Vạn Cổ Chi Vương

Chương 214: Dị Thú Địa Cấp

Chương 214: Dị Thú Địa Cấp
“Bắt lấy La Thiên!”
Tam hoàng tử cắn răng ra lệnh.
Nếu có thể bắt được La Thiên, có công hộ quốc thì rất có khả năng y sẽ được phụ vương phong làm thái tử.
Xoạt xoạt!
Bang chúng Thanh Xà bang bộc phát chân khí, xúm lại muốn bắt La Thiên.
“Ra tay đi.”
La Thiên quát lớn, tay cầm sừng thú màu đen.
Oanh!
Ngọn núi bỗng nhiên chấn động, cát bay đá chạy, cuồng phong càn quét.
“Này... Sao lại thế này?!”
Tam hoàng tử và người Thanh Xà bang không đứng thẳng nổi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Nhìn kìa! Đó là...”
Thanh Xà bang chủ ngẩng đầu nhìn ra xa, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, cả người phát run.
Oanh!
Một vòi rồng đen ngòm khổng lồ bao trùm phạm vi trăm mét, bóng ma bao phủ tất cả mọi người.
Sau một tiếng rít gào kinh thiên.
Trong vòi rồng xuất hiện một con dị thú thượng cổ cao mấy chục mét.
Grào!
Oanh!
Một cổ uy áp khủng bố ngập trời bao phủ mọi người.
“Dị thú Địa cấp...”
Sắc mặt Tam hoàng tử trắng bệch, vài tên Thanh Xà bang sợ tới mức tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Dị thú Địa cấp...”
Dị thú thượng cổ tỏa ra uy áp ngập trời khiến mọi người run rẩy, hít thở không thông, chân khí trong cơ thể gần như đình trệ, không thể vận chuyển.
Bùm! Bùm!
Vài tên cao tầng Thanh Xà bang cực kỳ sợ hãi, nhũn người ngã xuống mặt đất.
“Hình như đây là thụy thú trong ghi chép của Thương Vân Quốc!”
Lão giả râu bạc kinh hãi hét lên thất thanh.
“Tại sao thụy thú này lại đột nhiên đột kích!”
Tam hoàng tử Lý Dịch mặt không còn chút máu.
Y nhìn về phía La Thiên theo bản năng, việc này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Trong sân vô cùng hỗn loạn, chỉ có La Thiên bình tĩnh, hắn nói: “Ta nói rồi, có hoảng hay không thì các ngươi cứ đợi một lát rồi sẽ biết.”
Đám người Thanh Xà bang kinh hãi, không thể tin nổi nhìn về phía La Thiên.
Chẳng lẽ dị thú thượng cổ địa cấp này do La Thiên làm ra?
“Ông bạn già! Xử lý bọn họ!”
La Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay với thụy thú Côn Già giữa không trung.
Rống!
Đôi mắt Côn Già to như đèn lồng tỏa ra ánh sáng đỏ ánh đen, nó nhìn chằm chằm đám người phía dưới, cái bụng to như ngọn núi phồng lên lên, miệng rộng há ra hút mạnh.
Trong phút chốc, cơn gió xoáy bao phủ bang chúng Thanh Xà bang.
“A a...”
Đám người Thanh Xà bang bị gió xoáy xé nát, hút vào trong bụng Côn Già.
Thanh Xà bang chủ và phó bang chủ kiệt lực chống cự, sử dụng bí thuật ngăn cản.
Vèo!
Thân hình La Thiên lóe lên, tóm lấy Lâm Đông Xuyên thoát khỏi chiến trường.
Hắc Toàn Phong Côn Già phát động không ảnh hưởng tới hai người.
Lâm Đông Xuyên trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt tràn đầy hốt hoảng, dị thú thượng cổ khủng bố bực này mà nghe theo sự điều khiển của La Thiên ư?
Trên thực tế, nửa ngày trước La Thiên đã vận dụng sừng thú màu đen bạc để kêu gọi thụy thú tới đây.
Chỉ cần ở quanh Thương Vân Quốc thì thụy thú có thể nhanh chóng đuổi tới.
“Mau cứu Sảnh Hàm!”
Lâm Đông Xuyên nghĩ tới gì đó, nôn nóng thúc giục.
“Lâm cô nương ở đâu?”
La Thiên vội hỏi.
Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Đông Xuyên, La Thiên tiến vào rừng cây nhỏ.
Sâu trong rừng cây, một thiếu nữ thanh thuần tươi đẹp bị trói trên đại thụ, miệng nhỏ bị vải chặn lại.
“Ô ô...”
Thấy hai người La Thiên tới đây, Lâm Sảnh Hàm cố gắng quẫy đạp đôi chân.
Lâm Đông Xuyên đang chuẩn bị tiến đến cởi trói.
Keng!
【 phong tuyết kiếm 】 của La Thiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang sáng như ngân hà chém về phía một bang chúng Thanh Xà bang đột nhiên xuất hiện bên đại thụ.
Keng!
Tia lửa bắn ra, kẻ Thanh Xà bang kia huy đao miễn cưỡng ngăn cản chiêu kiếm này, trên vai xuất hiện một vết thương bị sương lạnh ngưng kết.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?!”
Tên Thanh Xà bang kia cả kinh tức giận quát.
Có thể nhìn thấy thân thể khổng lồ của dị thú bên ngoài thông qua khe hở giữa rừng cây, Hắc Toàn Phong đang bao phủ hết thảy.
Người này có tu vi Linh Hải tam trọng đỉnh, có thể so với đạo sư Thánh phủ bình thường nhất.
La Thiên không lưu tình chút nào, thần mạch bùng nổ, từng bước ép sát, chỉ dùng mấy chiêu đã tiêu diệt kẻ này.
“Cha, La đại ca...”
Lâm Sảnh Hàm rơi lệ, hai mắt phiếm hồng, nhu nhược động lòng người.
Bên ngoài vang lên tiếng gầm rú kinh hồn của dị thú, nàng run rẩy nhè nhẹ, không đứng thẳng nổi.
“Sảnh Hàm đừng sợ, dị thú thượng cổ kia do La đại ca của ngươi triệu hoán đến.”
Lâm Đông Xuyên an ủi.
“La đại ca thật lợi hại, Sảnh Hàm bái tạ ân cứu mạng...”
Lâm Sảnh Hàm chấn động, lộ vẻ khuynh mộ sùng bái.
Thiếu niên trước mắt như hóa thành vương tử dũng mãnh phi thường trong chuyện xưa, chân đạp thất thải tường vân, cưỡi thượng cổ thần thú đến cứu nàng.
“Sảnh Hàm đừng khách khí, là do ta liên lụy các ngươi mới đúng.”
La Thiên cười khổ.
Đúng lúc này, một tiếng vang lớn vang lên, cùng với đó là tiếng rống giận của thụy thú.
La Thiên nhìn ra bên ngoài thì thấy bang chúng Thanh Xà bang đã bị thụy thú nuốt hết.
“Điện hạ chạy mau!”
Lão giả râu bạc thi triển bí thuật, ngoài thân bao phủ một tầng huyết lam cuồng ảnh mênh mông cuồn cuộn.
“Linh Hải cảnh cửu trọng, bí thuật tiêu hao sinh mệnh!”
La Thiên nhíu mày.
Giờ phút này, chiến lực lão giả râu bạc bộc phát ra có thể so với phủ chủ Thánh phủ.
Dù vậy, sau một kích giao phong, lão giả râu bạc sắc mặt tái nhợt, nửa thân thể gần như tàn khuyết.
“Thành gia gia...”
Tam hoàng tử Lý Dịch bi phẫn rống to, cưỡi một con thanh vũ đại điểu phá không lao đi.
“Đáng giận! Đó là thanh vũ điểu chúng ta chuẩn bị, giỏi về phi hành đường dài!”
Đôi tay trắng như phấn của Lâm Sảnh Hàm nắm chặt, lộ rõ vẻ tức giận.
“Người này có mệnh cách đế vương, nhờ vậy mà thoát được một kiếp.”
La Thiên không cam lòng.
Tuy rằng La Thiên có thể suy đoán mệnh số nhưng không hiểu rõ vận mệnh thiên cơ.
《 Thiên Mệnh Tạo Hóa Quyết 》 có tất cả chín tầng, hắn mới tu luyện đến tầng thứ hai, cách cảnh giới siêu thoát thiên địa, khống chế vận mệnh vạn vật quá xa.
“A...”
Lão giả râu bạc chỉ chống đỡ được một lát thì đã bị thụy thú Côn Già nuốt mất.
“Tiểu nhị, làm không tồi.”
La Thiên lộ ý cười, giơ ngón tay cái lên với Côn Già.
Sau biến cố lần này, Thanh Xà bang chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Tuy rằng Tam hoàng tử chạy thoát nhưng đã tổn thất thảm trọng, thực lực giảm sút, mệnh cách đế vương cũng mất đi vài phần.
Lúc này, Lâm Đông Xuyên lại ôm đầu khóc rống, cực kỳ bi ai, trông như già đi cả chục tuổi.
Hư vô Thiên Nhãn giữa mày La Thiên mở ra, xem mệnh cách, suy tính mệnh số của Lâm Đông Xuyên.
Kết quả tính ra khiến La Thiên rất áy náy.
Lâm Đông Xuyên chịu khổ hình khảo vấn, còn trải qua nỗi đau mất con, thời gian cũng không còn nhiều, cùng là là 1 – 2 năm sau sẽ qua đời.
Loại mệnh số do nhân tâm gây ra này La Thiên cũng không thể làm gì.
“Sảnh Hàm, sau khi trở về, hãy chăm sóc Lâm thúc thật tốt.”
La Thiên trịnh trọng nói.
Hắn không thể nói rõ mệnh số, nếu không sẽ bị thiên mệnh phản phệ.
Trước khi chia tay, La Thiên tặng viên bích linh đan còn lại trong tay cho Lâm Sảnh Hàm.
Lâm Sảnh Hàm đã tấn chức Khai Mạch cửu trọng, có đan này tương trợ, tăng cường căn cốt, có cơ hội rất lớn sẽ trở thành học sinh mang danh hiệu thiên kiêu Thánh phủ.
Một khi trở thành thiên kiêu và được Tiềm Long sư môn che chở, Tam hoàng tử đã tổn hao thực lực cũng không dám ra tay với Đông Xuyên Dược Các.
La Thiên còn phát hiện một điều, trải qua kiếp nạn này, khí tượng mệnh cách của Lâm Sảnh Hàm tăng mạnh, thành tựu tương lai bất phàm.
Sau nửa canh giờ, La Thiên đã an trí thích đáng cho hai cha con Lâm Đông Xuyên, hắn chạy về hướng biên giới Khâu Việt Quốc và Thương Vân Quốc.
Hắn muốn đến Xích Long Vương Triều.
Trong tình huống bình thường thì phải đi qua Khâu Việt Quốc.
La Thiên định tránh Khâu Việt Quốc, nhưng vẫn phải đi qua khu vực gần biên cảnh hai nước.
Rống!
Thụy thú Côn Già phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Đã biết, ba lần ra tay, dùng một lần.”
La Thiên xua tay.
Hắn đi đường núi, để thụy thú đi theo, hai người giữ khoảng cách mười mấy dặm.
Trong mệnh số La Thiên tính được, chỉ cần xuyên qua biên cảnh hai nước, La Thiên sẽ thành công đến Xích Long Vương Triều.
Kiếp nạn chân chính tại ngay ải này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận