Vạn Cổ Chi Vương

Chương 108: Ta cố ý!

Sau khi tu luyện Quy Nguyên Chân Công tới tầng hai đỉnh phong.
Tiến triển tu luyện của La Thiên đã chậm lại.
Muốn đột phá tầng thứ ba, nhất định cần phải tích lũy lắng đọng.
- Không cần phải gấp, ta còn có thể đi vào trong Linh trì tu luyện, muốn tăng tới tầng ba cũng không quá khó.
La Thiên đã tính trước.
Trong tay hắn còn một chút điểm cống hiến, sau khi trở thành học viên Hoàng Kim, mỗi tháng còn có thể sử dụng Linh trì miễn phí ba ngày a.
Đi ra khỏi lầu các cổ kính.
Trong sân có một người hầu trung niên khom người nói với hắn:
- Lúc đại nhân bế quan đã có không ít người tới chơi.
- Là ai?
La Thiên hỏi.
Khu Hoàng Kim là từng viện từng viện một, còn có người hầu hạ.
Từ chỗ của người hầu mà hắn biết được.
Trong mấy ngày gần đây có mười, hai mươi người tới bái phỏng, học viên Bạch Ngân, Hoàng Kim đều có cả.
Từ khi La Thiên trở thành học viên Hoàng Kim, danh chấn Nhân bảng, người mộ danh tới đây bái phỏng càng ngày càng nhiều.
Ở trong đó có người quen biết hắn như Lý Vân Tú, Tạ Lâm, Mục Vũ Yến.
Lý Vân Tú, không biết có phải là chuyện trị liệu hay không.
- Đại nhân, ở đây còn có một phong thư khiêu chiến nữa.
Người hầu kia thận trọng nói.
- Thư khiêu chiến?
La Thiên nhíu mày một cái, tiếp nhận một phong chiến thư.
Người khiêu chiến chính là một học viên Hoàng Kim tên là Viên Tùng.
Ngày khiêu chiến, vừa vặn là vào hôm nay.
- Viên Tùng này là người như thế nào vậy?
La Thiên hỏi.
- Là học viên Hoàng Kim lâu năm.
Người hầu thận trọng nói.
- Ừm.
La Thiên không để chuyện này ở trong lòng.
. . .
Rời khỏi khu Hoàng kim.
La Thiên đi vào khu Bạch Ngân giữa sườn núi.
- La học trưởng.
Trên đường, các học viên Bạch Ngân đều cung kính chào hỏi hắn.
La Thiên đến thẳng chỗ ở của Vân Tú quận chúa.
Sau khi gõ cửa.
- La đại ca. . .
Lý Vân Tú vui mừng, dung nhan tuyệt mỹ xinh đẹp nho nhã của nàng càng thêm động lòng người, trong lúc mơ hồ có một cỗ phong thái phong hoa tuyệt đại.
Tiến vào khuê phòng của quận chúa.
Dựa theo lệ cũ, La Thiên lại cận thân trị liệu cho Lý Vân Tú một lần.
Lần trị liệu này La Thiên đã cảm nhận được trong đôi mắt đẹp của quận chúa có chút nhu tình, vẻ kiều diễm phong tình kia làm cho hắn cảm thấy rung chuyển.
Nhưng trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên một vị thiếu nữ xinh đẹp như tranh vẽ, loại cảm giác khắc sâu vào trong tâm linh đã làm cho hắn bình tâm lại.
Rời khỏi khuê phòng của quận chúa.
La Thiên thở phào một hơi, cũng may bệnh tình của Lý Vân Tú đã được trừ tận gốc hơn nửa.
Bộ phận còn lại, coi như La Thiên không xuất thủ thì theo võ mạch của Lý Vân Tú khôi phục, lại phối hợp với phương thuốc kia thì bệnh tình của nàng cũng có thể chậm rãi khỏi hẳn.
Rời khỏi khu Bạch Ngân.
La Thiên lại đi tới Chú Tạo phường một chuyến.
Vài ngày trước, hắn đặt bên này chế tạo một kiện nhuyễn giáp Bảo khí.
- Chờ một lát.
Một đại hán luyện khí đi vào trong, sau đó mang ra một cái rương tinh xảo.
Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ chờ mong, mở cái rương ra.
Một kiện nhuyễn giáp màu xanh đen trong rương hiện ra, mặt ngoài có một tầng ngân văn, ngực được khảm nạm một cái vỏ sò óng ánh.
Cái vỏ sò này hắn mua được ở trong Võ thị, lần trước bị nửa bước Linh Hải toàn lực công kích cũng không tổn hại một chút nà cả.
- Dựa theo yêu cầu của ngươi, nhuyễn giáp Bảo khí này được dung luyện minh văn kiên cố và minh văn khinh thân.
Đại hán luyện khí nói.
- Không tệ.
Sau khi La Thiên kiểm tra, hắn mặc nhuyễn giáp màu xanh đậm vào bên trong áo bào, cả người bỗng nhiên nhẹ nhõm đi khá nhiều.
Nhuyễn giáp Bảo khí loại phòng ngự, bình thường lực phòng ngự hơi yếu, thế nhưng lại hơn ở chỗ nhẹ nhàng, không ảnh hưởng tới tính linh hoạt.
Cái nhuyễn giáp này có thể được xưng là tinh phẩm ở trong đám Bảo khí hạ phẩm. lực phòng ngự so kim giáp trước đó còn mạnh hơn không chỉ một lần, còn có hiệu quả khinh thân.
Hô sưu!
La Thiên thi triển Vân Du bộ, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng như mây khói, hắn có cảm giác tốc độ và tính linh hoạt của mình đều được tăng lên tới hai ba thành.
Giờ khắc này, Vân Du bộ của La Thiên đã chạm đến đại thành, thậm chí còn bước nửa chân đến đại thành.
- Đây cũng là ích lợi do Quy Nguyên Chân Công mang tới.
Trong lòng La Thiên mừng rỡ.
Quy Nguyên Chân công thiên về tâm pháp, làm cho căn cơ và chân khí của hắn ngày càng hùng hậu, còn có thể xúc tiến võ kỹ tăng lên.
La Thiên có cảm giác, mấy ngày gần đây Vân Du bộ có thể đột phá tới đại thành, không cần cố gắng đi xung kích làm gì.
Loại đột phá thuận theo tự nhiên này chính là trạng thái lý tưởng nhất khi tu luyện võ đạo.
Rời khỏi Chú Tạo phường.
La Thiên lại trở về khu Hoàng kim.
- La Thiên! Đã đến giờ ước chiến!
Một tên học viên Hoàng Kim trừng mắt lên, lạnh lẽo nhìn về phía La Thiên.
Giờ phút này, ở gần chỗ ở của hắn có một chút học viên tới xem náo nhiệt, số lượng học viên Hoàng Kim cũng không phải là số ít.
- Hắn là La Thiên sao?
- Dùng tu vi thất trọng trở thành học viên Hoàng Kim, giết vào Nhân bảng?
Có chút học viên Hoàng Kim mới nhìn thấy La Thiên lần đầu tiên, trên mặt hiện lên vẻ chất vấn.
- Ngươi chính là tên Viên Tùng kia hay sao?
La Thiên nhớ tới phong thư khiêu chiến kia, ánh mắt liếc qua vị học viên Hoàng Kim có hai hàng lông mày xếch này.
- Chính là Viên mỗ.
Sắc mặt của Viên Tùng rất là khó coi, trong mắt để lộ ra một tia xem thường và ghen ghét.
- Chúng ta có khúc mắc gì hay sao?
La Thiên bình tĩnh nói.
Hắn và Viên Tùng, trước kia chưa bao giờ gặp mặt.
Không ngờ người này lại phát ra thư khiêu chiến với hắn.
- Hừ! Viên mỗ muốn lãnh giáo thực lực của vị trí tám mươi chín trên Nhân bảng một chút.
Viên Tùng hừ lạnh, dáng vẻ như không muốn đàm phán vậy.
- Viên Tùng này kỳ rồi đứng hạng một trăm trên Nhân bảng đúng không?
- Lần này bởi vì La Thiên xuất hiện cho nên Viên Tùng bị gạt ra khỏi Nhân bảng.
Bên ngoài tiểu viện của La Thiên có một ít học viên nghị luận.
Viên Tùng nghe vậy lập tức thẹn quá hoá giận, sắc mặt trở nên u ám.
Không sai!
Đúng là hắn đứng hạn một trăm trên Nhân bảng kỳ trước.
Người mới của khu Hoàng kim chỉ có tu vi Khai Mạch thất trọng như La Thiên mà lại đứng thứ tám mươi chín, gạt hắn ra khỏi Nhân bảng, đương nhiên trong lòng hắn có chút nghẹn khuất và không phục.
Dựa theo quy tắc của Nhân bảng.
Chỉ cần Viên Tùng chiến thắng La Thiên là có thể thay thế vị trí của đối phương.
- Đi.
La Thiên dứt khoát ứng chiến.
Hắn mới tới khu Hoàng kim, tự nhiên sẽ bị một chút học viên Hoàng Kim lâu năm khinh thị.
Không bao lâu sau hai người đã đi tới đỉnh Vọng Nhật phong, đi lên một cái Diễn Võ trường.
- Ha ha, có trò hay để nhìn rồi.
Không ít học viên Hoàng Kim đều nghe tiếng mà tới đây xem cuộc chiến này.
La Thiên mới tới khu Hoàng kim, lại đứng thứ tám mươi chín trên Nhân bảng, cho nên rất nhiều người đều có chút nghi ngờ đối với thực lực của hắn.
Đại lão Tạ Lâm khu Hoàng Kim cũng đã chạy tới hiện trường.
- Viên Tùng khiêu chiến La Thiên sao?
Tạ Lâm có chút hứng thú, phần nhiều là muốn chứng kiến thực lực chân chính của La Thiên.
Trên Diễn Võ trường, La Thiên và Viên Tùng đứng cách xa nhau mười thước, bắt đầu khiêu chiến.
Hai người cũng không có ý định động thủ.
- Ta sẽ nhường ngươi ba chiêu! Tránh cho người khác nói ta bắt nạt người mới.
Viên Tùng hừ lạnh nói.
La Thiên lắc đầu cười một tiếng:
- Không cần, nếu để cho ta ra chiêu trước, chỉ sợ ngươi sẽ không có cơ hội để xuất thủ.
- Cuồng vọng!
Không chỉ có Viên Tùng tức giận, mà một chút học viên Hoàng Kim đang xem cuộc chiến đều có chút không vui hừ lạnh.
Bất kể nói thế nào, La Thiên Đô là người mới của khu Hoàng Kim, lại là Khai Mạch thất trọng duy nhất. Không ngờ lại không có chút kính sợ nào với các học trưởng lâu năm như bọn hắn.
Phục Hổ kích!
Chín đầu khí mạch của Viên Tùng bộc phát, miệng phát ra một tiếng thét dài điếc tai, hóa thành một đạo bóng đen sát khí bừng bừng, lăng không chộp một trảo về phía La Thiên.
- A. . .
Một chút học viên Khai mạch cửu trọng thấp hơn bên ngoài, còn có cả học viên Bạch Ngân đều cảm thấy khí huyết sôi trào, đứng không vững.
- Phục Hổ kích ẩn chứa sát khí trong sóng âm, xung kích khí huyết và tâm thần của Võ giả, chính là một môn võ kỹ Linh cấp cực kỳ đặc thù.
- Bình thường, Khai mạch cửu trọng đứng trước công kích này sẽ lập tức lộ ra sơ hở, thậm chí còn bị một kích đánh cho tan tác.
Sắc mặt mấy tên học viên Hoàng Kim có chút trịnh trọng.
Diễn Võ trường.
La Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ sóng âm tràn ngập sát khí đập vào mặt, giống như có một đầu hổ yêu nhất tinh đỉnh phong đang đánh tới.
Đổi lại là Khai Mạch thất bát trọng bình thường, chỉ sợ chân khí sẽ bị tán loạn, không có một chút lực phản kháng nào cả.
Thế nhưng chân khí trong cơ thể La Thiên lại vững như núi lớn, không có một tia gợn sóng nào cả.
- Mở!
La Thiên không nhanh không chậm, trên bàn tay nổi lên một tầng khí mang màu vàng hùng hậu, chính diện nghênh đón công kích của đối phương.
Phanh Phanh!
Tiếng nổ tung vang lên, một trảo lăng không tấn công của Viên Tùng lại bị đẩy lui ra ngoài.
- Sao chân khí lại hùng hậu như thế chứ, chuyện này sao có thể được?
Viên Tùng chật vật không chịu nổi, lùi về phía sau xa đến mấy thước, khí huyết sôi trào.
La Thiên khẽ mỉm cười, vừa rồi hắn tiện tay đánh ra một kích, không sử dụng Thần mạch, cũng không sử dụng võ kỹ để công kích.
Chỉ bằng vào chân khí hùng hậu của Quy Nguyên Chân Công và chưởng lực là đã có thể áp chế được học viên Hoàng Kim.
- Đến phiên ta!
La Thiên thúc giục Quy Nguyên chân khí, thân thể như một làn khói nhẹ bỗng nhiên trở nên mơ hồ rồi lóe lên một cái.
Thật là nhanh!
Sắc mặt Viên Tùng đại biến, hắn cảm nhận được từ bên cạnh hắn có cảm giác lạnh lẽo thấu xương ập tới, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Phanh!
Một đạo thân thể phiêu dật xuất hiện ở bên lưng, cách hắn không được nửa thước.
- Thân pháp thật là tinh diệu!
Các học viên Hoàng Kim ở đây cùng rung động.
La Thiên lấy Quy Nguyên chân khí làm căn cơ, thi triển ra Vân Du bộ nửa bước đại thành, tốc độ có thể khinh thường Khai mạch cửu trọng lập tức được thể hiện ra.
Phanh! Phụt!
Viên Tùng miễn cưỡng vận lực ngăn cản, thế nhưng lại bị quy nguyên chưởng hùng hồn của La Thiên đánh cho phun máu bay rớt ra ngoài.
- Chuyện này. . . Làm sao có thể. . .
Viên Tùng miễn cưỡng ổn định thân thể, lau vết máu ở khóe miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Hắn bị thương không nghiêm trọng lắm.
Nhưng phương diện tâm linh lại như vừa mới phải chịu một kích nặng nề.
Vốn hắn cho rằng, thứ tự trên Nhân bảng của La Thiên là danh không xứng với thực. Coi như mình không có cách nào thủ thắng thì cũng không tới mức thảm bại như vậy.
Nào có thể đoán được.
Vùa mới giao phong hai chiêu, bất kể là chân khí hay là thân pháp, tất cả đều bị đối phương nghiền ép.
- La Thiên tu luyện võ kỹ gì, không ngờ chân khí lại hùng hậu và cường đại như thế.
Một chút học viên Hoàng Kim còn có vẻ kinh hãi.
- Chân khí này rất là đặc thù, giống như của Quy Nguyên Quyết, một trong tam đại công pháp trấn phủ.
Trên mặt Tạ Lâm hiện lên vẻ dị sắc.
Coi như là như thế, dùng tu vi Khai Mạch thất trọng của La Thiên cũng không thể nghiền ép được học viên Hoàng Kim lâu năm như Viên Tùng a.
Nghe nói, Quy Nguyên Quyết chú trọng tu hành căn bản, lực phòng ngự không tệ, nhưng uy lực cũng không quá xuất chúng.
- Không phải ngươi muốn khiêu chiến ta hay sao? Sao lại chỉ có chút bản lãnh này vậy?
La Thiên có vẻ thất vọng nói.
Hắn mới tu công pháp Địa cấp, vốn hắn định mượn người này để ma luyện tu vi một chút.
Hắn cũng không nghĩ tới.
Quy Nguyên Chân Công lại cường đại như thế, có thể tăng phúc uy lực của thân pháp và võ kỹ lên một mảng lớn, học viên Hoàng Kim bình thường không chịu nổi một kích.
- Ngươi. . .
Sắc mặt Viên Tùng có chút khó xử, trên trán nổi gân xanh, cảm thấy như đang bị sỉ nhục.
Phục Hổ Thiên Sát thức!
Viên Tùng dữ tợn gầm nhẹ một tiếng, chân khí trên toàn thân bốc lên, hai tay đánh ra một mảnh trảo ấn sắc nhọn, hình thành một mảnh gió sắc bén màu đen xám cuốn về phía La Thiên.
- Đến rất hay.
Hàn ý trong mắt La Thiên dần dần trở nên đậm hơn, thân thể giống như làn khói nhẹ biến mất tại chỗ.
Phanh Sưu!
Một đạo kiếm quang lạnh lẽo xé rách gió lạnh màu đen xám, chém một đạo trảo ảnh thành hai đoạn.
- A!
Viên Tùng kêu thảm một tiếng, hốt hoảng lui lại, một cánh tay rớt xuống dưới đất.
Hít!
Đám người quan chiến ở gần đó hít vào một ngụm khí lạnh.
Viên Tùng phát động tuyệt chiêu, thực lực đã đạt tới đỉnh điểm của Khai mạch cửu trọng, thế nhưng lại bị một kiếm của La Thiên miểu sát.
Mí mắt của Tạ Lâm cũng giật giật một cái.
La Thiên không dùng kiếm mà đã có thể nghiền ép được người này, quá mạnh.
Một kiếm, chém rụng một tay của Viên Tùng.
- Ta quên nói!
Khóe miệng La Thiên khẽ mỉm cười.
- Khi còn ở khu Bạch Ngân, tất cả người khiêu chiến ta đều bị ta phế đi một tay.
Lời vừa nói ra.
Chúng học viên ở đây, dù là học viên Bạch Ngân hay là Hoàng Kim đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.
La Thiên đang muốn mang muốn phong cách bá đạo ở khu Bạch Ngân đến khu Hoàng kim hay sao?
- La Thiên, ngươi dám phế bỏ cánh tay của ta, Chu Thần lão đại sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trên mặt Viên Tùng tràn ngập vẻ oán hận.
Hắn chủ động khiêu chiến La Thiên, bị đối phương chém một cánh tay, đạo sư của Thánh Phủ sẽ không ra mặt cho hắn.
- La Thiên, ngươi quá vọng động, Viên Tùng này chính là thủ hạ của đại lão Chu Thần khu Hoàng kim a.
Tạ Lâm truyền âm nói.
- Xúc động? Không, ta cố ý đó.
La Thiên cười nhạt nói.
Hắn có thể cảm nhận được ác ý mãnh liệt từ trên người của Viên Tùng, thậm chí còn có một tia sát khí.
Bởi vậy La Thiên mới quả quyết như thế, dùng một kiếm chặt đứt cánh tay kia của đối phương.
- Dừng lại!
Viên Tùng nhặt cánh tay lên, vừa định rời đi thì La Thiên quát lên một tiếng.
- Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Sắc mặt Viên Tùng trắng bệch, hoảng sợ nói.
- Khi về tiện thể nhắn cho hắn một tiếng! Ba ngày sau, La mỗ sẽ đi khiêu chiến lão đại Chu Thần của ngươi.
La Thiên chắp tay mà đứng, lạnh nhạt vô tình.
Khiêu chiến đại lão khu Hoàng kim?
Ở chung quanh Diễn Võ trường, đông đảo học viên cùng chấn động, trong lòng có chút không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận