Vạn Cổ Chi Vương

Chương 774: Cướp Đoạt

Chương 774: Cướp Đoạt
Đám người nhanh chóng thoát khỏi cung điện.
Tin tức Lữ Hồng Y kế thừa bảo tàng Đạo Vương cũng truyền ra.
Bạch Anh hội hợp với đám người Nguyệt Lâm Phỉ, nam tử hàm hậu.
“Bạch sư huynh, La sư đệ đã ra chưa? “
Nguyệt Lâm Phỉ hỏi.
“Hắn sẽ vĩnh viễn không ra được!”
Bạch Anh thở dài.
Lữ Hồng Y đã ra ngoài, nếu La Thiên còn sống thì cũng nên ra rồi.
Mà thực ra thì Bạch Anh chẳng thèm quan tâm hắn còn sống hay đã chết.
Hắn ta thở dài là vì lần này không biết phải giải thích thế nào với cao tầng tông môn.
...
Năm ngày sau!
Trong cung điện kim sắc tràn đầy sương mù lượn lờ.
La Thiên khoanh chân ở trung tâm cung điện, dưới pho tượng Đạo Vương.
Khí tức trên người hắn dần dần ổn định lại, dược hiệu của Thuế Nguyên Đan đã bị hấp thu hết.
Tu vi của La Thiên lại tăng lên một bậc nhỏ.
“Dược lực đã hao hết, tu vi đột phá Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh!”
La Thiên mở mắt, vui mừng khôn xiết.
Một viên Thuế Nguyên Đan phẩm chất tốt giúp tu vi của hắn trực tiếp tăng lên một tầng, không uổng công La Thiên mạo hiểm tranh đoạt bình linh đan này.
Hắn nhìn bốn phía, Lữ Hồng Y không còn ở đây.
Đương nhiên La Thiên sẽ không ở lại đây thêm nữa, hắn cũng không cần trốn tránh.
Hắn đứng dậy, bước đến cửa điện.
.
Trong điện phủ to lớn, La Thiên đi ra từ Ngũ Sắc Quang Môn.
Bốn phía không một bóng người.
“Đi hết rồi à?”
La Thiên không biết sau khi Lữ Hồng Y ra ngoài thì nơi này đã xảy ra chuyện gì mà hiện giờ chẳng còn một ai.
Hắn không nán lại, nhanh chóng rời đi, hắn cưỡi Hư Không Thuyền chậm rãi nổi lên mặt biển, đi đến Đạo Vương đảo.
La Thiên lấy Liên Không Châu ra.
Bóp nát hạt châu này thì hắn sẽ trực tiếp truyền tống ra ngoài.
Ngoài ra, có thể biết được không gian này còn bao lâu nữa sẽ đóng lại thông qua hạt châu này.
“Còn ba ngày nữa.”
Trong những ngày cuối cùng này, hắn quyết định sẽ đi dạo trên Đạo Vương đảo, không chừng có thể phát hiện thêm bảo bối gì đó khác.
...
Bên bờ biển Đạo Vương đảo, một tiểu đội bốn người đã tiêu diệt được mấy yêu thú giống cua, bọn họ đang phân chia tài liệu, phân phối chiến lợi phẩm.
Trong đó có một người là đệ tử Thái Nguyên Tông nhưng mặc phục sức đệ tử bàng thính, người đó là Tề Vân Thiên.
Y không tiến vào cung điện Đạo Vương dưới đáy biển.
“Vũ Dao, rốt cuộc ngươi có lai lịch ra sao? Võ Thị Linh Điện có rất ít danh ngạch, người bình thường không thể chiếm được.”
Tề Vân Thiên nhìn một nữ tử bạch y che mặt.
Y có chút ấn tượng với nàng, nàng là hắc mã trong thiên kiêu đại hội lúc trước, hình như có quan hệ không tệ với La Thiên, nhưng Tề Vân Thiên có cảm giác lai lịch Vũ Dao không hề tầm thường.
“Ngươi biết cũng vô dụng.”
Nữ tử bạch y lạnh nhạt đáp.
Lúc này, Tề Vân Thiên lấy ra lệnh bài thân phận, sau khi đọc tin tức nhận được thì thở dài.
“La Thiên đã chết trong cung điện Đạo Vương.”
Y nói với nữ tử bạch y.
Đôi tay đang chia cắt tài liệu của nữ tử bạch y lập tức ngừng lại.
“Hắn ngăn cản Tử Linh đạo tặc Lữ Hồng Y, đánh bậy đánh bạ tiến vào nơi tàng bảo, chết trong tay nàng ta.”
Tề Vân Thiên nói tiếp.
Y cũng cảm thấy rất đáng tiếc khi biết tin này.
“Không, hắn sẽ không chết.”
Nữ tử bạch y hô lên, thanh âm run rẩy.
Tề Vân Thiên không đáp, càng cảm thấy quan hệ giữa La Thiên và nữ nhân này không đơn giản.
“Hai vị đừng nói chuyện phiếm nữa, nhanh cắt tài liệu đi, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn yêu thú khác tới.”
Hai người còn lại trong đội ngũ thúc giục.
Bọn họ đều tiến vào đây thông qua Võ Thị Linh Điện, những người đến đây đều là thiên tài trẻ tuổi.
Đột nhiên bốn người khẽ biến sắc, đồng thời nhìn về phía Tây.
Một tiểu đội năm người chậm rãi đến gần, đó là tiểu đội của Hải Ma Cung.
“Giao hết bảo vật trên người các ngươi ra đây!”
Kẻ cầm đầu là một nam tử mặc giáp đen khí thế hung ác, tu vi Địa Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh.
“Ngây người cái gì?”
“Không muốn giao ra bảo vật thì để mạng lại!”
Đám đệ tử Hải Ma Cung còn lại cũng quát lớn.
Đám người Tề Vân Thiên lộ vẻ ngưng trọng cảnh giác.
Trong đội bọn họ, kẻ có tu vi cao nhất là một kiếm khách Địa Nguyên Cảnh cửu trọng.
Hiện giờ Tề Vân Thiên chỉ là Địa Nguyên Cảnh thất trọng, nữ tử bạch y là Địa Nguyên Cảnh bát trọng, người cuối cùng là thất trọng đỉnh.
Nhưng năm người trong đội ngũ Hải Ma Cung đều có tu vi Địa Nguyên cảnh cửu trọng! Nam tử hắc giáp cầm đầu còn là cửu trọng đỉnh, dù là nhân số hay thực lực cá nhân thì bọn họ đều chiếm ưu thế tuyệt đối!
“Chư vị Hải Ma Cung, nơi đây sắp đóng lại rồi, các ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Thanh y kiếm khách nhíu mày.
“Ta thích khinh người quá đáng đấy thì làm sao?”
Nam tử lục bào Hải Ma Cung bước ra.
Gã không nói nhiều, trực tiếp vung đao chém, định dùng thực lực để khiến đám người này thần phục.
Oanh!
Một mảnh lục quang hình quạt từ trên trời giáng xuống, khí thế bễ nghễ.
Thanh y kiếm khách lập tức rút kiếm, một đạo điện quang nhanh như chớp bắn ra, lôi uy chấn nhiếp tứ phương!
Nhưng chỉ trong giây lát, ánh đao đã chém nát kiếm khí, tiếp tục nghiền áp lao đi!
Thanh y kiếm khách lộ vẻ ngưng trọng.
Tu vi của nam tử lục bào cũng là Địa Nguyên Cảnh cửu trọng nhưng lại mạnh hơn y rất nhiều!
Leng keng!
Ầm!
Ánh đao kiếm khí va chạm, tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp.
Sau gần mười chiêu, thanh y kiếm khách đã thua trong tay nam tử lục bào.
“Hiện tại, ngươi muốn giao ra bảo vật hay là đầu ngươi?”
Nam tử lục bào châm chọc.
“Haizz!”
Thanh y kiếm khách bất đắc dĩ giao ra không gian trữ vật.
Viu!
Nam tử lục bào đột nhiên vung đao chém thanh y kiếm khách khiến y bay xa bốn năm chục mét, trên ngực có một vết thương rất lớn, xương cốt bên trong cũng bị gãy mấy cái.
“Ngươi...”
Thanh y kiếm khách biến sắc.
Y đã giao không gian trữ vật ra nhưng đối phương vẫn muốn lấy mạng y!
Nếu vừa rồi y không kịp thời ngưng tụ chân nguyên tráo thì e rằng đã chết!
“Ngu xuẩn!”
Nam tử hắc giáp cười lạnh.
Chỉ cướp đoạt bảo vật thì sẽ để lại thù oán, giết hết tất cả, nhổ cỏ tận gốc, xong hết mọi chuyện không phải là tốt hơn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận