màu sắc hoa văn của đầu Xuân Thu Trùng này trông rất sống động, mơ hồ có một cỗ khí tức phục sinh thu đi xuân tới. Có bảy thành nắm chắc thứ này là thật.
Mi Đại sư tự tin nói.
Nghe vậy trên mặt Trưởng công chúa hiện lên vẻ vui mừng, rồi sau đó đôi mắt đẹp lại nhìn về phía La Thiên.
- Thật.
La Thiên lời ít mà ý nhiều nói một câu.
Đặng Đại sư ở bên cạnh vẫn không tiện cười nhạo một phen.
Kết luận này của La Thiên xuất hiện sau khi Mi Đại sư lên tiếng, vừa không có căn cứ gì, lỗ hổng lại quá lớn.
Dù sao Mi Đại sư là đệ nhất Y sư của Thương Vân quốc, hắn nói đã có bảy thành nắm chắc, đương nhiên không giả được.
- Tiểu gia hỏa, nếu như ngươi không có căn cứ phân tích thì không được tùy ý kết luận.
Mi Đại sư có chút không thoải mái, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Coi như La Thiên có học thức, thế nhưng bằng vào tuổi này, đừng nói là Xuân Thu Trùng, coi như là hoàng la đông trùng hạ thảo cũng đã rất khó nhìn thấy rồi.
- Chẳng qua, đầu Xuân Thu Trùng này, ta cảm giác nó có vấn đề, tốt nhất là không mua thì tốt hơn.
Lời của La Thiên đột nhiên chuyển đổi.
- Nếu là thật, vì sao lại không thể mua? Tiểu tử, quan điểm của ngươi lắc lư bất định, rất khó để làm cho người ta tin phục a.
Đặng Đại sư lắc đầu cười cười, tràn ngập vẻ trào phúng.
- La đại sư, dù là có hai ba thành nắm chắc thì ta cũng sẽ xuất thủ, huống chi nó lại là thật.
Trưởng công chúa áy náy cười cười.
- 2600!
Lúc này nàng mới lên tiếng báo giá.
Sắc mặt Trưởng công chúa rất kiên quyết, tham dự vào trong đấu giá.
Nàng mua Xuân Thu Trùng không phải là để mình sử dụng, mà là làm việc thay cho Thương Vân quốc quân hiện tại.
- Hai nghìn bảy!
- Hai nghìn tám!
Người cạnh tranh ở đây cũng không ít, lại không giới hạn thực lực ở trong bản thổ Thương Vân quốc.
Xuân Thu Trùng là vật áp trục trong lần đấu giá này của Tử Vi thương hội, vào hai tháng trước bọn họ đã tuyên truyền thứ này ra ngoài.
Thời gian trôi qua một lát.
Cái giá đấu giá của Xuân Thu Trùng đột phá cái giá ba nghìn.
- Ba nghìn năm!
Trưởng công chúa báo ra một cái giá cao, đẩy lui không ít người cạnh tranh của các thế lực lớn.
Người sáng suốt cũng biết lần này Trưởng công chúa ra tay cạnh tranh được xem như là người phát ngôn của Thương Vân quốc chủ ở đây.
- Ba nghìn sáu.
Một đạo thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính truyền đến.
Đó là một gã trung niên mặc áo dài, khuôn mặt tuấn lãng và có chút tao nhã.
- Hóa ra là Khâu Việt Quốc sư!
Trong đôi mắt phượng của Trưởng công chúa hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Khâu Việt Quốc và Thương Vân quốc ở gần nhau, giữa song phương từ trước đến nay luôn là địch nhân với nhau.
Nói về quốc lực, Khâu Việt Quốc còn mạnh hơn vài phần.
Nơi này mặc dù là Vương đô của Thương Vân quốc, thế nhưng Võ thị là khu vực trung lập siêu nhiên, Trưởng công chúa cũng không có cách nào phát động được lực lượng của Vương quốc để đối phó với Khâu Việt Quốc sư.
- 3800!
Trưởng công chúa tăng giá.
- Ba nghìn chín!
Khâu Việt Quốc sư mỉm cười, nhếch miệng nói, hắn cũng ra giá không yếu thế một chút nào.
- Bốn nghìn!
Khuôn mặt của Trưởng công chúa có chút căng thẳng, ở bổn quốc của mình, không thể để cho Khâu Việt Quốc mang đi Xuân Thu Trùng được.
Quốc quân hiện tại của Khâu Việt Quốc đang lúc tráng niên, sáng suốt thần võ.
Nếu để cho hắn có được Xuân Thu Trùng, chuyện này đối với tương lai của Thương Vân quốc mà nói, uy hiếp vô cùng lớn.
- Bốn nghìn sáu!
- Bốn nghìn tám!
Hai người đấu giá rất lâu, cuối cùng vẫn là Trưởng công chúa thắng lợi.
- Chúc mừng Trưởng công chúa dùng cái giá bốn nghìn tám tranh đoạt được Xuân Thu Trùng.
Vẻ mặt của lão giả mặc áo bào màu tím đỏ ửng lên.
Tuy rằng công hiệu của Xuân Thu Trùng thần kỳ, thế nhưng cái giá bốn nghìn tám Linh Nguyên tệ đã vượt xa giá trị của nó.
Dù sao, đầu Trùng này không thể tăng một chút thọ nguyên nào, lúc sử dụng còn cần phải trả một cái giá rất lớn.
La Thiên không khỏi cảm khái, bốn nghìn tám trăm Linh Nguyên tệ có thể mua được bao nhiêu tài nguyên Võ Đạo và linh đan diệu dược, đủ để bồi dưỡng ra mấy Võ giả Linh Hải cảnh.
Không bao lâu sau, người của đấu giá hội đã mang Xuân Thu Trùng đến trước mắt của Trưởng công chúa.
- Kính xin ba vị Đại Sư đánh giá, thứ này là thật đó chứ?
Trưởng công chúa nói.
Mi Đại sư tiếp nhận côn trùng khô héo như rễ cỏ, cẩn thận quan sát, đụng, ngửi.
- Kết luận của lão phu thay đổi, chí ít có bảy thành nắm chắc.
Mi Đại sư tự tin nói.
Sau đó Đặng Đại sư tiếp nhận Xuân Thu Trùng, lấy ra một cái thấu kính, xem xét một lát.
- Có chút khác biệt nhỏ bé với hoàng la đông trùng hạ thảo, hẳn là Xuân Thu Trùng thật.
Đặng Đại sư gật đầu nói.
Trên mặt của Trưởng công chúa hiện lên vẻ vui mừng, may mà Xuân Thu Trùng này không lọt vào tay của Khâu Việt Quốc.
Cuối cùng nàng vẫn không mất lễ phép, lại đưa Xuân Thu Trùng cho La Thiên đánh giá.
Đặng Đại sư và Mi Đại sư khẽ lắc đầu, cảm thấy đây là hành động vẽ vời ra cho thêm chuyện.
La Thiên tiếp nhận Xuân Thu Trùng, lại để cho Thiên Thư suy diễn qua một lần.
Trước lúc này, Xuân Thu Trùng này chỉ có thể quan sát, không thể đụng vào, cho nên hắn chỉ suy diễn ra được một cái kết quả sơ bộ mà thôi.
Dù vậy, kết quả suy diễn lần trước cũng không chệch là bao, tình huống của Xuân Thu Trùng này có vấn đề, không nên phục dụng.
Lúc này, đụng chạm ở khoảng cách gần, tình huống cụ thể của Xuân Thu Trùng đã được suy diễn ra rất rõ ràng.
- Lý cô nương, Xuân Thu Trùng này quả thật có vấn đề, không thể phục dụng nó được!
Ngữ khí của La Thiên có chút ngưng trọng.
- Không thể phục dụng sao?
Đặng Đại sư cười nhạo một tiếng, ra vẻ lão luyện nói:
- Tiểu gia hỏa ngươi không được không biết mà giả vờ biết. Coi như là hoàng la đông trùng hạ thảo thì sau khi phục dụng cũng có tác dụng trì hoãn tốc độ già yếu.
- Lão hủ đã kiểm tra qua, Xuân Thu Trùng không có chỗ dị thường nào cả.
Trên mặt Mi Đại sư hiện lên vẻ giận dỗi.
Hành động của La Thiên quả thực là khiêu khích đối với đệ nhất Y sư trong Vương đô như hắn.
- La đại sư, ngươi nói Xuân Thu Trùng này có vấn đề, có gì để chứng minh hay không?
Trưởng công chúa tỉnh táo nói.
Nàng cũng không quá tin tưởng chuyện Xuân Thu Trùng này có vấn đề gì đó.
- Cái này rất đơn giản.
La Thiên giải thích.
- Muốn thực hiện hiệu quả kỳ diệu phản lão hoàn đồng của Xuân Thu Trùng thì phải nuốt nó vào ký sinh trong người, sau đó lại phục dụng một ít trân tài địa bảo để đào tạo, làm cho người dùng Khô Mộc Phùng Xuân trở về tuổi thanh xuân tràn ngập tinh lực.
- Những chuyện này ta cũng biết, nhưng ngươi chứng minh Xuân Thu Trùng này có vấn đề như thế nào đây?
Đặng Đại sư không chút kiên nhẫn nói.
Trên mặt Mi Đại sư lại hiện lên dị sắc, Xuân Thu Trùng chính thức trăm năm khó gặp vài lần, người biết phương pháp sử dụng nó đã ít lại càng thêm ít.
- Lý cô nương, có thể lấy ra một sợi râu của nó cho ta hay không?
La Thiên hỏi một câu.
- Có thể.
Trưởng công chúa lập tức đồng ý.
La Thiên lập tức gỡ xuống một đoạn râu khô từ bên trên Xuân Thu Trùng đã khô héo.
Sau đó, La Thiên lấy ra một quả táo từ trong mâm đựng trái cây trước mắt, tiếp theo lấy ra một ít thịt quả, để lộ ra một lỗ thủng lớn bằng ngón tay.
Ngay sau đó hắn thả sợi râu vào trong lỗ thủng, lại đặt thịt quả về chỗ cũ.
- Ai tới nhỏ một giọt máu xuống đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận