Vạn Cổ Chi Vương

Chương 297: Bỏ Chạy

Chương 297: Bỏ Chạy
“Tuyết Phong Nhận!”
Thanh niên nho nhã nhân cơ hội tiến công, quạt xếp vẽ ra một đạo phong nhận băng hàn trắng toát, cắt ra miệng vết thương máu chảy đầm đìa trên bụng nó.
U Linh Ngạc kêu thảm thiết, thương thế quá nặng, nó muốn bỏ chạy.
Đám người này không thể trêu vào, má nó!
“Trốn đi đâu?!”
La Thiên đuổi theo, một đạo Quy Nguyên Bài Vân Thủ xuất hiện chặn trước U Linh Ngạc.
Trước mặt U Linh Ngạc bỗng xuất hiện một đạo chưởng quang như tường cao chặn đứng, U Linh Ngạc suýt nữa thì đụng phải.
Rống!
U Linh Ngạc bi thống tru lên.
Nhân loại Linh Hải cảnh tam trọng quả thực là khắc tinh của nó, không chỉ có thể nhìn thấu phương pháp ẩn nấp của nó mà còn am hiểu chưởng pháp phong tỏa đặc thù.
U Linh Ngạc không có chỗ để chui, không có đường để trốn!
“Cùng lên đi!”
Thanh niên nho nhã quát.
Hai người tả hữu giáp công.
Năm chiêu sau, U Linh Ngạc bị thương nặng hơn, cả người đẫm máu.
Tám chiêu sau, U Linh Ngạc nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, không còn khí tức.
“La huynh, ngươi có công lớn trong việc chém giết chỉ U Linh Ngạc này. Vậy chia ta bốn ngươi sáu đi!”
Thanh niên nho nhã khâm phục nói.
“Vậy ta đây sẽ không khách khí.”
La Thiên cười nói.
Sau đó hai người bắt đầu chia cắt tài liệu.
Thứ quý trọng nhất trên người U Linh Ngạc là lân giáp, tròng mắt, Yêu Hạch cùng với cốt tủy.
La Thiên vì nhu cầu luyện đan nên lấy tất cả cốt tủy.
Sau đó, hắn lấy thêm tròng mắt U Linh Ngạc, còn lân giáp và Yêu Hạch thì để lại cho thanh niên nho nhã.
Sau khi chia của xong, hai người mới đến chỗ đám người Lưu Ích.
Chỉ thấy ba người Lưu Ích tụ cùng nhau, lâm vào cục diện vô cùng bị động.
Bọn họ không biết U Linh Ngạc trốn ở đâu, chỉ có thể bị động phòng thủ, trong nháy mắt U Linh Ngạc động công kích thì tiến hành phản kích, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Nhưng trong đội ngũ, trừ Lưu Ích ra thì hai đệ tử Vân Tiêu Tông còn lại đều bị thương nghiêm trọng.
Vết thương do U Linh Ngạc gây ra sẽ lan đến linh hồn, rất khó chữa khỏi.
Hai người bị thương này nếu không được trị liệu kịp thời thì e rằng đời này sẽ bị huỷ hoại.
“Các ngươi giải quyết xong rồi sao?”
Sắc mặt Lưu Ích rất khó coi, còn lộ vẻ khó có thể tin.
U Linh Ngạc khó chơi như vậy mà giải quyết nhanh thế ư? Hay U Linh Ngạc đã chạy trốn nên La Thiên cùng thanh niên nho nhã mới tới đây.
“Lưu sư huynh, có cần chúng ta giúp ngươi hay không? Chiến lợi phẩm chia 3:7, ta 7, các ngươi 3.”
La Thiên lộ ý cười như đang xem kịch vui.
“7:3? Đừng mơ!”
Đám người Lưu Ích sắc mặt xanh mét.
Bọn họ không chấp nhận kiểu phân chia này, cũng không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của La Thiên.
Vừa rồi Lưu Ích còn nghĩ mấy người bọn họ giải quyết chỉ U Linh Ngạc này nhanh một chút rồi đi áp bức ích lợi của La Thiên.
Giờ phút này gã nào có mặt mũi nhờ La Thiên tới hỗ trợ.
“Đường huynh, mau tới giúp chúng ta, tài liệu trên người chỉ U Linh Ngạc này chúng ta có thể chia cho ngươi 4 phần.”
Lưu Ích cầu cứu thanh niên nho nhã.
“Đúng vậy, Đường huynh, hãy giúp chúng ta một phen!”
Hai người còn lại cũng vội vàng nói.
“E rằng ta bất lực.”
Nam tử nho nhã lộ vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ U Linh Ngạc kia bị đánh chết nhanh như vậy là nhờ La Thiên.”
Cái gì?
U Linh Ngạc Linh Hải cảnh lục trọng thật sự đã bị giết chết ư?
Hơn nữa kẻ có công lao lớn nhất không phải thanh niên nho nhã mà là La Thiên!
Đám người Lưu Ích khó có thể tiếp thu.
Nếu thanh niên nho nhã theo nói thật thì bọn họ cần phải cầu cứu La Thiên.
Cầu hay không cầu, đây là một nan đề.
“Tiếp tục trì hoãn thì sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta!”
Ánh mắt Lưu Ích ảm đạm, sắc mặt khó coi.
Hai đồng đội của gã đều bị thương, nếu trì hoãn thì thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu hai đồng đội này chết thì kẻ tử vong tiếp theo sẽ đến phiên Lưu Ích.
Rống!
U Linh Ngạc bỗng nhiên vụt ra từ vũng bùn dưới chân, nó há mồm tấn công nữ tử cụt tay.
“A!”
Nữ đệ tử kiệt lực phản kháng, nàng dùng tay trái quơ kiếm kịch liệt, nhưng bởi vì không thích ứng nên uy lực kiếm pháp yếu bớt bốn thành.
Với thực lực Linh Hải cảnh ngũ trọng đỉnh của nàng và dùng kiếm pháp bằng tay trái thì căn bản là không thể thương tổn đến U Linh Ngạc chút nào!
“Cút!”
Lưu Ích gầm lên, đánh ra một đạo chưởng lực nóng như liệt dương.
Phụt!
Một chưởng này đánh trúng U Linh Ngạc, nó gào rống kêu thảm thiết.
U Linh Ngạc nhanh chóng trốn vào hắc ám, biến mất không thấy.
Bùm!
Nữ đệ tử kia ngã gục trên mặt đất, đầu đã không còn, bị U Linh Ngạc cắn đứt.
Tâm thần Lưu Ích run lên, một đồng đội của gã đã ngã xuống!
“La Thiên, giúp chúng ta một phen.”
Lưu Ích cắn răng, rốt cuộc đưa ra quyết định.
“Haizz, chờ đến khi đồng đội chết rồi mới nhờ ta hỗ trợ.”
La Thiên cảm thán, chuẩn bị ra tay tương trợ.
Nhưng đúng lúc này, linh thức của hắn cảm ứng đực chỉ U Linh Ngạc kia bỗng nhiên run rẩy, lộ vẻ kinh hoảng sợ hãi, sau đó chạy trốn.
“La Thiên, U Linh Ngạc kia ở đâu? Ta muốn cắt nó thành tám khối!”
Lưu Ích hét lớn, chân khí trong cơ thể sôi trào.
“Chạy rồi!”
La Thiên ăn ngay nói thật.
“Chạy ư? Ngươi đùa ta đấy à?!”
Lưu Ích sửng sốt, tức giận mắng.
Gã hoài nghi La Thiên đang cố ý chơi mình! Sau khi mình ăn nói khép nép khẩn cầu thì lại lấy lý do U Linh Ngạc chạy trốn để không giúp mình.
Vèo!
La Thiên bỗng bay vọt lên, rút lui về phía sau.
U Linh Ngạc sợ hãi chạy trốn thì nhất định là có gì đó nguy hiểm đang tiếp cận, vậy nên La Thiên lập tức lui lại.
“La Thiên, ngươi đừng chạy! Đáng chết!”
Lưu Ích tức muốn hộc máu.
Gã lãng phí nhiều tinh lực như vậy, tổn thất một đồng đội mà kết quả lại không lấy được chút ích lợi nào.
Lưu Ích vô cùng không cam lòng!
“Lưu huynh, có vẻ La Thiên nhận thấy được gì đó nên mới lui lại, chúng ta cũng lui đi.”
Thanh niên nho nhã nói.
“Ngươi cút cho ta! Chắc chắn là ngươi cùng phe với tiểu tử này, lúc nào cũng nói chuyện giúp hắn, ngay cả việc đối phó với U Linh Ngạc cũng giúp đỡ hắn!”
Lưu Ích không vừa mắt với thanh niên nho nhã, gã rít gào rống giận.
Thậm chí gã còn muốn động thủ giáo huấn thanh niên nho nhã này một trận!
Thanh niên nho nhã không nhiều lời, lập tức bỏ chạy trước.
Đúng lúc này...
Ầm!
Mặt đất chấn động, khí tức yêu sát nồng đậm thổi quét đến!
“Sao lại thế này?”
Lưu Ích bất an.
Khi mặt đất chấn động càng ngày càng cường liệt, gã lập tức lui lại cùng một đệ tử khác.
Sau khi rút khỏi hẻm núi, Lưu Ích nhảy đến nơi cao hơn, nhìn ra phương xa.
Thoáng chốc, sắc mặt gã trắng bệch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận