Vạn Cổ Chi Vương

Chương 551: Bá Đạo Mà Đến, Tiêu Sái Mà Đi

Chương 551: Bá Đạo Mà Đến, Tiêu Sái Mà Đi
La Thiên xoay người nhìn về phía quốc quân Thương Vân Quốc.
Hắn chậm rãi bước đến gần.
Quốc quân Thương Vân Quốc như chuột thấy mèo, lão rùng mình một cái, lông tơ dựng đứng, kinh hoảng xin tha: “La Thiên, xin hãy tha cho ta, chỉ cần ngươi chịu tha cho ta một mạng thì ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì, kể cả ngôi vị hoàng đế!”
“Ha hả, ngôi vị hoàng đế ư?”
La Thiên cảm thấy nực cười.
Ngôi vị hoàng đế có gì tốt? Ở trong mắt hắn, nó không đáng một đồng, lại còn rất phiền toái.
“Mạn Thanh, mau giúp ta cầu tình đi!”
Quốc quân Thương Vân Quốc thấy La Thiên không dao động thì sắc mặt trắng bệch, lão nhìn về phía trưởng công chúa Lý Mạn Thanh.
“Vân Tú, ta là đại bá của ngươi, ngươi không thể trơ mắt nhìn ta chết!”
Quốc quân Thương Vân Quốc lại cầu xin Lý Vân Tú.
Vân Tú quận chúa nhăn mày, mắt phượng khép hờ, không nói gì, dường như không nghe thấy.
Nàng không tiếp xúc nhiều với vị đại bá là quốc quân Thương Vân Quốc này, nàng cảm thấy vô cùng phản cảm với một vài hành động và quyết định của lão, đặc biệt là khi lão hạ lệnh đuổi bắt La Thiên.
Lúc ấy, nàng đã hoàn toàn thất vọng về vị quốc quân Thương Vân Quốc này.
Lý Mạn Thanh hơi cau mày, trên dung nhan thanh nhã lộ vẻ rối rắm.
Bà cũng phản cảm với những hành động của quốc quân Thương Vân Quốc, cảm thấy mình nợ La Thiên, nhưng dù sao quốc quân cũng là ca ca ruột của nàng.
“La Thiên, có thể...”
Lý Mạn Thanh hổ thẹn nhìn về phía La Thiên.
“Lý cô nương, ngươi có ân với ta. Nhưng ta chắc chắn phải giết người này!”
La Thiên ngắt lời Lý Mạn Thanh.
Từ trước đến nay, hắn là người ân oán phân minh, người khác có ân với hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không quên. Đối với kẻ thù, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lý Mạn Thanh không nhiều lời nữa.
Nàng không cảm thấy La Thiên làm sai, nhưng nàng là muội muội của quốc quân, nàng không nỡ trơ mắt nhìn ca ca mình chết đi.
La Thiên chậm rãi đến gần quốc quân, mỗi bước đều như đang đạp lên trái tim lão, khiến toàn thân lão run rẩy kịch liệt.
Đám người bốn phía tháy cảnh này nhưng không có bất cứ kẻ nào dám bước đến ngăn cản.
Quốc quân Thương Vân Quốc lộ vẻ ngây dại, hoàn toàn mất đi hy vọng!
Trong Thương Vân Quốc này, không ai có thể ngăn cản La Thiên, không ai có thể cứu lão!
“La Thiên, sao ngươi tàn nhẫn độc ác như thế, sao lại kiên quyết muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi đã giết ba đứa con trai và hoàng hậu của ta, vì sao không thể tha cho ta một con đường sống?!”
Quốc quân điên cuồng gào thét.
“Khi xưa, ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện tha cho ta chưa?”
La Thiên lạnh nhạt đáp lại.
Vèo!
Hắn vung tay, đầu quốc quân Thương Vân Quốc rơi xuống đất!
Một vị quốc quân bị người đánh chết ngay ở Chính Thiên cung, có lẽ Lý Trường Thắng là vị quốc quân Thương Vân Quốc có cái chết nghẹn khuất nhất từ trước tới nay.
Đầu óc La Nhất Thành và thiếu nữ nhỏ xinh trống rỗng, chấn động không bình tĩnh lại nổi.
Quốc quân – người có quyền lực lớn nhất Thương Vân Quốc - đã chết thảm trước mắt bọn họ!
La Thiên quả thực là một vị sát thần không ai có thể kháng cự!
Bùm! Bùm!
Bà lão tóc bạc và Thiết Đồ Vân bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.
“Xin các hạ hãy vì toàn bộ Thương Vân Quốc mà tha cho ta một mạng!”
“Chỉ cần La Thiên các hạ tha cho ta, ngày sau mạng của Thiết Đồ Vân ta chính là của ngươi, dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa thì ta cũng quyết không chối từ!”
Hai người lên tiếng cầu xin, bởi dù sao bọn họ cũng từng muốn giết chết La Thiên.
“Ta tạm thời giữ mạng các ngươi lại!”
La Thiên thản nhiên nói.
Dựa theo nguyên tắc hành sự của hắn, đáng lẽ hắn phải giết chết hai người này.
Nhưng nếu làm vậy thì chiến lực Thương Vân Quốc sẽ thiệt hại nặng nề, quốc lực suy yếu, nhất định sẽ bị quốc gia khác nhắm đến.
Vậy nên hắn sẽ tạm thời tha cho bọn họ một mạng.
“Đa tạ ân tha mạng!”
Bà lão tóc bạc và Thiết Đồ Vân vô cùng cảm kích, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Lấy giải dược tới đây!”
La Thiên quát.
Lâm Đông Phong còn đang trúng độc, không thể vận dụng chân nguyên.
“Ta có giải dược!”
Trưởng công chúa Lý Mạn Thanh được xưng là Băng Y Tiên, y thuật cao minh.
Nàng trực tiếp lấy ra giải dược, giải độc cho Lâm Đông Phong.
Lúc sau, La Thiên, Lâm Đông Phong cùng hai con cháu La gia rời khỏi Chính Thiên cung.
“Quốc quân đã chết, giờ phải làm gì?”
“Thái tử cũng đã chết, không có người thừa kế!”
Sau khi La Thiên rời đi, toàn bộ Chính Thiên cung vô cùng hỗn loạn, sau đó toàn bộ hoàng cung đều hỗn loạn.
Phủ chủ Tằng Thiên Thánh phủ, thái thượng trưởng lão đã ngã xuống, quốc quân, thái tử, hoàng tử, hoàng hậu đều chết!
Những chuyện đã xảy ra hôm nay nhất định sẽ được khắc khi trong lịch sử.
Ngoài điện.
“Đồ ăn trong yến hội của quốc quân đều không thể ăn.”
La Thiên nói với La Nhất Thành và thiếu nữ kia.
Giờ phút này, hai người có chút sợ hãi La Thiên, vừa rồi cảnh tượng hắn tàn sát kẻ khác đã khiến bọn họ bị chấn động rất lớn, nhưng đồng thời bọn họ cũng vô cùng khâm phục La Thiên.
La Thiên phải có lực lượng cường đại cỡ nào thì mới có thể một mình tiến vào hoàng cung, chém chết hoàng tử, hoàng hậu, quốc quân cùng với thái thượng trưởng lão!
Bá đạo mà đến, tiêu sái mà đi.
“Không ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà ngươi đã trưởng thành đến thế, không cần ta và sư tổ ra mặt, ngươi đã tự mình thành công báo thù, chấn nhiếp Thương Vân hoàng thất!”
Lâm Đông Phong cảm khái.
...
Đông Xuyên Dược Phường.
Trong đại đường, Lâm Thanh Hàm nôn nóng đi qua đi lại.
“Không biết đại bá và Vân Tú quận chúa có thể cứu La Thiên hay không...”
Lâm Thanh Hàm lẩm bẩm.
Đồng thời, nàng cũng buồn bực thì bản thân quá nhỏ yếu, không thể giúp gì. Đến bây giờ nàng vẫn không có biện pháp báo thù cho hai người ca ca!
“Tiểu thư, đây là danh sách Linh Bảng mới đổi mới hôm nay!”
Quản gia đệ đưa lên một tờ báo.
Lâm Thanh Hàm chú ý đến La Thiên nên mỗi lần Linh Bảng đổi mới đều sẽ nhờ quản gia mua một phần.
Nàng tiếp nhận tờ báo nhưng không có vô tâm tình để xem.
“Đại bá và Vân Tú quận chúa làm sao vậy? Sao không liên hệ được?” Lâm Thanh Hàm nôn nóng.
“Thanh Hàm, tìm ta có chuyện gì không?”
Giọng Lâm Đông Phong từ bên ngoài vang lên.
Khi Lâm Thanh Hàm liên hệ Lâm Đông Phong, ông đã bị quốc quân mời đến hoàng cung.
Trong hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa là lúc quốc quân mở tiệc nên tin tức không thể truyền tới chỗ Lâm Đông Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận