Vạn Cổ Chi Vương

Chương 207: Một bước giết một người

Tạ trưởng lão hói đầu kia tức giận đến mức sùi bọt mép, thế nhưng cũng không có cách nào phản bác được.
Ánh mắt của Nhạc Phó Phủ chủ sáng lên, bỗng nhiên đã hiểu rõ dụng ý của Trục Nhật Phủ chủ.
Trục Nhật Phủ chủ không làm trái yêu cầu của hoàng thất, cũng không có nói nửa câu tán dương thay cho La Thiên, hắn chỉ muốn thảo luận một chút mà thôi.
Biểu hiện bề ngoài là duy trì trạng thái trung lập a.
Nhưng mà.
Tất cả cao tầng của Thánh phủ, nhất là phái thân Hoàng thất lại bị ước thúc ở trong Trục Nhật Điện, kéo được một đường sinh cơ thay cho La Thiên.
...
Khu Hoàng kim.
La Thiên xem hết thư, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, rồi sau đó lửa giận trong lòng dâng trào.
Hoàng thất như vậy, nếu hắn có được thực lực mạnh mẽ, nhất định hắn sẽ nhổ tận gốc.
- Quá đáng!
Lý Vân Tú nhìn thư, tức giận tới mức dậm chân.
- La đại ca, cô cô nói đúng, ngươi mau chóng rời xa Thương Vân quốc đi.
Vẻ mặt của Lý Vân Tú có chút gấp gáp.
- Được rồi, ngươi chuyển lời cho Lâm Đạo sư một tiếng thay ta.
La Thiên cố nén lửa giận, khẽ gật đầu.
Giờ phút này.
Tạo Hóa quyết đang liên tiếp cảnh báo, nguy cơ và sát kiếp đang hàng lâm, không có khả năng ở trong Trục Nhật Thánh phủ quá lâu được nữa.
Hơi chỉnh đốn một chút.
La Thiên lập tức lên đường, rời khỏi khu Hoàng kim.
Đôi mắt phượng của Lý Vân Tú mông lung, lặng lẽ tiễn La Thiên rời khỏi.
Mới vừa đi tới dưới chân núi thì…
- La Thiên! Ngươi định chạy đi đâu!
Một đạo thanh âm ngạo nghễ và lạnh lẽo truyền đến.
Thất hoàng tử Lý Diệu mang theo một đám Chấp Pháp thánh vệ hùng hổ chạy đến.
Đám Chấp Pháp thánh vệ kia có chừng mười mấy người, tu vi đều là Linh Hải cảnh, chính là sát khí có quyền hành ở trong thánh phủ.
Trừ đám người này ra.
Bên cạnh Lý Diệu còn có một vị đạo sư trung niên béo trùng, một gã hộ vệ đứng thủ hộ.
- La Thiên, ngươi bị hoàng thất nhằm vào, còn không bó tay chịu trói?
Vị đạo sư trung niên béo tốt kia quát to một tiếng.
- Hừ! Hóa ra là La mập mạp, ngươi mà cũng bị Thất hoàng tử thu mua sao?
La Thiên nhận ra trung niên béo tốt kia, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.
Lúc trước.
Khi lựa chọn đạo sư, La mập mạp này chính là một trong lựa chọn lựa chọn hắn.
Khi đó La Thiên loại trừ người này đầu tiên, quả thật là như có sắp đặt từ trước, nếu không lúc này hắn sẽ bị chính đạo sư của mình bán đứng a.
- Bắt tên tặc tử này lại!
Lý Diệu cười lạnh một tiếng, những Chấp Pháp thánh vệ kia nhanh chóng bao quanh La Thiên.
Phụ vương đã hạ lệnh, ai có thể bắt được La Thiên thì sẽ có công lao hộ quốc.
Nếu như là Hoàng tử bắt được thì sẽ làm tăng cơ hội trở thành thái tử.
- La Thiên bị hoàng thất bắt?
Động tĩnh bên này đã làm kinh động đến các học viên ở gần đó.
Các học viên tận mắt nhin thấy một màn này kinh hãi không thôi.
- Người nào ngăn ta, chết!
Trong lòng La Thiên vốn đã tràn ngập lửa giận, lúc này sát ý lại càng lẫm liệt hơn nữa.
Hắn bỏ qua đám Chấp Pháp thánh vệ mà đi lên phía trước.
Vừa mới bước ra một bước thì một gã Chấp Pháp thánh vệ đã xuất ra một lưỡi đao sắc bén, chính diện ngăn cản hắn.
Oành Phanh~! Tạch...!
Một bàn tay lớn óng ánh màu vàng quét ngang, tên thánh vệ kia kêu thảm một tiếng, bị man lực đánh bay ra ngoài hơn mười thước, bị cắt thành hai đoạn.
- Một chiêu đã bị giết?
Đám người Lý Diệu run rẩy.
Các học viên đang xem cuộc chiến bên ngoài không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Chấp Pháp thánh vệ đều là các Linh Hải cảnh lâu năm, phần lớn người đều có chiến lực có thể đứng vào mười thứ hạng đầu trên Nhân bảng.
Sắc mặt của La Thiên vẫn như thường, tiếp tục đi lên phía trước, dường như người mà hắn chụp chết vừa rồi chỉ là một con ruồi nhặng thôi vậy.
Chân bước ra bước thứ hai.
- Ngăn hắn lại!
Lúc này có hai ba tên Chấp Pháp thánh vệ đồng thời đánh qua chỗ La Thiên.
Chết!
Lệ mang trong mắt La Thiên lóe lên, chưởng mang óng ánh màu vàng lóe lên.
Bành Phanh...!
Các Chấp Pháp thánh vệ chặn đường đều bị đánh nát đầu, cả đầu nổ tung.
Lại giết một người trong nháy mắt!
Bên bên địch ta đều kinh hãi khiếp sợ không thôi.
Sau khi tấn chức Linh Hải cảnh, thực lực nội tình của La Thiên đã tiến thêm một bước. Linh Hải cảnh nhất nhị trọng phổ thông ở trước mặt hắn cũng chỉ mạnh hơn một chút so với con sâu cái kiến mà thôi.
- La đại ca, cẩn thận!
Lý Vân Tú khẽ quát một tiếng.
Hai gã Chấp Pháp thánh vệ khác từ bên lưng công về phía La Thiên.
Keng! Keng!
Một đao một kiếm đánh vào trên người La Thiên, lông tóc hắn không bị tổn thương, trên người có màn ánh sáng màu xanh ngọc lóe lên rồi biến mất.
- Gia hỏa này! Không ngờ lại đao thương bất nhập!
Hai gã Chấp Pháp thánh vệ xuất thủ kinh hãi nghẹn ngào nói, lưng có mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Bọn hắn không chém được La Thiên.
Nhưng La Thiên thì lại có thể dùng một chưởng để giết chết bất kỳ người nào trong nháy mắt a.
Nhưng lại có một điểm kỳ quái là, La Thiên không để ý đến hai người công kích bên lưng mà vẫn đi lên phía trước như trước.
Khi La Thiên bước ra bước thứ ba thì...
- A...
Phía trước lại có một tiếng hét thảm truyền đến.
Một gã Chấp Pháp thánh vệ cố gắng ngăn cản bị một chưởng cách không của La Thiên giết chết.
- Thật là đáng sợ! Một bước giết một người!
Mọi người đứng xem bên ngoài khiếp sợ tới mức im bặt đi.
Tổng cộng La Thiên mới bước ra được ba bước, thế nhưng mỗi lần đều có thể giết chết mục tiêu ngăn cản ở phía trước.
Về phần người phía sau, hoàn toàn bị bỏ qua.
- Ta đã nói rồi, người nào ngăn ta chết!
Thanh âm lãnh đạm của La Thiên truyền tới.
A!
Ánh mắt lạnh lẽo khiếp người kia làm cho các Chấp Pháp thánh vệ bị dọa tới mức sợ mất mật.
Sưu một chút.
Các thánh vệ phía trước La Thiên đều biến mất không thấy gì nữa.
Trải qua việc ba vị cao thủ Linh Hải cảnh phải trả một cái giá lớn bằng tính mạng, bọn hắn đã hiểu rõ hàm nghĩ trong câu nói, người nào ngăn ta chết của La Thiên.
- Chỉ cần không chặn đường của hắn là xong a.
Những thánh vệ này, sợ hãi rụt rè, toàn bộ đều chạy đến phía sau và hai bên người của La Thiên.
Ở phía trướclại không có một bóng người nào cản đường.
Một màn cực kỳ buồn cười xuất hiện.
Dường như không phải những Chấp Pháp thánh vệ này vây giết La Thiên mà giống như là chúng tinh củng nguyệt, cung tiễn đại lão rời khỏi vậy.
Cái gì?
Cảnh tượng trước mắt làm cho các học viên ở đây trợn mắt há hốc mồm, miệng há lớn tới mức có thể nhét vừa được một quả táo.
- Các ngươi, đám phế vật này!
Thất hoàng tử Lý Diệu, thở hổn hển kêu lên.
Mười tên Chấp Pháp thánh vệ còn lại cũng không dám chính diện giao phong cùng với La Thiên.
Nhìn tư thế kia, dường như đang cung tiễn La Thiên đi vậy.
Không có chính diện ngăn cản, La Thiên có thể thông suốt chạy đi.
- Tiểu tặc! Quỳ xuống cho ta!
La mập mạp gầm lên một tiếng, trên người hắn toả ra một cỗ khí thế giống như sóng to gió lớn.
- Linh Hải cảnh tứ trọng!
La Thiên cảm thấy một cỗ áp lực cường đại kéo tới.
Bản thân là đạo sư thánh phủ, tu vi thấp nhất cũng phải là Linh Hải cảnh tam trọng, người có thâm niên thì tứ ngũ trọng cũng có.
La mập mạp là Linh Hải cảnh tứ trọng.
Trong cơ thể của hắn có bốn đạo luồng khí xoáy Linh Hải, gấp bốn lần La Thiên.
- Đạo sư xuất thủ!
Lúc này càng ngày lại càng có rất nhiều học viên chạy đến, cả đám như chưa tỉnh hồn nhìn một màn trước mắt.
Giờ phút này.
Khí thế mà La mập mạp bạo phát ra làm cho mọi người hít thở không thông, khó có thể bình định được khí huyết.
- Hừ! Ta sẽ làm cho ngươi hiểu rõ thế nào là thực lực của người thế hệ trước!
Một quyền cuồng bạo của Linh Hải cảnh tứ trọng đánh ra, quyền quang cực lớn màu đen của La mập mạp giống như là một cái động sâu, lập tức đánh về phía La Thiên.
Bởi vì bản thân đã đầu nhập vào Thất hoàng tử cho nên La mập mạp cũng nhận được vô số tài nguyên quý hiếm, vì thế mới tấn chức Linh Hải cảnh tứ trọng. Cũng được xem như là cao thủ Linh cấp trung giai.
Dưới thực lực như vậy.
Chỉ cần một quyền là có thể diệt sát đệ nhất Nhân bảng.
- Không tốt!
Đám người Lý Vân Tú cùng với Nam Cung Ngọc, Kim học trưởng đang đi đến thầm hô không ổn.
Đối thủ bây giờ của La Thiên cũng không phải là tân tú cùng thế hệ a.
Đây chính là đạo sư lâu năm đó!
- Ta nói rồi... Người nào ngăn ta chết!
Hàn ý trong mắt La Thiên càng đậm hơn, chân bước ra bước thứ tư!
Vù vù ô...ô...n...g!
Bên ngoài thân thể hắn có một tầng ánh sáng màu xanh ngọc nổi lên, tiếp theo lại có màng ánh sáng màu vàng óng ánh hiện lên.
Ngay sau đó một mảnh sương mù ẩm ướt sâu thẳm lấy La Thiên làm trung tâm bao phủ ra bên ngoài, phạm vi chừng mười thước.
- Oanh!
Quyền quang màu đen đỏ nhạt, mang theo uy lực Linh Hải tứ trọng của La mập mạp vô tình nuốt hết La Thiên, ngay cả hàn vụ của Thần mạch cũng bị mạnh mẽ xé rách.
Ồ!
La mập mạp chấn động, không ngờ một chưởng này lại không thể đánh tới được người của La Thiên.
La Thiên lạnh chặn lại được một chưởng của hắn.
Chuyện này quá là điên cuồng!
Cùng lúc đó.
PHANG... SƯU...U...U!
Một đạo kiếm quang sáng lạn sáng chói giống như cầu vồng, liên tục lướt qua hàn vụ ẩm ướt và sâu thẳm, giống như ánh sáng xé rách vũ trụ, toả ra một tia đại thế kiếm đạo mênh mông bao la bát ngát đánh về phía trước.
Chính là thức thứ chín trong Thiên Tinh Kiếm pháp, Tinh Hà Xán Lạn.
- Không…
La mập mạp kinh hãi nghẹn ngào kêu lên.
Một chưởng của hắn vừa mới đánh trúng La Thiên, một kiếm này chém tới, căn bản không có biện pháp nào chạy trốn được.
Giờ phút này, một kiếm này đã được dung nhập chân ý, Thần mạch bạo phát. Sau khi La Thiên tấn chức lên Linh Hải cảnh, lực công kích của hắn đã đạt tới một cấp độ hoàn toàn mới.
Cho dù là La mập mạp cũng phải cảm thấy sợ hãi, không có cách nào trốn tránh được.
Xôn xao sưu! Phanh…
Không khí lạnh tới từ đạo kiếm quang Tinh Hà Xán Lạn kia kiên cố không thể phá, nuốt hết lấy La mập mạp.
- A!
La mập mạp kêu thảm một tiếng, lập tức hóa thành một pho tượng bằng băng, rồi sau đó một vết kiếm chém tới. Cả người hắn bắt đầu nứt ra từ chỗ mi tâm.
Oanh! Bịch!
Đầu của La mập mạp rạn nứt, một nửa thi thể ngã xuống mặt đất.
Mặc dù hắn là đạo sư của thánh phủ, thế nhưng dùng cơ thể để cứng rắn ngăn cản một kiếm đỉnh phong nhất của La Thiên thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết được.
Xoạt!
Toàn bộ Vọng Nhật phong, từng học viên quan tâm tới chuyện này hoàn toàn sôi trào.
Một bước giết một người.
Lúc La Thiên đi đến bước thứ tư thì một kiếm đã thành công chém giết được đạo sư thánh phủ.
- Kiếm chém đạo sư!
- Gia hỏa này quả thực là ác ma mà!
Các học viên cấp độ càng cao thì trong lòng lại càng rung động.
Chỉ khi nào đạt tới cấp độ Khai mạch cửu trọng trở lên thì mới có thể hiểu rõ sự cường đại của đạo sư.
- A!
Thất hoàng tử Lý Diệu sợ tới mức hồn phi phách tán.
Một kiếm này của La Thiên đã đủ để giết chết hắn hai lần rồi.
- Thất hoàng tử! Kẻ này mạnh mẽ ngạnh kháng một chưởng của La mập mạp, dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Tên hộ vệ bên cạnh hắn nở nụ cười trấn định.
Tên hộ vệ này cũng là một gã Linh Hải cảnh tứ trọng.
Vừa dứt lời.
Hàn vụ liên tục tản đi, để lộ ra một gã thiếu niên, bên ngoài thân thể có ánh sáng màu xanh ngọc và màng khí óng ánh màu vàng, sau đó cả hai tán loạn.
Sắc mặt của La Thiên hơi trắng bệch, trên người cũng có thương thế không có rõ ràng.
Chỉ là ở gần trước ngực của hắn hơi lõm xuống.
- Cái này...
Thân thể của Thất hoàng tử và hộ vệ của hắn thì cứng đờ, ánh mắt ngây ra như phỗng, vô cùng sợ hãi như người trước mắt hai bọn họ không phải là người vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận