Vạn Cổ Chi Vương

Chương 230: Chuyện Gì Đang Xảy Ra?

Chương 230: Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Hai chân La Thiên rời khỏi vách đá, rơi xuống hơn mười mét, lập tức áp sát huynh đệ Thôi thị!
Thiên tinh lục thức!
Đốm lửa thiêu thảo nguyên!
Nắm 【 Phong Tuyết Kiếm】 trong tay, từng kiếm quang như bốc cháy đánh ra.
Kiếm quang rộng lớn như tinh hỏa lan tràn, như hỏa long thiêu đốt nhào hướng huynh đệ Thôi thị.
“Chiêu kiếm này thật hung mãnh!”
Huynh đệ Thôi thị lập tức thi triển đao pháp, kiếm pháp đón đỡ công kích của La Thiên.
Nhưng La Thiên kiếm chiêu linh hoạt, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, uy lực rất mạnh!
Vèo! Phụt!
Từng đạo tinh hỏa kiếm quang xẹt qua quanh thân huynh đệ Thôi thị, lưu lại vô số vết thương.
Huynh đệ Thôi thị cảm thấy mình như đang chìm trong biển lửa, bất cẩn một chút là sẽ bị thương.
“Chúng ta tới rồi, cùng nhau vây công hắn!”
Phía sau truyền đến tiếng kêu gọi.
Vài tên thiên tài đánh tới, so với huynh đệ Thôi thị thì thực lực bọn họ kém hơn một chút nên tới hơi chậm.
Đúng lúc này…
“Tinh diệu cửu thiên!”
Ánh mắt La Thiên thâm thúy như sao trời, bảo kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm quang sáng lạn như ngân hà, dường như có sao trời vô tận ẩn chứa trong đó, phát ra một cỗ khí thế mênh mông!
Đối mặt chiếu kiếm này, huynh đệ Thôi thị chấn động, có cảm mình mình nhỏ bé như con kiến.
“Giết!”
Hai người biết chiêu kiếm này của La Thiên rất cường đại, bọn họ quát chói tai, bùng nổ toàn lực.
Oanh vèo!
Ánh đao kiếm khí tung hoành, để lại mười mấy vết cắt trên vách đá.
Phốc!
Một người trong huynh đệ Thôi thị phun ra một ngụm máu tươi, xiêm y thấm máu, ngã xuống.
“Đệ đệ!”
Ca ca kinh hô nhưng bất lực, tận mắt nhìn thấy đệ đệ ngã chết!
“Ngươi cũng xuống cùng hắn đi!”
Thanh âm lạnh băng của La Thiên truyền đến.
Cuồng phong bốn phía như gió rét mùa đông, xẹt qua như lưỡi dao băng hàn!
“Không, đây không phải bão tuyết, mà là dị lực Võ Mạch!”
Đại ca Thôi thị rùng mình.
Viu!
Một đạo kiếm quang hoa mỹ mang theo Hàn Lực u lam thấu xương chém tới.
Hàn khí tràn ngập, đại ca Thôi thị bị đông lại, động tác cứng đờ.
Vèo!
Gã vội vàng bổ ra một đao nhưng lại bị kiếm quang của La Thiên chặt đứt, kiếm quang dư lại đánh trúng đùi gã.
“Không!”
Hai chân đại ca Thôi thị mềm nhũn, rơi xuống, ngã xuống bên cạnh đệ đệ.
“Huynh đệ Thôi thị cũng chết rồi!”
“Thật mạnh! Thực lực La Thiên tối thiểu là sánh ngang hạng 20 Nhân bảng Xích Long Vương Triều!”
Cái chết của huynh đệ Thôi thị khiến mọi người càng thêm chấn động.
Dù sao hai người này cũng là hạng 27 và 29 trên Nhân bảng, bọn họ liên thủ thì thực lực còn mạnh hơn nữa!
Với thực lực của bọn họ, nếu không gặp phải La Thiên thì chắc chắn sẽ tiến vào Vân Tiêu Tông, nhưng hiện giờ bọn họ đã ngã xuống tại đây!
“Này...”
Mấy chục thiên tài vừa định liên thủ cùng huynh đệ Thôi thị nhưng kết quả là huynh đệ Thôi thị đột nhiên bị xử lý, tuy bọn họ có nhiều người nhưng không có kẻ nào mạnh bằng 2 người kia, trong lúc nhất thời, tất cả đều do dự.
“Kẻ nào tới, kẻ đó sẽ chết!”
La Thiên từ trên cao nhìn xuống, biểu tình lạnh nhạt, sát khí tràn ngập.
Khí thế uy mãnh bất khuất còn mang theo sát khí nồng đậm đánh sâu vào tâm linh mọi người.
Đặc biệt là vừa rồi La Thiên đã giết Quý Vĩnh Thành và huynh đệ Thôi thị khiến cho những lời này càng thêm chấn động!
Đúng lúc này, hai mắt La Thiên phát ra u quang kỳ dị, môi khẽ nhúc nhích như đang vô thanh vô tức đọc ma ngữ.
La Thiên như hóa thành tà quân, vạt áo tung bay tản ra khí tức tà dị khó lường.
“Quá khủng bố! Quá cường đại, huynh đệ Thôi thị đều bị hắn giết chết!”
“Chúng ta cũng sẽ bị hắn giết chết!”
“Chạy mau! Lui lại!”
Nỗi sợ hãi trong lòng đám thiên tài đối diện với La Thiên bị phóng đại.
Bọn họ đang ở trên Đăng Vân Phong, bất cẩn một cái thì sẽ ngã chết.
Giờ phút này, đám người đó trúng ma niệm thuật, sợ hãi trong lòng bị phóng đại vô hạn, không thể giữ được bình tĩnh, sai lầm chồng chất.
“A!”
Tiếng thét chói tai truyền đến, một thiên tài trượt chân rơi xuống.
“Cứu ta!”
Lại có thêm một nữ tử ngã xuống từ Đăng Vân Phong.
Vù vù!
Hơn 10 thiên tài liên tiếp rơi xuống.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến đám người phía dưới không hiểu gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Sao lại thế này?
La Thiên còn chưa ra tay mà có hơn 10 thiên tài ngã xuống.
Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì có vẻ những người này đã bị La Thiên dọa cho phải tập thể nhảy vực tự sát!
. . .
Hơn mười thiên tài nhảy vực tự sát khiến mọi người chấn động.
Một thiên tài ngã xuống, toàn thân nát bét văng khắp nơi, mùi máu tràn ngập.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này quá quỷ dị!”
Rất nhiều thiên tài phía dưới đều chấn động.
Có vài người vốn định xông lên cùng vây công La Thiên lập tức run rẩy ngừng bước chân.
“Sao lại như vậy?”
Viêm Thanh mở to hai mắt,
Trong nháy mắt, hơn mười thiên tài Nhân bảng đã ngã xuống!
“Tinh thần bí thuật sao?”
Tiêu Phong đứng đầu Nhân bảng ngước mắt nhìn về phía La Thiên trên vách núi đá, mơ hồ bắt được cỗ khí tức tinh thần tà ý nghiêm nghị.
“Thật thú vị!”
Trong mắt Tiêu Phong lập loè quang mang.
Lúc trước, y không chú ý đến La Thiên, cũng hoàn toàn không có hứng thú với trò khôi hài này.
Hiện tại La Thiên đã khiến y chú ý.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, chênh lệch của La Thiên kém y quá xa, không đủ tư cách trở thành đối thủ của y.
“Không ngờ người này còn có thủ đoạn như vậy.”
Bát hoàng tử - hạng 2 Nhân bảng Xích Long Vương Triều - trên khuôn mặt tuấn lãng uy nghiêm lộ vẻ kinh ngạc.
Người bình thường không thể luyện thành tinh thần bí thuật, nếu luyện được thì nó sẽ là một loại năng lực quỷ dị có thể dùng để đánh bất ngờ.
Phùng Thu Linh - hạng 3 Nhân bảng - là một nữ tử da hơi vàng vọt, có khí chất thành thục.
Đồng tử nàng hơi co lại, cũng nhìn chằm chằm La Thiên.
Giờ khắc này, La Thiên khiến những kẻ đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều phải chú ý.
Giữa sườn núi Vân Tiêu Tông.
Ba trưởng lão đều nhìn chăm chú vào Đăng Vân Phong, cũng chứng kiến cảnh tượng tự sát tập thể.
Cách khá xa, trên Đăng Vân Phong lại có gió xoáy bao phủ nên bọn họ không nhìn ra La Thiên đã sử dụng tinh thần bí thuật, bởi vậy cực kỳ kinh ngạc.
“Sao lại thế này?”
Trưởng lão mập mạp trừng mắt, áp xuống kinh ngạc trong lòng, nói: “Tuy khảo hạch của Vân Tiêu Tông có tỉ lệ tử vong tương đối cao nhưng tiếp tục như vậy thì người tham gia khảo hạch lần này sẽ chết đến tám phần!”
Hơn nữa, vừa rồi đã có vài thiên tài tinh anh của Xích Long Vương Triều chết trong tay La Thiên, thật đáng tiếc.
“Cần ngăn cản hắn hay không?”
Phụ nhân dò hỏi.
Các trưởng lão không để tâm đến số người tử thương trong khảo hạch, nhưng đột nhiên có một đám chết đi, trong đó có cả mấy thiên tài tinh anh thì bọn họ cũng đau lòng.
Hơn nữa bọn họ còn lo rằng kế tiếp vẫn sẽ xảy ra tình huống như vậy.
“Quy tắc khảo hạch đã quy định, nếu chúng ta nhúng tay thì không phải là sẽ mất đi tính công bằng công chính sao?”
Lão giả tóc bạc cũng không bình tĩnh nổi nhưng vẫn kiên trì duy trì chuẩn tắc.
Tuy nhiên, lúc này ba vị trưởng lão đều nhìn chằm chằm La Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận