Vạn Cổ Chi Vương

Chương 668: Không Cam Lòng

Chương 668: Không Cam Lòng
La Thiên không chú ý tới Ứng Long.
Hắn tin tưởng bản thân mình có thể thắng được gã.
Hắn chú tâm rèn luyện Thiên Lô Bảo Thể, ngoài thân, ánh lửa đỏ và ngân quang đan chéo du tẩu.
Địa tinh linh hỏa trong Hầm Linh Hỏa đã trải qua quá trình rèn luyện, loại trừ tạp chất, hạn chế tác dụng phụ, hiệu quả tu luyện rất tốt.
La Thiên đoán rằng, với cường độ linh hỏa nơi đây thì Ứng Long có thể kiên trì khoảng 10 ngày.
“Còn ta thì kiên trì nửa tháng cũng không vấn đề gì.”
La Thiên thầm nói.
Sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm rèn luyện.
Một ngày... Hai ngày... 5 ngày qua đi!
Ngoài mật thất, nam tử môi dày và đám đệ tử khác sốt ruột chờ đợi.
“5 ngày rồi, sao La Thiên vẫn chưa ra ngoài?”
Nam tử môi dày vô cùng nghi hoặc.
Hầm Linh Hỏa có hiệu quả tu luyện rất tốt, nhưng kẻ có tu vi thấp không thể ở lại trong đó quá lâu.
La Thiên chỉ là Địa Nguyên Cảnh tam trọng đỉnh, dù lợi hại hơn nữa thì cùng lắm chỉ chịu được hai ngày.
Nhưng giờ đã là ngày thứ 5!
“La Thiên không chết trong đó rồi chứ?”
Đệ tử Túc gia suy đoán.
“Không có khả năng, nếu La Thiên chết thì Ứng Long sư huynh đã ra ngoài rồi.”
Có lẽ La Thiên vẫn chưa chết, không ngờ hắn có thể ở trong đó lâu như vậy.
Đám đệ tử cảm thấy kinh nghi.
Mà đây chỉ là suy đoán, tình huống cụ thể ra sao phải chờ mật thất mở ra thì mới biết được!
Vì thế mọi người tiếp tục chờ đợi.
Lại năm ngày trôi qua!
La Thiên và Ứng Long đều không ra ngoài!
“10 ngày!”
“Ứng Long sư huynh có thể kiên trì 10 ngày cũng chẳng lạ gì, nhưng La Thiên hắn... e rằng đã bị đốt thành tro rồi!”
Đám đệ tử giật mình nghị luận.
Một tên đệ tử nói với thủ vệ: “Các ngươi nên mở gian mật thất này ra, có lẽ bên trong có người chết rồi.”
“Đừng quấy rối, không thể tùy ý mở mật thất Hầm Linh Hỏa, quấy rầy người tu luyện bên trong... Trừ khi thời gian đạt tới nửa tháng!”
Thủ vệ lạnh nhạt đáp lại.
...
Trong mật thất.
La Thiên cách Ứng Long 10 mét.
Giờ phút này, toàn bộ mật thất bị linh hỏa đỏ đậm bao trùm.
La Thiên vẫn đang rèn luyện thân thể.
Một bên khác, Ứng Long đổ mồ hôi ướt đẫm quần áo, sắc môi trắng bệch.
“Đã 10 ngày rồi! Tiểu tử này có thể kiên trì tiếp ư?”
Ứng Long âm thầm khiếp sợ, sắc mặt cực kỳ khó coi!
Dù La Thiên là thể tu nhưng rèn luyện thân thể mãi như vậy tương đương với chủ động hấp thu linh hỏa thiêu đốt chính mình. Hơn nữa tu vi La Thiên chỉ có Địa Nguyên Cảnh tam trọng, sao có thể kiên trì lâu như vậy?
Ong!
Ứng Long thúc giục một cái nhẫn trên tay.
Đây là một kiện bảo vật đặc thù có thể hấp thụ lửa, sau khi đạt tới một lượng nhất định thì có thể ngưng tụ ngọn lửa công kích địch nhân.
Địa tinh linh hỏa thiêu đốt quanh gã bị nhẫn hấp thu một nửa, tình thế của Ứng Long tốt hơn một chút.
“Dù có bảo vật này thì ta chỉ kiên trì được tối đa là 12 ngày.”
Mồ hôi chảy xuống trên gương mặt Ứng Long, nó nhanh chóng bị bốc hơi.
Gã nhìn La Thiên, sắc mặt hắn thỉnh thoảng lộ vẻ thống khổ nhưng đó chỉ là sự đau đớn do luyện thể.
Ứng Long nhìn ra La Thiên có khả năng kháng rất mạnh với hoàn cảnh bỏng cháy nơi đây, hắn có thể kiên trì thêm vài ngày nữa!
“Không được! Sao ta có thể thua hắn được!”
Ứng Long rít gào trong lòng, đôi mắt âm lệ lập loè hàn quang!
Ong!
Đôi tay gã kết thủ ấn, chân nguyên đen nhạt phun ra, tạo nên cơn gió xoáy mãnh liệt.
Lửa trong mật thất bị cuốn lên.
Cách đó không xa, La Thiên cảm nhận được mật thất có điều dị thường nên nhăn mày.
Hành vi của Ứng Long đã quấy nhiễu việc tu luyện của hắn.
Đang tu luyện mà bị phân tâm thì hiệu quả sẽ suy giảm.
La Thiên vốn sắp chạm đến cảnh giới tiểu thành tầng thứ năm, nhưng bây giờ lại bị Ứng Long quấy nhiễu.
“Ngươi đã cược thì nên công bằng công chính, đừng chơi thủ đoạn!”
La Thiên quát.
“Ta chơi thủ đoạn gì? Ta cũng đang tu luyện mà, chỉ là động tĩnh hơi lớn chút thôi, ta cũng hết cách, ngươi không chịu nổi thì có thể đi ra ngoài.”
Ứng Long giả vờ vô tội.
Sắc mặt La Thiên trầm xuống, không để ý đến gã.
Nhưng một lát sau, Ứng Long lại ra tay.
Gã cố ý gây ra động tĩnh lớn hơn nữa để hấp dẫn sự chú ý của La Thiên, thậm chí chủ động quấy nhiễu La Thiên.
“Gia hỏa này...”
Đôi mắt La Thiên lộ vẻ âm trầm, càng thêm chán ghét Ứng Long.
Hắn biết, dù lần này hắn thắng thì Ứng Long cũng sẽ không bỏ qua cho mình, thậm chí sẽ càng thêm nhắm vào mình!
“Nếu đã vậy thì chớ trách ta!”
Khí chất La Thiên đột nhiên thay đổi, mái tóc quần áo tung bay, hắn hơi cúi đầu, hai mắt tản ra u quang kỳ dị.
Ong ong!
La Thiên lẩm bẩm âm phù mơ hồ.
Ánh sáng bốn phía trở nên ảm đạm, Ứng Long cảm thấy lạnh gáy mà không rõ nguyên do.
“Tiểu tử ngươi vo ve vo ve như con ruồi ấy, ồn muốn chết.”
Ứng Long quát.
“Đây là pháp môn tu luyện đặc thù của ta, không chịu nổi thì ra ngoài.”
La Thiên đáp trả.
Ứng Long không còn lời nào để nói, vừa rồi gã cũng dùng lý do này để trắng trợn quấy rối La Thiên.
Gã không để ý tới nữa, mặc kệ La Thiên lẩm bẩm.
Nhưng Ứng Long không biết vì sao mình lại cảm thấy tâm thần khó yên, phiền lòng táo bạo, thậm chí có xúc động muốn giết chết La Thiên.
“Không thể làm như vậy, giết người ở đây là tử tội. “
Ứng Long cảnh cáo chính mình.
Hai canh giờ qua đi, cảm xúc của Ứng Long càng thêm nóng này, bên tai văng vẳng âm thanh ong ong cổ quái u lãnh kia.
Gã thúc giục chân nguyên, phong bế thính giác.
“Hả? Chẳng lẽ là ảo giác ư? Sao ta vẫn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tiểu tử kia? “
Ứng Long vô cùng bực bội.
La Thiên ngồi 1 bên nở nụ cười lạnh.
Nếu Ứng Long không chịu buông tha, không từ thủ đoạn thì hắn cũng không cần lưu tình nữa.
Vừa rồi hắn đã thi triển Ma Niệm Thuật lên Ứng Long.
Nhưng La Thiên chỉ vận dụng chừng 1 nửa uy lực, ảnh hưởng Ứng Long trong vô thức, vô cùng bí ẩn.
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, La Thiên lại thi triển bí thuật!
Một ngày qua đi, Ứng Long đột nhiên rít gào: “A! Ngọc Nhi sư muội, đừng đi, ngươi đừng rời khỏi ta...”
“Ta không cam lòng! Ta muốn giết nữ nhân phụ lòng nhà ngươi!”
Ứng Long liên tục gào rống, dường như đã nổi điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận