Vạn Cổ Chi Vương

Chương 608: Biểu Diễn Hết Mình

Chương 608: Biểu Diễn Hết Mình
Luyện xong kiếm pháp, La Thiên chuẩn bị đổi phòng để tiếp tục tu luyện Thiên Nguyên Ngưng Thủy Quyết củng cố tu vi.
Đúng lúc này.
“Địch nhân đến!”
Giọng nói nghiêm trọng của Nghiêm Lập Huy truyền đến.
“Địch nhân?”
La Thiên, Dịch Tĩnh Văn và Nghiêm Tiểu Hạ đều ra khỏi phòng.
“Là nhân mã Tử Lân tộc!”
Nghiêm Lập Huy nghiêm túc thông báo.
Nghe thấy là Tử Lân tộc, La Thiên khẽ thở ra, băng cướp Tử Linh khiến hắn lo lắng hơn.
“Tử Lân tộc bám dai như đỉa, còn đuổi tới được tận đây.”
Sắc mặt La Thiên hơi trầm xuống.
Chỉ trộm một chiếc Hư Không Thuyền mà thôi, còn hắn đã giúp Tử Lân tộc thắng được đối thủ cạnh tranh một hồi.
Chỉ sợ còn có nhân tố khác khiến Tử Lân tộc đuổi giết không chịu buông.
Phía sau, một chiếc Hư Không Thuyền màu tím có kích cỡ không khác Hư Không Thuyền của La Thiên đang nhanh chóng tới gần.
Trên đầu thuyền có sáu gã võ giả Địa cấp, trong đó có hai Địa Nguyên Cảnh trung giai.
“La Thiên, Nghiêm Lập Huy, cuối cùng cũng tìm được các ngươi!”
Gương mặt dữ tợn của Tử Sơn lộ vẻ hưng phấn!
Tử Lân tộc phái ra 3 đội ngũ, khi gặp Hỗn Loạn Phong Lưu, bọn họ đã chia binh làm hai đường.
Đội ngũ của Tử Sơn không mạo hiểm, lựa chọn tránh đi Hỗn Loạn Phong Lưu.
Vài tên Tử Lân tộc thấy Hư Không Thuyền của La Thiên thì đều kinh ngạc, không ngờ bọn họ thành công vượt qua Hỗn Loạn Phong Lưu, nhưng hai đội ngũ khác của bọn chúng thì hiện tại không thể nào liên hệ được.
1000 mét... 800 mét... 500 mét.
Khoảng cách giữa hai chiếc Hư Không Thuyền chậm rãi rút ngắn!
“La Thiên, bản công tử tốt bụng thu lưu ngươi, Tử Lân tộc thành tâm đối đãi ngươi, nhưng ngươi lại giết tộc nhân của ta, còn trộm Hư Không Thuyền của tộc ta. Hôm nay, nếu ngươi ngoan ngoãn dập đầu nhận sai, có lẽ bản công tử sẽ giữ lại cái mạng chó của ngươi!”
Trên đầu thuyền, Tử Sơn kiêu căng đắc ý lên tiếng.
Nghiêm Lập Huy quan sát đội hình địch quân, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tổng cộng có sáu gã Địa Nguyên Cảnh, trong đó có hai Địa Nguyên Cảnh trung giai, còn bên ta chỉ có ba Địa Nguyên Cảnh, chênh lệch quá lớn.
Nghiêm Lập Huy, Dịch Tĩnh Văn nhìn về phía La Thiên, hiện tại nên làm gì? La Thiên sẽ đầu hàng sao?
“Ha hả, nực cười, chưa biết ai phải xin tha đâu!”
La Thiên không sợ hãi chút nào, hắn cười lạnh một tiếng, lộ vẻ khinh thường.
Hắn vô cùng chán ghét sắc mặt đáng ghê tởm của Tử Sơn.
Tử Sơn cứu giúp hắn chỉ vì ham muốn sắc đẹp của Dịch Tĩnh Văn mà thôi.
Còn hắn đã giúp Tử Lân tộc thắng luận võ, so ra, sự trợ giúp của La Thiên lớn hơn.
Ngoài ra, La Thiên suy tính thấy Tử Lân tộc muốn xuống với hắn tay nên mới mang Dịch Tĩnh Văn chạy trốn.
“Nhị công tử, nói nhiều với đám tặc tử vong ân phụ nghĩa này làm gì?”
Một nam tử huyết bào nói.
“Để lão phu bắt giữ đám tặc tử này là được!”
Một lão giả tóc tím bùng nổ chân nguyên, bốn phía cuồng phong bay múa, tử quang tràn ngập bát phương.
Vèo!
Lão giả tóc tím cùng nam tử huyết bào lao ra!
Hai người này là hai cường giả Địa Nguyên Cảnh trung giai của Tử Lân tộc.
Nam tử huyết bào là Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, lão giả tóc tím là Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng.
.
Hai Địa Nguyên Cảnh trung giai lao ra trước, ba gã Địa Nguyên Cảnh cấp thấp khác theo sát phía sau, Tử Sơn ở lại Hư Không Thuyền, có vẻ không định ra tay.
“Nếu ngươi không biết hối cải thì hôm nay táng thân nơi đây đi!”
Tử Sơn bắt chéo tay sau lưng, khóe miệng cười lạnh, dường như đã thấy cảnh La Thiên chết đi.
Vèo...
Năm tên Tử Lân tộc Địa Nguyên Cảnh tấn công Hư Không Thuyền của La Thiên.
Trong phút chốc, công kích đầy trời buông xuống, công kích của lão giả tóc tím là đáng sợ nhất, một đạo chưởng lực tím đậm to lớn mang theo dòng khí cuồn cuộn đánh xuống!
“Hư Không Thuyền toàn lực phòng ngự chỉ ngăn cản được cùng lắm là nửa chén trà nhỏ.”
Nghiêm Lập Huy vội vàng nói.
“Sợ cái gì, lao ra đánh!”
La Thiên quát.
Nghiêm Lập Huy câm nín, dù là chiến lực cao cấp hay là nhân số thì kẻ địch đều chiếm ưu thế, vậy phải đánh thế nào?
Viu!
Đúng lúc này, một sợi khói đen lao ra từ trên người La Thiên, hóa thành một con quạ đen.
“Cạc cạc cạc, thiếu niên, mỗi lần bản thần ra ngoài đều có kẻ thù tìm tới cửa, ngươi bị nhiều người ghét quá đấy.”
Thanh âm chói tai của quạ đen khiến mọi người chú ý.
“Đừng nhiều lời, xử lý những người này đi!”
La Thiên không hiểu rõ về năng lực của quạ đen.
Cơ bản là có tinh thần quấy nhiễu, năng lực “Miệng quạ đen”, tiếp theo còn có năng lực nguyền rủa.
Đến giờ La Thiên vẫn chưa thấy quạ đen thi triển năng lực nguyền rủa.
Ngoài ra, lần trước ở trong bảo điện truyền thừa Võ Tôn, quạ đen đã chọn lựa một cây đàn cổ.
“Cạc cạc cạc, từ khi lấy được Diệu Âm Cầm, bản thần chưa bao giờ dùng nó, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thưởng thức cầm kỹ có một không hai trong thiên hạ của bản thần!”
Quạ đen khí phách nói.
Hắc quang chợt lóe, dưới chân nó hiện lên một cây đàn cổ điển ưu nhã, móng vuốt đen nhánh của nó đột nhiên kéo dây.
Tranh!
Thanh âm khủng bố khó có thể hình dung đánh thẳng vào tâm linh, khiến sáu gã Địa Nguyên Cảnh phe địch cứng đờ người, sắc mặt đột biến.
Ngay sau đó, ma âm đáng sợ liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy một tầng u quang trùng kích tứ phương, nơi nó đi qua, dường như tất cả đều kinh hãi.
“Nó là... Là gì?”
“Thanh âm thật đáng sợ!”
Đám người lão giả áo tím sắc mặt vặn vẹo, trong lòng loạn thành một đoàn, tinh thần ý thức hỗn loạn không rõ.
Bọn họ không ngờ lại có kẻ đánh đàn khó nghe đến nông nỗi này, e rằng phải có thiên phú khó có thể tưởng tượng nổi mới làm được, không phải ai cũng làm được điều đó.
Dịch Tĩnh Văn, Nghiêm Lập Huy, Nghiêm Tiểu Hạ không bị tiếng đàn ảnh hưởng nhưng cũng cảm thấy câm nín.
Đúng lúc này.
Oanh!
Trên con thuyền lam đậm, trận văn của một pháo đài sáng lên, năng lượng hội tụ, mấy ngàn Linh Nguyên Tệ tiêu hao trong nháy mắt, đổi lấy một cột sáng mãnh liệt đánh ra!
Người khởi động pháo đài là Nghiêm Tiểu Hạ.
Nàng tu vi yếu nhất, bị địch nhân bỏ qua.
Ầm!
Cột pháo chuẩn xác đâm trúng Hư Không Thuyền đối phương, phá vỡ một lỗ hổng trên phòng ngự tráo.
Thân hình Tử Sơn lay động, sắc mặt âm trầm tức giận.
Bỗng nhiên hắn ta thấy một tàn ảnh màu trắng nhanh chóng tới gần.
“La Thiên?”
“Giết hắn!”
Lão giả tóc tím nhìn ra ý đồ của La Thiên, lão lập tức hét lớn.
Vèo! Vèo!
Nghiêm Lập Huy và Dịch Tĩnh Văn lao ra từ Hư Không Thuyền, quấy nhiễu đám người lão giả tóc tím.
Dịch Tĩnh Văn đã đột phá Địa Nguyên Cảnh nhị trọng.
Tiếng đàn của quạ đen vẫn chưa dừng lại, nó lộ ra bộ dáng phiêu hết mình, tận tình đàn tấu, tầng tầng sóng âm vô hình xuyên qua hư không.
Đám người lão giả tóc tím không chỉ bị quấy nhiễu tinh thần ý thức, mà ngay cả thân thể cũng khó có thể khống chế, thường xuất hiện trạng thái cứng còng, trông có vẻ buồn cười.
“Hả? Bọn họ đang nhảy phụ họa cho khúc âm của bản thần sao? Đáng tiếc là dáng người quá tệ, nhảy cũng khó coi.”
Quạ đen mở to mắt, lộ vẻ khinh thường, sau đó nó lại nhắm mắt, đàn tấu quên mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận