Vạn Cổ Chi Vương

Chương 143: Tinh Diệu Cửu Thiên (II)

- Không bắt nạt kể yếu?
Lông mày của La Thiên nhảy dựng lên, khẩu khí của nàng ta đúng là lớn, nhưng mà nàng ta có vốn liếng để nói như vậy.
Khó có thể tưởng tượng ra được.
Từ lúc bắt đầu thịnh hội Võ phủ đến bây giờ, Hạ Băng Nguyệt luôn duy trì tu vi nửa bước Linh Hải, thế nhưng lại luôn dùng một kiếm đánh bại rất nhiều đối thủ trong nháy mắt.
- Căn cứ theo suy diễn của Thiên Thư, cảnh giới kiếm Đạo của nàng ta cực cao, còn lâu mới có thể dùng tu vi để cân nhắc được.
La Thiên cẩn thận suy nghĩ.
Coi như áp chế tu vi ở nửa bước Linh Hải thì Hạ Băng Nguyệt vẫn có chiến lực đứng ở đỉnh phong Nhân bảng như cũ.
Chỉ là, chuyện này cũng cho La Thiên một cơ hội tranh đoạt phần thắng. Hắn vừa mới đột phá cho nên cảnh giới bất ổn, vốn hắn chỉ muốn tỷ thí cùng Hạ Băng Nguyệt, ma luyện vũ kỹ của chính mình, không mong thắng lợi.
- Hạ cô nương khiêm nhượng như thế, La mỗ sẽ không khách khí nữa.
La Thiên cười nhạt một tiếng, trong đầu hiện ra kế hoạch khắc chế mà Thiên Thư suy diễn ra.
Kế hoạch này, vốn có chỉ có hai thành tỷ lệ thành công mà thôi.
Mếu như Hạ Băng Nguyệt duy trì tu vi nửa bước Linh Hải thì phần thắng sẽ tăng lên gấp đôi.
- Thiên Tinh lục thức, Tinh Hỏa Liệu Nguyên!
Ánh mắt La Thiên trở nên lạnh lùng, Phong Tuyết kiếm trong tay kéo theo từng đạo kiếm quang như ánh sao hội tụ, gần như muốn bốc cháy lên.
Trong chốc lát, Quy Nguyên chân khí ở chín cái khí mạch trong cơ thể hắn toàn lực bạo phát.
Thần mạch chi lực càng được phát động tới hơn tám phần, trên người mơ hồ có một tầng hàn vụ tối tăm xuất hiện.
Vù vù sưu!
Một mảnh kiếm quang to lớn lan tràn ra, mang theo hàn vụ lạnh lẽo, giống như đốm lửa nhỏ thiêu đốt cự long bằng băng lao thẳng về phía Hạ Băng Nguyệt.
Uy lực của một kiếm này so với lúc đối phó với Thất hoàng tử còn mạnh hơn hai ba phần.
Đối mặt với Hạ Băng Nguyệt, nếu chỉ phòng thủ thì không phải là biện pháp tốt.
Kiếm của nàng đạo sắc bén khó địch nổi, không có khả năng ngăn cản được.
Chỉ có tấn công mới có thể kiếm được một đường sinh cơ.
Bởi vậy, vừa mới giao phong thì La Thiên đã trực tiếp phát động kiếm chiêu tuyệt đối mạnh mẽ.
Trên mặt của Hạ Băng Nguyệt không có chút kinh sợ và gợn sóng nào cả.
PHANG...!
Nương theo tiếng kiếm minh réo rắt, bảo kiếm như ngọc rời khỏi vỏ.
HƯU...U...U sưu.
Một đạo kiếm quang màu trắng sáng như tuyết, dường như cực quang xuyên thủng sông băng, sắc bén lạnh lẽo đâm thẳng đến trước mặt La Thiên.
La Thiên bỗng cảm thấy có một cỗ nhuệ khí lạnh như băng, đâm thẳng vào tâm linh của hắn.
Toàn bộ đồng tử bị một kiếm kia lấp đầy, vạn vật bốn phía đều trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
SƯU...U...U sưu! Oanh!
Tinh Hỏa Liệu Nguyên của La Thiên chém ra từng đốm lửa nhỏ như cự long, kiếm quang như cực quang bị xé rách, rồi sau đó gió lạnh rít gào, nổ tung ra.
Sau một tiếng nổ vang.
La Thiên bị một đạo kiếm quang màu trắng bắn trúng, bay lên trời, khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa đã phun ra máu.
Ô...ô...n...g! Phốc sưu sưu!
La Thiên thi triển chân khí hộ thể, bên ngoài thân thể của hắn có một tầng màng khí óng ánh, nhuyễn giáp Bảo khí ở bên dưới áo cũng chặn được vài phần của thế công.
- Khá tốt! Sở trường Quy Nguyên chân công của ta là phòng ngự.
La Thiên bay lên trời, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
- Không ngờ lại chặn lại được!
Rất nhiều học viên bên ngoài kinh hô, cảm thấy ngoài ý muốn.
Từ khi thịnh hội Võ phủ bắt đầu.
La Thiên là người đầu tiên ngăn cản được một kiếm của Hạ Băng Nguyệt mà không bị thua.
Ở trong đôi mắt sáng như sao của Hạ Băng Nguyệt hiện lên một tia dị sắc.
Một kiếm kia của La Thiên so với trong dự liệu còn mạnh mẽ hơn không ít, đã hóa giải bảy thành uy năng trong một kiếm của nàng.
Không chỉ như thế, lực phòng ngự của La Thiên cũng cường đại tới mức dị thường.
Thực lực tổng hợp lại rất mạnh mẽ, đây là lý do giúp La Thiên ngăn cản được một kiếm này.
- Kẻ này bị buộc phải đi lên không trung, ngăn cản một kiếm này đã là cực hạn của hắn rồi.
Đài số 3, Vũ Văn Hiên cũng quan tâm tới trận chiến này, hắn khẽ lắc đầu cười cười.
La Thiên ngăn cản một kiếm này.
Bản thân hắn lại lập tức rơi vào thế hạ phong, bị buộc bức bách phải đi đến giữa không trung.
Chỉ có Hạ Băng Nguyệt là cảm nhận được, dường như La Thiên đang cố gắng mượn lực, nhẹ nhàng nhảy lên đến không trung vậy.
- Thiên Tinh thất thức, Tinh Diệu Cửu Thiên!
La Thiên đứng ở giữa không trung, ánh mắt thâm sâu giống như là tinh không nhìn xuống bên dưới.
Ô...ô...n...g Xoạt!
Bảo kiếm trong tay La Thiên từ từ nâng lên, bộc phát ra một đám kiếm quang lạnh lẽo bất diệt, phía sau hắn như có tinh không vô tận để dựa vào, đồng thời còn toả ra một cỗ khí thế mênh mông to lớn.
Thật là mạnh mẽ!
Một kiếm này có uy thế rất lớn, làm cho tâm linh của mọi người ở bên ngoài chấn động, có cảm giác nhỏ bé như là con sâu cái kiến vậy.
Làm sao có thể được chứ?
Ba đại Linh Hải cảnh Thất hoàng tử, Từ Mộng Hân, Tịch Sơn đều cảm thấy có một cỗ uy áp vô hình xuất hiện, làm cho bọn họ hít thở không thông.
Trước lúc này, nếu như La Thiên thi triển ra một kiếm này thì bọn hắn sẽ khó mà chính diện ngăn cản được.
- Đây là kiếm pháp gì vậy? Không ngờ lại có được hàm ý của tinh không.
Các cao tầng thánh phủ ở bên trên quan chiến đài kinh hãi không thôi.
Một kiếm này tản ra một loại ý vị kiếm đạo.
Thức thứ bảy Tinh Diệu Cửu Thiên chính là một kiếm mạnh nhất ở trong cảnh giới đại thành của Thiên Tinh kiếm pháp, có được tinh túy của loại kiếm pháp này, uy lực khổng lồ, sở trường là chính diện áp chế.
Giữa không trung.
Tinh Diệu Cửu Thiên của La Thiên từ trên cao đánh xuống, dường như lấy không trung làm cái màn, gần như nắm giữ được quyền chủ động.
- Kiếm pháp tốt!
Khuôn mặt của Hạ Băng Nguyệt có chút động, trong đôi mắt đẹp lạnh lùng hiện lên một tia khen ngợi.
Khi kiếm thứ nhất giao phong.
La Thiên mượn lực nhẹ nhàng nhảy đến không trung là lấy lui làm tiến, chuẩn bị đánh ra một kiếm tuyệt đối mạnh mẽ này.
Cô Phong Cửu Kiếm!
Áo trắng như tuyết của Hạ Băng Nguyệt tung bay, ba thước thanh phong trong tay bắn ra một mảnh kiếm khí bảo vệ bằng ánh sáng trong suốt, sâu thẳm mà lạnh lẽo, có một loại khí thế chém nát mây mù lan tràn ra chung quanh.
Phốc phốc sưu!
Kiếm quang mênh mông lấp lánh tới từ Tinh Diệu Cửu Thiên của La Thiên gặp phải mảnh kiếm khí bảo vệ kia lại giống như là mây khói, bắt đầu bong ra thành từng mảng.
- Kiếm pháp thật là mạnh mẽ!
Trong lòng La Thiên rùng mình.
Tinh Diệu Cửu Thiên là sát chiêu kiếm đạo mạnh nhất của hắn, uy thế to lớn, sở trường là chính diện nghiền ép.
Nhưng mà Hạ Băng Nguyệt lại lấy công thay thủ, lấy mạnh mẽ phá mạnh mẽ, dường như đang muốn chính diện phá vỡ một chiêu này của hắn vậy.
- La Thiên sắp thua rồi!
- Đứng ở không trung đánh ra một kiếm mạnh mẽ như thế, nếu như hắn thắng thì còn có chút dị nghị, thế nhưng nếu thua, ta lại không có chút nghi ngờ nào cả.
Một ít thiên tài Nhân bảng đưa ra kết luận.
Ánh mắt của Hạ Băng Nguyệt biến ảo khôn lường, ba thước thanh phong tiếp tục đàn áp La Thiên.
Biểu hiện kiếm đạo của La Thiên đã làm cho nàng rất là kinh ngạc.
Có thể sống qua được hai kiếm đã đủ để tự ngạo rồi.
- Mở!
Thần mạch của La Thiên toàn lực bạo phát.
A... Ô...ô...n...g!
Quanh thân La Thiên có một tầng vòng xoáy hàn vụ tối tăm hiển hiện, trong vòng phạm vi mười thước chung quanh hắn như rơi vào trong hầm băng.
Trong chốc lát, kiếm khí mênh mông tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ lạnh như băng bắn ra, hàn khí bá đạo lạnh lùng kéo về phía Hạ Băng Nguyệt.
- Dị lực võ mạch thật là mạnh mẽ!
Mọi người ở bên ngoài, bao gồm cả các cao tầng bên trên quan chiến đài không khỏi sợ hãi thán phục than.
Thần mạch của La Thiên là không trọn vẹn, cho nên dị tượng võ mạch mới có hình dáng sương mù, không nhìn thấy được hư thật cụ thể ở bên trong.
Bởi vậy, những người này chỉ có thể cảm giác được dị lực võ mạch rất là mạnh mẽ, thế nhưng lại rất khó để nhận ra lai lịch của nó.
Sưu ~
Sắc mặt của Hạ Băng Nguyệt khẽ biến, bên trên ba thước thanh phong trong tay nàng có một tầng sương mỏng ngưng tụ lại, lại bị kiếm quang mạnh mẽ nhanh chóng xua tán.
- Cơ hội tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận