Vạn Cổ Chi Vương

Chương 198: Kẻ này phẩm hạnh cao thượng

- ... La Thiên không biết liêm sỉ, dùng thủ đoạn âm hiểm, lừa gạt Hạ sư cô lấy thân báo đáp.
Lời ấy của Miêu Phong tràn ngập ác ý ác độc.
Thoáng chốc cả phòng tĩnh lặng.
Các trưởng bối đời thứ hai và đồ tôn đời thứ ba không dám thở mạnh, im lặng không dám nói một câu.
Một khi chuyện này là thật.
Không chỉ đắc tội với Hạ sư cô có địa vị siêu nhiên mà còn xúc động với nghịch lân của Tiềm Long sư tổ.
- La Thiên và Băng Nguyệt tự định chung thân? Ngươi không thể nói bậy!
Tiềm Long cư sĩ lạnh lùng nói.
Một cỗ khí thế bàng bạc đập vào mặt, thiếu chút nữa đã đánh bay Miêu Phong đi.
- Sư tổ! Nhân bảng trên có nói, bằng chứng như núi! Chuyện này, sau khi thịnh hội Võ phủ chấm dứt cũng không phải là bí mật gì cả.
Miêu Phong bối rối lấy ra sách báo Nhân bảng.
Tiềm Long cư sĩ hừ lạnh một tiếng, tiếp nhận quyển sách Nhân bảng, xem hết các sự tích liên quan trên đó.
- Quả thật có chuyện này ư?
Đồng tử của Tiềm Long cư sĩ co rút lại, để lộ ra hàn ý khiếp người.
Đột nhiên một cỗ uy áp kinh khủng giống như biển lan tràn ra toàn bộ rừng trúc, chim thú côn trùn run lẩy bẩy, thiên địa vạn vật tĩnh lặng.
- A......
Tất cả mọi người ở đây như rơi vào trong đầm lầy, có một loại cảm giác hít thở không thông, không thể nghịch chuyển được.
Địa Nguyên cảnh giận dữ, hủy thành diệt tộc quá là dễ dàng.
Ở bên trên đại lục này, không có bất kỳ quốc gia nào tình nguyện đi đắc tội với Võ giả Địa cấp.
- La Thiên! Ngươi quả thực là đại nghịch bất đạo!
Tiềm Long cư sĩ tức sùi bọt mép, trên khuôn mặt mơ hồ có sát cơ hiện lên.
Hạ Băng Nguyệt là quan môn đệ tử của hắn, được hắn coi như nữ nhi ruột.
Bối phận của La Thiên là đồ tôn, vậy mà lại dám vượt quá cấm kỵ với Hạ Băng Nguyệt có thân phận sư cô, quả thực là không có cách nào dễ dàng tha thứ được.
- La Thiên! Ngươi đã chạm vào nghịch lân của sư tổ, khó thoát khỏi một kiếp a.
Trong mắt Miêu Phong hiện lên vẻ âm tàn tàn nhẫn.
Giờ phút này.
Phụ tử Miêu Giang cùng với mọi người ở đây ném ánh mắt thương hại về phía La Thiên.
- La Thiên! Ngươi và Hạ sư muội đã tự định chung thân thật sao?
Thanh âm của Lâm Đông Phong run rẩy, không có cách nào tin tưởng được.
La Thiên là học sinh của hắn.
Hạ Băng Nguyệt là sư muội của hắn.
Nếu như hai người xảy ra loại chuyện đó, thậm chí Lâm Đông Phong còn muốn đánh chết tên khốn nạn La Thiên này a.
Da đầu La Thiên run lên, trong lòng có chút lộn xộn.
Mặc dù hắn và Hạ Băng Nguyệt đã sớm nói rõ, thế nhưng dù sao hai người cũng đã xảy ra quan hệ.
Nếu để cho Tiềm Long cư sĩ biết rõ chân tướng, chỉ sợ đối phương sẽ nuốt sống La Thiên.
- Sư tôn, chuyện này, vì sao người không hỏi Băng Nguyệt trước?
Một đạo âm thanh giống như tự nhiên truyền tới, phá vỡ sự tĩnh mịch và đè nén ở đây.
- Băng Nguyệt? Chẳng lẽ con muốn xin tha thứ cho hắn?
Tiềm Long cư sĩ khẽ giật mình hỏi một câu.
Hắn hiểu rõ nhân phẩm của Hạ Băng Nguyệt, tuyệt sẽ không làm loại chuyện trái với lễ giáo này.
Chuyện này, nhất định là do La Thiên đã dùng thủ đoạn.
- Hạ sư muội! Chuyện này không phải ngươi sai! Dùng vẻ tuyệt mỹ xuất trần của sư muội, nào có tài tuấn trẻ tuổi nào lại không động tâm cơ chứ?
Miêu Giang ra vẻ ân cần, cười nói.
Hạ Băng Nguyệt không để ý đến hắn mà đối mặt với Tiềm Long cư sĩ.
- Lúc trước lấy thân báo đáp là do Băng Nguyệt tuân thủ hứa hẹn kiếm đạo, đơn phương đưa ra. Khi đó cũng không biết La Thiên là đệ tử của Lâm sư huynh.
Hạ Băng Nguyệt bình tĩnh tự thuật.
- Nói như vậy thì các ngươi còn có hôn ước trong người.
Ánh mắt tràn ngập hận ý của Tiềm Long cư sĩ lần nữa xẹt qua La Thiên.
Mặc dù nói, người không biết vô tội.
Nhưng đối mặt với chuyện tốt như vậy.
Nhất định La Thiên sẽ quấn tới chết, để Hạ Băng Nguyệt thực hiện hứa hẹn.
Thậm chí giữa hai người còn có khả năng sinh ra tình cảm.
Loại chuyện làm trái với luân thường đạo lý này, nhất định hắn phải ngăn cản!
- Không! Ở trong bí viên Hoàng thất, La Thiên đã cứu tính mạng của Băng Nguyệt, tiếp đó lại chủ động giải trừ hôn ước, để Băng Nguyệt tự do.
Đôi mắt sáng như sao sâu kín của Hạ Băng Nguyệt nhìn về phía La Thiên, vẻ mặt phức tạp.
Cái gì?
Lời vừa nói ra giống như một tảng đá rơi vào mặt sông, tạo ra gợn sóng to lớn.
Tiểu tử La Thiên này chủ động giải trừ hôn ước?
Mọi người ở đây chấn động, ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía La Thiên.
Chuyện tốt như vậy là chuyện mà bao nhiêu nam nhân tha thiết ước mơ, cuối cùng kẻ này lại đi cự tuyệt?
Bao gồm cả Tiềm Long cư sĩ, trong mắt cũng tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
- Chuyện này... Tuyệt đối không có khả năng!
Các đồ tôn đời thứ ba như Miêu Phong, Vũ Văn Huyền ghen ghét tới mức phát cuồng, trong lòng không ngừng gào thét.
Hạ Băng Nguyệt sư cô là nữ thần thánh khiết trong lòng bọn hắn, trong lòng bọn hắn ái mộ, lại tự ti mặc cảm, càng không có cách nào vượt quá chênh lệch bối phận được.
Mà trước mắt lại có một thiếu niên, chủ động giải trừ hôn ước với Hạ Băng Nguyệt.
- Việc này là thật?
Tiềm Long cư sĩ kinh ngạc, dùng ánh mắt hoàn toàn mới dò xét La Thiên.
Hắn hiểu Hạ Băng Nguyệt, chưa bao giờ nói dối.
Nhưng việc này, quá khó tin.
La Thiên cứu được mạng của Hạ Băng Nguyệt, chẳng những không yêu cầu báo đáp mà còn chủ động thành toàn, để Hạ Băng Nguyệt khôi phục lại sự tự do.
Quả thực là phẩm đức giống như thánh nhân mà.
- Báo cáo sư tổ, quả thật là có việc này.
La Thiên đáp, trong lòng có một tia cảm động và xấu hổ.
Hạ Băng Nguyệt nói rất đúng sự thực.
Nhưng nói như vậy, đối với nữ tử chưa gả mà nói, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nàng.
- Nếu như không nhờ có La Thiên thì Băng Nguyệt cũng không có cách nào bình yên trở về được. Nếu như sư tôn muốn trừng trị hắn, không bằng cứ trừng trị Băng Nguyệt đi.
Hạ Băng Nguyệt bình tĩnh nói.
- Khà khà! Ai nói vi sư muốn trừng trị hắn chứ?
Tiềm Long cư sĩ vuốt râu mà cười, ánh mắt nhìn về phía La Thiên tràn ngập vẻ khen ngợi.
- Kẻ này phẩm hạnh cao thượng, thành tâm thành ý, chí thiện, có thể nói là mẫu mực của môn hạ Tiềm Long ta.
Đối với La Thiên, Tiềm Long cư sĩ phải lau mắt mà nhìn, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Hạ Băng Nguyệt là quan môn đệ tử của hắn, được hắn coi như hòn ngọc quý trên tay.
La Thiên cứu tính mạng của Hạ Băng Nguyệt là ân nghĩa lớn tới bực nào cơ chứ?
Điều càng làm cho hắn vui mừng chính là, La Thiên lại chủ động giải trừ hôn ước với Hạ Băng Nguyệt, quả thật là quân tử chính thức mà.
Nếu như không phải có bối phận ước thúc.
Thậm chí Tiềm Long cư sĩ còn cảm thấy, La Thiên rất xứng với Hạ Băng Nguyệt, có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ.
- Lời này của sư tôn rất đúng!
- La Thiên quả thật là lương kim mỹ ngọc, rất cao thượng, là nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử đời thứ ba.
Các trưởng bối đời thứ hai nhao nhao đón ý nói hùa.
- Tại sao có thể như vậy được chứ?
Vẻ mặt của phụ tử Miêu Giang bắt đầu lúng túng.
Vốn bọn hắn tưởng rằng, một khi nói ra chuyện này thì có thể làm cho La Thiên rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Ai có thể nghĩ đến mọi chuyện lại xoay ngược lại, La Thiên bị dựng nên làm mẫu mực của các đệ tử đời thứ ba, ngay cả sư tổ cũng phải cảm kích và khen ngợi.
- Xong...
Mặt của Miêu Phong không có chút máu, hắn đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt thương hại ném về phía mình.
Hắn vu oan La Thiên lần đầu thì cũng thôi đi.
Nhưng lần này, lại giội cả nước bẩn đến người của Hạ sư cô, ngay cả sư tổ cũng đã đắc tội.
- Tên nghiệt tử nhà ngươi! Vu oan sư trưởng đồng môn, phẩm đức của ngươi để đi đâu rồi?
Miêu Giang ghét ác như cừu, hét lớn như là sấm sét.
Phanh~!
Một bàn tay của Miêu Giang đánh tới mặt của nhi tử hắn, để lại một dấu bàn tay nóng rát.
Cảnh này làm cho mọi người ngây ngẩn cả người.
Miêu Phong bị một tát này làm cho ngây người.
Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu được dụng ý của phụ thân mình.
- Ô ô... Hài nhi biết sai rồi! Không nên nghe lời đồn vậy, gây ra sai lầm lớn.
Miêu Phong quỳ xuống mặt đất, nước mắt nước mũi tranh nhau rơi xuống.
- Ta đánh chết tên nghiệt tử nhà ngươi!
Miêu Giang ra vẻ quân pháp không nhận thân, lấy ra một cái côn sắt.
Oành! Phanh! Phanh!
Lực đạo của cái côn sắt kia khá mạnh, đánh cho da thịt của Miêu Phong tróc ra, miệng không ngừng gào khóc kêu la.
Bạn cần đăng nhập để bình luận