Vạn Cổ Chi Vương

Chương 237: Giao Yêu Hạch Ra Đây

Chương 237: Giao Yêu Hạch Ra Đây
“Lui lại!”
Viêm Thanh quát.
Hắn ta quyết định chiêu mộ thêm một đám nhân mã, ban ngày lại đến vây giết La Thiên.
“Muốn chạy ư? Ngươi nghĩ có khả năng đó sao?”
La Thiên lãnh đạm nói.
Oanh!
Thần mạch bùng nổ, quanh thân bao trùm một tầng khí lạnh u ám, trong đó ẩn chưa long ảnh dữ tợn xoay quanh.
Khí lạnh thổi đến khiến Viêm Thanh và nữ tử váy đỏ không thoải mái, thân hình lạnh băng đông cứng, tốc độ giảm đến 3 thành trở lên.
Thiên Tinh nhất thức, Truy Tinh Đuổi Nguyệt!
Chiêu cơ sở nhất, nhưng lại là chiêu nhanh nhất.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lợi kiếm xé gió vẽ nên 3 đạo kiếm quang trong không trung, cuối cùng đâm xuyên ngực nữ tử áo đỏ!
Hai thủ hạ vừa chết, La Thiên toàn tâm đối phó với Viêm Thanh.
Leng keng!
Kiếm quang lộng lẫy và thương quang đen nhánh sắc bén liên tục va chạm.
Viêm Thanh bị La Thiên áp chế, lui về phía sau.
Viêm Thanh biết chính mình không phải là đối thủ của La Thiên, nhưng bây giờ hắn ta cũng khó có thể chạy trốn.
“La Thiên, ngươi định giết ta ư? Ta là nhi tử thân vương của Xích Long Vương Triều!”
Viêm Thanh hét lớn.
“Vậy ngươi có thể xuống ôn chuyện với Trịnh Uy rồi.”
La Thiên khẽ cười.
Hắn đã giết một vị nhi tử thân vương, đương nhiên không ngại giết thêm kẻ thứ hai.
Thiên Tinh ngũ thức, Tinh La Kỳ Bố!
Kiếm pháp của La Thiên đột nhiên biến đổi, tuần hoàn theo một quy tắc huyền diệu của nhật nguyệt sao trời, phác họa ra từng đạo kiếm quang lóng lánh ánh sao, chúng bao vây Viêm Thanh.
Leng keng, vèo vèo!
Viêm Thanh ra sức vung trường thương nhưng lại phát hiện không thể tránh thoát vòng kiếm chiêu của La Thiên.
“Kiếm pháp thật huyền diệu!”
Viêm Thanh như đang đứng trong biển sao, từng bóng kiếm hư ảo tựa ánh sao hoàn toàn bao vây hắn ta, hàn ý trong không khí không ngừng ăn mòn hắn.
Vòng kiếm chiêu dần thu nhỏ, phạm vi hoạt động của Viêm Thanh càng ngày càng nhỏ.
Vèo! Vèo!
2 đạo kiếm quang xẹt qua, để lại 2 vết thương trên người Viêm Thanh.
Đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp đó quanh thân Viêm Thanh liên tiếp bị kiếm quang xẹt qua, lưu lại từng miệng vết thương.
Kiếm pháp tựa ván cờ.
Viêm Thanh đã hoàn toàn lâm vào thế yếu, không ngừng bị dồn ép, kết cục cuối cùng sẽ là tử cục.
Trên thực tế, nếu không có bảo giáp phòng ngự trung phẩm mặc trên người thì Viêm Thanh rất khó kiên trì đến lúc này.
Bảo giáp phòng ngự trung phẩm đã cản lại rất nhiều thương tổn cho hắn ta.
La Thiên thay đổi chiến thuật, tập trung tấn công vào tứ chi và phần đầu Viêm Thanh.
“La Thiên, quả thật ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi quá vô tri!”
Khuôn mặt Viêm Thanh lộ vẻ hung lệ, khóe miệng nở nụ cười lạnh châm chọc.
Sau đó hắn ta lấy ra một ngọc phù màu đen từ không gian trữ vật, đây là bảo vật phụ thân cho hắn ta để bảo mệnh, khi sử dụng sẽ bộc phát ra lực lượng Linh Hải cảnh cao giai, có thể hạ gục La Thiên dễ như trở bàn tay!
La Thiên cũng nhận ra thứ này, đồng tử lập tức co rụt lại.
“Trảm!”
Linh thức của hắn vẫn luôn khóa chặt Viêm Thanh, khi hắn ta lấy ra át bảo vật kia, hắn lập tức hành động.
Sâu trong đôi mắt La Thiên hiện lên một vết kiếm hư vô, có hàm ý tuyên cổ vô ngần.
【 Phong Tuyết Kiếm】 trong tay hắn run rẩy, một tầng khí tức phiêu miểu lưu chuyển.
Kiếm chém xuống.
Kiếm đạo chân ý cường đại tăng thêm khiến chiêu kiếm tầm thường của La Thiên cộng minh cùng linh khí thiên địa, tạo nên một cỗ khí thế mênh mông vô ngần, chấn động tâm thần.
Vèo!
Mọi thứ trong hư không đều bị phá hủy, chiêu kiếm giản đơn mà hoa lệ chém xuống.
“Không! Ngươi mà có được kiếm ý ư...”
Viêm Thanh lộ vẻ hoảng sợ và không cam lòng.
Phụt!
Kiếm quang chợt lóe rồi biến mất, lấy đường giữa mày làm ranh giới, thân thể hắn ta bị tách thành hai nửa.
Viêm Thanh còn chưa kịp dùng đến bảo vật thì đã bị La Thiên dùng một chiêu trực tiếp hạ gục trước!
“Thiên tài có bối cảnh gần như đều có thủ đoạn bảo mệnh, khi đối phó thì phải cẩn thận một chút.”
La Thiên lẩm bẩm.
Nếu vừa rồi để Viêm Thanh thành công kích phát ngọc phù thì hắn sẽ xong đời.
“Chiến lợi phẩm lần này có lẽ sẽ rất phong phú!”
Đầu tiên là La Thiên lục xoát thi thể Viêm Thanh.
Ngọc phù màu đen kia là đồ tốt, lập tức bị La Thiên thu vào không gian trữ vật.
Ngay sau đó, hắn cởi bảo giáp trên người Viêm Thanh.
“Vậy mà có đến năm đạo khắc văn.”
Xem xét một chút, La Thiên đại hỉ cảm thán.
Bảo khí 5 đạo khắc văn giá trị 3000 Linh Nguyên Tệ, Linh Hải cảnh ngũ - lục trọng mới dùng được.
Sau đó La Thiên gỡ không gian trữ vật của Viêm Thanh xuống, phát hiện ở bên trong có hơn 1000 Linh Nguyên Tệ cùng vài món bảo khí hạ phẩm.
“Chỉ có sáu viên Yêu Hạch ư?”
La Thiên cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Hắn không biết đám người Viêm Thanh vẫn luôn đuổi theo hắn nên không săn giết yêu thú, có thể có 6 viên Yêu Hạch đã là không tồi.
Nói tóm lại, chiến lợi phẩm lần này không tồi.
Sau đó hắn lại cướp đoạt gia sản của nam tử bạch y và nữ tử váy đỏ.
Hai người này nghèo hơn Viêm Thanh rất nhiều, gom Yêu Hạch của cả hai lại mới được chín viên.
Vèo!
La Thiên lười xử lý thi thể, phiêu nhiên rời đi.
“Hiện tại trong tay ta có tổng cộng 45 viên Yêu Hạch!”
Đã hoàn thành yêu cầu của khảo hạch thứ hai, còn thừa đến 25 viên Yêu Hạch, chúng đều có thể đổi thành điểm cống hiến của tông môn.
Mà hiện tại mới là ngày đầu tiên mà thôi.
La Thiên tâm tình rất tốt, không hề nghỉ ngơi, tiếp tục săn giết yêu thú.
Giữa trưa ngày hôm sau.
La Thiên đã tích lũy được 62 viên Yêu Hạch.
Tốc độ thu hoạch Yêu Hạch rõ ràng đang chậm lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, hơn 200 người tham gia khảo hạch, yêu thú Linh cấp lại không phải vô hạn.
Ban đầu tương đối dễ giết, càng về sau, yêu thú Linh cấp càng khó tìm.
Có lẽ đến ngày cuối cùng, đám yêu thú Linh cấp yếu đều đã bị giết hết, chỉ còn một vài yêu thú Linh cấp trung giai.
Không ít người tham gia khảo hạch đã luống cuống, kiệt lực tìm kiếm yêu thú.
La Thiên thì vẫn bình thản.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, hắn giết được bao nhiêu yêu thú cũng không quan trọng.
“Tin Viêm Thanh đã chết vẫn chưa lan truyền ư?”
La Thiên hơi kinh ngạc, bởi vì hắn không nghe được chút tin tức nào về chuyện này.
Có lẽ sau khi hắn giết Viêm Thanh thì có yêu thú trùng hợp đi qua, ăn mất thi thể hắn ta.
Ban đêm ngày hôm sau.
Số lượng Yêu Hạch trong tay La Thiên đã đạt tới 73 viên.
Đúng lúc này, trong rừng cây phía trước bỗng nhiên có 2 thân ảnh lao ra, một nữ tử lãnh ngạo trong số đó bày ra bộ dáng ăn chắc La Thiên: “La Thiên, ngoan ngoãn giao Yêu Hạch của ngươi ra đây, chúng ta sẽ không báo hành tung của ngươi cho Viêm Thanh!”
Khảo hạch tiến hành đến lúc này, yêu thú quá khó để săn giết, vì thế hiện tượng đánh cướp trở nên nhiều hơn.
“Vậy các ngươi báo cho Viêm Thanh đi?”
La Thiên cười như không cười.
Câu trả lời của hắn khiến hai người đối diện cảm thấy bị khiêu khích.
“Ngươi đừng cho là ta không dám.”
Nữ tử lãnh ngạo tức giận, lập tức lấy ra một cái ống tròn thả ra tín hiệu.
“Thế nào? Sợ chưa? Hiện tại giao Yêu Hạch ra thì có thể chạy trốn trối chết, còn có...”
Nữ tử lãnh ngạo chống nạnh, ngạo nghễ nói, nhưng ả còn chưa nói xong thì La Thiên đã vung kiếm lao đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận