Vạn Cổ Chi Vương

Chương 1006: Trận Bàn Thái Cổ

Chương 1006: Trận Bàn Thái Cổ
"Không bằng Phó điện chủ cho ta một cái khách quý bậc nhất?"
La Thiên nói giỡn
Sắc mặt Phó điện chủ cứng đờ.
Thân phận khách quý bậc nhất được xét duyệt cực kỳ nghiêm khắc, hoặc là thực lực cường đại, là đại nhân vật uy danh hiển hách ở Thương Bạch Chi Hoàn, hoặc là có cống hiến rất lớn với Võ Thị Linh Điện.
La Thiên chỉ là một Đạo sư Sơ cấp mà muốn được cấp thân phận khách quý bậc nhất, đúng là ý nghĩ quá hão huyền.
Có điều chuyện hôm nay là do bên Võ Thị Linh Điện làm sai, mà ông đã biểu lộ ra ý tứ muốn nhận lỗi, cũng không thể tính như vậy.
Cho quá ít lại thành ra keo kiệt.
Ngoài ra.
Trong chuyện này, Diệp trưởng lão ra mặt giúp La Thiên. Phó điện chủ hoài nghi Diệp trưởng lão và La Thiên có ít quan hệ.
Như thế, việc nhận lỗi càng không thể tùy tiện.
"Ha ha, thân phận khách quý bậc nhất Võ Thị Linh Điện có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, coi như ngươi là khách quý bậc hai, muốn thăng làm bậc nhất cũng là xa xa không đủ."
"Có điều, ta có thể cho ngươi một cơ hội!"
Phó điện chủ cười thần bí.
La Thiên vốn là muốn nói giỡn, nào biết được thật đúng là có hi vọng, lập tức hỏi: "Thỉnh Phó điện chủ nói rõ, La mỗ nguyện ý thử một lần."
"Đi theo ta."
Phó điện chủ đi phía trước dẫn đường.
Diệp trưởng lão, La Thiên và mấy người Yến Minh Hiên đi vào bên trong trung tâm Linh Điện!
Tại đây thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, tiến vào trong đó cần thông qua tầng tầng thẩm tra.
Coi như là bá phụ của Cung Ngọc Lâm, đại đội trưởng Đội Chấp Pháp cũng không cách nào đi vào.
Đi qua một thông đạo lờ mờ.
Trước mắt mở ra một khu vực rộng lớn sáng rõ, mọi người đi tới một tòa cung điện uy nghiêm và trang trọng trong lòng đất.
Trung tâm cung điện có một cái bàn đá màu xám cực lớn nhưng không trọn vẹn, còn có bốn vị lão giả đang ở đó bận rộn cái gì đó. Nhìn thấy Phó điện chủ đến, bọn họ hành lễ thoáng qua rồi tiếp tục bề bộn chuyện của mình.
Diệp trưởng lão nhìn chăm chú cái bàn đá không trọn vẹn cực lớn kia, lộ ra vẻ mặt kinh sợ: "Trận bàn thật cổ xưa, chẳng lẽ là xuất hiện từ thời kì Thái Cổ?"
"Diệp huynh mắt sáng như đuốc, cái trận bàn này đúng là từ thời kì Thái Cổ để lại... Ngoài ý muốn rơi vào trong tay điện chủ, ông ấy mời mấy vị Trận Pháp Sư đến đây phá giải."
"Trước mắt đã tốn thời gian nửa năm, trận bàn mới phá giải được bốn thành."
Phó điện chủ cười nói.
Sau khi giải thích xong, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười nhạt, nhìn La Thiên: "La tiểu hữu thân là Đạo sư Thánh Viện nên kiến thức rộng rãi, cũng không cần ngươi phá giải trận pháp, chỉ cần ngươi có thể giải mã văn tự cổ đại bên trên trận bàn, ta sẽ ra mặt vì ngươi xin một thân phận khách quý bậc nhất!"
.
"Như thế nào, La tiểu hữu có nắm chắc hay không?"
Phó điện chủ cười hỏi.
Lần này ôngđể lộ bí mật Linh Điện cho người ngoài, còn cho La Thiên cơ hội như thế, ra vẻ mình khoan hồng độ lượng cũng cho đủ mặt mũi.
Mặt mũi này, một phần là cho Vô Cực Thánh Viện, còn có một phần là cho Diệp trưởng lão.
Nếu cuối cùng La Thiên làm không được, Phó điện chủ cũng không cần lấy thứ khác ra để nhận lỗi.
"Về thời gian cũng không yêu cầu nghiêm khắc, trong một tháng làm được là được."
Phó điện chủ nói tiếp.
"Ta xem một chút."
La Thiên đi tới phía trước, muốn cẩn thận quan sát trận bàn Thái Cổ.
"Phó điện chủ, có thể để cho ta tham dự vào hay không."
Yến Minh Hiên bỗng nhiên nói.
"Ồ? Ngươi muốn thử xem cũng được."
Phó điện chủ cũng không có ý từ chối.
"Đa tạ Phó điện chủ thành toàn."
Yến Minh Hiên lập tức có chút kích động.
Y xuất thân từ Yến gia, mười đại gia tộc Siêu cấp, trong gia tộc có cất giữ rất nhiều đồ cổ, Yến Minh Hiên cũng có nghiên cứu cổ văn, thông thạo sáu loại chữ viết thời kì Trung Cổ, hai loại chữ viết thời kì Thái Cổ.
Cơ hội tốt như vậy, một khi y có thể giải mã chữ viết trên cổ trận, cũng có khả năng trở thành khách quý bậc nhất của Võ Thị Linh Điện!
Vì vậy.
Yến Minh Hiên, La Thiên và Diệp trưởng lão cùng đi lên phía trước quan sát trận bàn Thái Cổ thần bí.
Trận bàn vỡ thành mấy khối, thậm chí còn không trọn vẹn, mỗi một tấc đều tràn đầy dấu vết năm tháng, bên trên mặt có rất nhiều tranh vẽ cổ xưa, chữ viết thần bí.
Yến Minh Hiên nhìn một cái, tâm thần không hiểu sao lại rung động, tinh thần vô hình bị áp chế.
Nếu là ở gần trận bàn đó quá lâu chắc chắn hắn không chịu đựng nổi, thậm chí tâm thần ý thức bị hao tổn.
Y nhìn thoáng qua Diệp trưởng lão, sắc mặt không hề bận tâm, lộ ra hoàn toàn nhẹ nhõm.
"Không hổ là trưởng lão Chấp Pháp Viện."
Trong lòng Yến Minh Hiên khâm phục.
Sau đó y hơi khinh thường nhìn qua La Thiên, với thực lực tu vi của La Thiên, chỉ sợ đã bị ảnh hưởng rất lớn, độ khó giải mã tăng nhiều.
Đương nhiên, Yến Minh Hiên cũng không cho rằng La Thiên có thể giải mã.
"Ngươi... La đạo sư, ngươi không cảm thấy có gì không thoải mái sao?"
Nhưng lúc Yến Minh Hiên nhìn La Thiên, thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh.
Thế mà La Thiên giống như người không có chuyện gì, giống như không bị ảnh hưởng chút nào, biểu hiện tốt hơn y rất nhiều, nhìn không khác lắm so với Diệp trưởng lão.
"Minh Hiên Đạo sư không thoải mái sao?"
La Thiên hỏi ngược lại.
"Không có."
Yến Minh Hiên lạnh lùng trả lời.
Thừa nhận không thoải mái cũng đồng nghĩa là thừa nhận chính mình không bằng La Thiên.
"Có ý tứ."
Phó điện chủ ở phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng La Thiên.
Trận bàn Thái Cổ không trọn vẹn vẫn có đủ lực lượng thần kỳ như cũ, đứng quá gần sẽ chịu ảnh hưởng, gia tăng độ khó phá giải.
Nửa năm mới phá giải được bốn mươi phần trăm.
Càng về sau độ khó càng lớn, không biết cần bao lâu mới có thể phá giải hoàn toàn.
Nhưng nếu như có người có thể giải mã chữ viết cổ đại phía trên, phá giải trận bàn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận