Vạn Cổ Chi Vương

Chương 183: Hồng Liên Quả (II)

Xích sắt ôm lấy một khỏa Hồng Liên quả, cuốn lấy cả rễ cây và quả.
Sắc mặt Trịnh Uy đại hỉ, thúc giục vị thiên tài này kéo về.
Đúng lúc này.
Ào ào! Oanh phốc!
Trong dung nham gần Hồng Liên quả có một đầu Hỏa Tích dịch to lớn nhảy lên, trên người toả ra viêm uy mạnh mẽ.
Đầu Hỏa Tích dịch khổng lồ này phun ra một ngọn lửa màu đỏ sậm.
Sưu!
Cái xích sắt kia lập tức tan chảy thành trạng thái dịch, rơi vào trong dung nham.
- Không tốt! Không ngờ lại là Hỏa Tích Vương, thực lực có thể so với Linh Hải cảnh ngũ lục trọng.
Sắc mặt Trịnh Uy đại biến.
Vù vù phanh!
Đầu Hỏa Tích Vương kia dùng tốc độ kinh người đánh tới, sóng nhiệt của nham thạch nóng bỏng kinh khủng trùng kích đến.
Chạy mau!
Ba người Trịnh Uy không cần suy nghĩ đã trực tiếp rút đi.
Thực lực của đầu Hỏa Tích Vương này có thể so với Trưởng lão thánh phủ, vượt xa cấp độ thiên tài Nhân bảng đương đại.
Xôn xao phốc!
Hỏa Tích Vương nhấc theo một cơn sóng dung nham đỏ thẫm, cách không bắn trúng một gã thiên tài Khâu Việt quốc.
- A...
Thiên tài Khâu Việt quốc kêu thảm một tiếng, cả người lập tức bị thiêu rụi.
Trong nháy mắt ở chỗ cũ chỉ còn lại một đống vụn thịt cháy khét.
Hít!
Các thiên tài Khâu Việt quốc ở đây, bao gồm cả La Thiên ở phía xa không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
- Chỉ sợ đầu Hỏa Tích Vương này có huyết mạch dị thú thượng cổ, chiến lực chính thức có thể sánh vai với Yêu thú nhị tinh cao giai a.
La Thiên sợ hãi than nói.
Xôn xao phốc!
Lại một đạo sóng nhiệt đỏ thẫm vọt tới, bắn thẳng đến Trịnh Uy.
- Mở!
Vào lúc nguy cơ, Trịnh Uy bóp nát một tấm ngọc phù màu xanh.
Ô...ô...n...g!
Một tầng màn ánh sáng màu xanh bao phủ cơ thể Trịnh Uy, ngăn cản công kích cách không của Hỏa Tích Vương.
Mượn át chủ bài bảo vệ tính mạng này.
Trịnh Uy và ba người còn sót lại của Khâu Việt quốc trốn ra khỏi khu vực ao dung nham.
- Trịnh Uy này, không ngờ lại có át chủ bài cường đại như thế, có thể ngăn chặn được công kích cấp độ Trưởng lão thánh phủ a.
Trong mắt La Thiên có lệ mang thoáng hiện.
Xem ra, lúc đối phó với người này không thể lơ là.
Dường như đầu Hỏa Tích Vương kia phải tuân thủ quy tắc nào đó cho nên cũng không tiếp tục truy đuổi.
Mấy người Trịnh Uy thở phào một hơi.
Đến lúc này bên Khâu Việt quốc chỉ còn lại ba người, ngoại trừ Đông Môn Lâm và nữ tử mặc áo trắng ra chỉ còn lại nam tử gầy gò tay cầm cung xương mà thôi.
Nam tử gầy gò này chính là Bạch Cốt Tiễn Lý Thôi, từng giao phong với La Thiên ở bên ngoài.
- Trịnh công tử, hai người canh gác ở bên ngoài đều chết hết rồi.
Trong tay Đông Môn Lâm xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, hai điểm đỏ trên đó đã ảm đạm rồi biến mất.
- Ta biết rồi.
Sắc mặt Trịnh Uy lãnh đạm, cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này.
Hai người canh gác ở bên ngoài, mặc kệ sống chết ra sao cũng có thể đưa đến tác dụng cảnh báo.
- Trịnh công tử, có phản ứng.
Nam tử gầy gò hô nhỏ một tiếng, lòng bàn tay mở ra, phía trên có một con trùng tròn ục ục, trong miệng có chứa một mảnh vỡ màu trắng.
- Rất tốt! Con mồi đã chủ động mắc câu rồi!
Trong mắt Trịnh Uy lóe lên vẻ hưng phấn, tay lấy ra một khối lụa mỏng trắng như tuyết đặt ở chóp mũi, say mê ngửi một cái.
- Khanh khách! Trịnh công tử! Hiện tại đã xuất thủ hay chưa?
Nữ tử mặc áo trắng nở nụ cười vũ mị.
- Trước tiên không vội, cứ tiến vào chỗ sâu của động phủ, khi đó sẽ nắm chắc càng lớn hơn nữa.
Trịnh Uy trầm giọng nói.
Hành động Hồng Liên động phủ lần này không phải là một lần hành động dụ bắt hay sao?
Mấy người chỉnh đốn một chút, sau đó bước đi vào chỗ càng sâu hơn ở trong Hồng Liên động phủ.
Ước chừng đi được hai ba trăm thước.
Một tòa luyện khí thất cổ xưa đập vào mắt của mấy người, bên trong có thể thấy được một ít khí cụ.
- Luyện khí thất của Hồng Liên Võ Tôn?
Nam tử gầy gò ngạc nhiên nói.
- Khà khà! Trước đây ta đã điều tra sách cổ, Hồng Liên Võ Tôn không chỉ là bá chủ thời đại viễn cổ mà còn là một vị Luyện Khí Đại Sư kiệt xuất.
Trịnh Uy nhếch miệng cười to.
- Khó trách động phủ của Hồng Liên Võ Tôn lại ở gần dung nham dưới lòng đất, như vậy có thể dễ dàng mượn Địa mạch chi hỏa để luyện khí hơn.
Đông Môn Lâm ra vẻ bừng tỉnh nói.
Vẻ mặt mấy người kích động, bước chân vào luyện khí thất của Võ Tôn.
Ở một chỗ khác trong ao dung nham.
Thân thể của La Thiên thoáng hiện, liếc qua Hồng Liên quả và Hỏa Tích Vương ở trong ao.
Hỏa Tích Vương, La Thiên cũng không thể trêu vào được.
Nhưng Hồng Liên quả, La Thiên vẫn có vài phần nắm chắc có thể thu lấy.
Muốn hái Hồng Liên quả.
Mạch suy nghĩ của La Thiên giống như đám người Trịnh Uy.
Bước đầu tiên, phải dẫn đi rất nhiều Hỏa Tích Dịch, bao gồm cả Hỏa Tích Vương nữa.
Điểm này ngoài thực tế rất là khó khăn.
Suy nghĩ của La Thiên là để quạ đen hoàn thành bước này.
Ban đầu ở bên trong Thú triều, quạ đen bị ngàn vạn phi cầm yêu thú, bao gồm cả đại yêu đuổi giết, thế nhưng đều bình yên vô sự.
Bước thứ hai.
La Thiên lấy Ám Ảnh phi phong che giấu khí tức, phát động cái roi có móc trên đầu kia, nhanh chóng thu lấy Hồng Liên quả.
Chờ Hỏa Tích Vương phát hiện ra thì hắn lại ẩn thân rời đi.
La Thiên thấy, phương án này chí ít cũng có sáu thành phần thắng.
Đương nhiên hắn cũng không nóng lòng xuất thủ.
Mấy người Khâu Việt quốc còn chưa rời khỏi ao dung nham quá xa, một khi ra tay rất có thể sẽ làm kinh động tới bọn hắn.
Còn nữa nhìn mấy người Trịnh Uy kích động tiến vào một căn phòng, dường như đã có phát hiện trọng đại.
- Qua nhìn xem.
La Thiên hành tẩu ở khu vực mờ tối, ẩn thân đi theo phía sau.
Không bao lâu sau một tòa luyện khí thất cổ xưa đập vào tầm mắt La Thiên.
- Luyện khí thất của Hồng Liên Võ Tôn?
Đồng tử của La Thiên co rụt lại.
May mắn mà hắn đi theo tới đây, nếu không sẽ lỗ lớn.
La Thiên phân tích.
Ao dung nham lúc trước chỉ là dùng để cung cấp chất dinh dưỡng cho luyện khí thất, là một khâu hậu cần mà thôi.
Luyện khí thất mới là trọng địa then chốt ở chỗ này!
La Thiên đi tới một góc nhỏ có bóng tối, ẩn nấp thân thể.
Ở vị trí này, tình cảnh trong phòng chỉ cần nhìn một phát là thấy hết được ngay.
Ở bên trong Luyện khí thất.
Rất rõ ràng nơi này chính là một cái lô dung luyện to lớn.
Ngoài ra còn có một đống khoáng thạch lộn xộn được chất đống cùng với mười mấy loại bảo binh.
- Những thứ này đều là di vật của Võ Tôn hay sao?
Trong lòng La Thiên nóng bỏng, lại có chút không cam lòng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Trịnh Uy vơ vét vật phẩm ở bên trong luyện khí thất.
Điểm kỳ quái là trên mặt mấy người Trịnh Uy không có bao nhiêu vẻ kinh ngạc vui mừng và kích động.
- Sao luyện khí thất của Võ Tôn lại chỉ có một ít đồ như này cơ chứ?
Trịnh Uy nhíu mày, hơi có vẻ thất vọng.
Vẻ mặt của đám người Đông Môn Lâm cũng có chút không hiểu.
Bọn hắn vô cùng kích động tiến vào luyện khí thất.
Kết quả cũng không phát hiện ra tuyệt thế thần binh có uy lực động trời như trong truyền thuyết gì cả.
Trong phòng lại có một đống khoáng thạch loại kém còn lại, nhiều nhất chỉ có thể dùng để luyện chế một ít Bảo khí phổ thông mà thôi.
Ngoài ra còn có một ít tàn thứ phẩm thất bại khi luyện khí, phần lớn là Bảo khí hạ phẩm.
Thu hoạch lớn nhất là một thanh kiếm Bảo khí trung phẩm, dường như cũng là vật phẩm thất bại khi luyện khí.
Mặc dù nói giá trị của Bảo khí trung phẩm cực cao, hơn xa Bảo khí hạ phẩm gấp mười lần, Linh Hải cảnh bình thường cũng không có mà dùng.
Thế nhưng những thứ này so với luyện khí thất của Võ Tôn trong tưởng tượng mọi người lại có chênh lệch cực kỳ lớn.
- Không nên a...
Trên mặt La Thiên cũng tràn ngập vẻ ý muốn, thông qua đối thoại trên mặt của mấy người mà hiểu rõ được tình huống bên trong.
Dưới tình huống bình thường, ao dung nham giống như ao phân, cung cấp chất dinh dưỡng cho luyện khí thất, địa vị còn xa không bằng luyện khí thất.
Nhưng mà giá trị của luyện khí thất lại còn xa không bằng ao dung nham lúc trước.
Thậm chí La Thiên còn suy đoán.
Hỏa Liên Hoa và Hồng Liên quả trong ao hẳn là tự sinh tự mọc ra a.
Như vậy cũng rất quỷ dị.
Rốt cuộc động phủ Võ Tôn này sao vậy chứ?
- Xem ra, nơi này hẳn là một động phủ tạm thời của Hồng Liên Võ Tôn, không phải là chủ động phủ truyền thừa.
Trịnh Uy có chút thất vọng.
- Động phủ tạm thời?
Ba người Đông Môn Lâm không khỏi có điều suy nghĩ, trái lại còn tin tưởng lời này của hắn.
Bởi vì từ khi tiến vào động phủ này bọn họ đã cảm thấy có chút thô ráp và tùy ý, không có đại khí của cường giả Võ Tôn.
Khiến cho người ta có cảm tưởng như là ảo giác, là tác phẩm tạm thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận