Vạn Cổ Chi Vương

Chương 679: Mục Tiêu

Chương 679: Mục Tiêu
Lầu hai, trong ghế lô chữ Huyền, Công Tôn Long, Lý Nhã và đám người Tôn Diệp nói cười ra khỏi phòng.
“Hóa ra ngươi là bạn tốt của Ứng Long, bảo sao ta lại cảm thấy quen mặt.”
Công Tôn Long cười nói.
Y rất vừa lòng với bàn đồ ăn kia, cũng thấy Tôn Diệp thuận mắt hơn rất nhiều.
“Công Tôn sư huynh, vừa rồi ta mơ hồ nhìn thấy đám người La Thiên cũng tới đây, chắc chắn bọn họ đang ở ghế lô chữ Hoàng dưới lầu, chúng ta đi xem thử không?”
Tôn Diệp đề nghị.
Mọi người đi đến lầu một.
“Công Tôn sư huynh, ăn có ngon miệng không?”
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng hỏi thăm.
Đám người Công Tôn Long xoay người.
Tôn Diệp vô cùng kinh ngạc: “Sao ngươi lại đi từ trên xuống?”
Bên trên chỉ có ghế lô chữ Địa và chữ Thiên!
“Các ngươi muốn xem ghế lô chữ Thiên hào và chữ Địa thế nào nên chạy lên xem đúng không? Đừng tùy tiện chạy loạn, nếu quấy nhiễu khách quý thì các ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Tôn Diệp suy đoán nguyên do, răn dạy bọn họ.
Lúc này, vài người hầu bên cạnh vội vàng chạy chậm lên.
“Khách nhân ghế lô chữ Thiên đi rồi, mau đi thu dọn sạch sẽ.”
Những lời này bay vào trong tai Tôn Diệp.
Mấy người bọn họ đứng lặng tại chỗ, muốn nhìn xem là vị đại nhân vật nào đã hưởng dụng ghế lô chữ Thiên. Bọn họ đợi một hồi lâu vẫn không thấy ai đi xuống.
Không đúng, có người đã xuống dưới, đó chính là ba người La Thiên!
“Không có khả năng!”
Đám người Công Tôn Long, Tôn Diệp lập tức phủ định.
Sao ba người La Thiên có thể là khách quý của ghế lô chữ Thiên được?
“Ha hả, chắc chắn khách quý ghế lô chữ Thiên còn đang ở trên đó ngắm cảnh.”
Tôn Diệp cười xấu hổ.
“Công Tôn sư huynh, khi nào ngươi trở về Thái Nguyên Tông?”
La Thiên tiến về phía trước vài bước.
Công Tôn Long nhíu mày, không biết vì sao, sự coi khinh đối với La Thiên trong lòng y phai nhạt vài phần.
“Ta có chuyện muốn làm, chắc nửa tháng nữa.” Công Tôn Long đáp.
“Hư Không Thuyền của chúng ta hỏng rồi, đến lúc đó làm phiền Công Tôn sư huynh đưa chúng ta một đoạn đường.”
La Thiên cười nói.
Công Tôn Long và Lý Nhã đều là Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh, cộng thêm đám người Tôn Diệp, đội ngũ lớn như thế có khả năng gặp chuyện ngoài ý muốn rất thấp. Dù xảy ra chuyện thì cũng sẽ khiến Thái Nguyên Tông chú ý.
Đám người La Thiên xuống lầu, nói với một người quản sự: “Cho chúng ta ba phòng.”
“Chờ một lát.” Quản sự lập tức đi ngay.
Đám người Tôn Diệp giật mình.
3 người La Thiên định ở lại Tiên Nhân Cư nửa tháng ư? Vậy thì sẽ tốn không ít tiền.
Nhưng đệ tử bàng thính mà bọn họ xem thường đều ở lại đây, nếu bọn họ mang Công Tôn Long ra ngoài ở thì quá mất mặt.
“Xếp cho ta... 5 phòng!”
Tôn Diệp cắn răng nói.
Một trận tiệc rượu đã tiêu phí 6-7 vạn Linh Nguyên Tệ của gã.
Hiện tại, năm phòng này lại là một khoản lớn khác, Tôn Diệp đau lòng vô cùng.
...
La Thiên thuê phòng cũng được ưu đãi chiết khấu một nửa.
Hoàn cảnh cư trú nơi này cũng rất tốt, tốt hơn nơi cư trú ở Thái Nguyên Tông, ngay cả nồng độ linh khí thiên địa cũng không kém hơn quá nhiều.
Trong phòng, La Thiên lấy ra không gian trữ vật của Ứng Long, mở nó ra.
“Ít đồ nhưng giá trị cao!”
Đầu tiên là Hư Không Thuyền của Ứng Long có giá trị chừng 20 vạn Linh Nguyên Tệ.
Tiếp theo là một vài bảo bối khác, giá trị đại khái khoảng sáu vạn Linh Nguyên Tệ.
Kế tiếp, La Thiên mở ra không gian trữ vật của Dư Đinh, so ra thì giá trị ít hơn.
Trong đó, La Thiên phát hiện một lọ đan dược trong hộp gấm, bên trong còn dư lại hai viên.
Đan dược màu vàng sậm, bên trong ẩn chứa khí tức năng lượng kinh người!
“Bạo Linh Đan ẩn chứa linh khí thiên địa cuồng bạo nồng đậm, có thể giúp Địa Nguyên Cảnh tu luyện nhanh hơn nhưng sẽ tổn thương gân mạch, khiến căn cơ không ổn định, tổn hại tiềm lực tương lai.”
Sau khi dò hỏi thiên thư, La Thiên lấy được tin tức tỉ mỉ kỹ càng.
“Dư Đinh trốn khỏi tông môn hình như vì đã trộm bảo bối gì đó...”
Kết hợp với việc sau khi trốn chạy, tu vi Dư Đinh tiến bộ vượt bậc, có vẻ Bạo Linh Đan này cũng là 1 trong những vật phẩm gã ta trộm được.
Hiện giờ đan dược này còn lại hai viên.
“Bốn tháng sau khảo hạch chủ phong diễn ra... Ta cần trở thành 1 trong 5 người đứng đầu!”
La Thiên lắc đầu.
Xem ra hắn phải dùng Bạo Linh Đan thử xem.
“Thiên thư, làm cách nào để hạn chế tác dụng phụ của Bạo Linh Đan!”
La Thiên dò hỏi, thiên thư đưa ra vài phương án.
La Thiên lựa chọn loại tương đối đơn giản, đó là luyện chế một loại linh dược tên là “Tĩnh Linh Tán”, dùng cùng lúc với Bạo Linh Đan, nó không chỉ hạn chế tác dụng phụ mà còn tăng hiệu quả của Bạo Linh Đan!
La Thiên đi hỏi thăm, đa số hiệu thuốc trong Võ Thị Linh Điện đều không có loại dược này.
Hắn cũng hỏi rất nhiều luyện dược sư, bọn họ đều không có phương thuốc nên không thể luyện chế.
Hóa ra Tĩnh Linh Tán là đan dược thượng được hoàng thân quý tộc sử dụng thời kỳ cổ, hiện tại đã thất truyền.
Thế là La Thiên hao phí lực lượng mười mấy trang thiên thư, suy đoán ra phương thuốc.
Đã có phương thuốc trân quý, La Thiên đi tới luyện dược phường quyền uy nhất tòa Võ Thị Linh Điện này - Thiên Trân Dược Phường!
Trong dược phường xa hoa sáng ngời, dược đồ người hầu đông đảo.
“Khách nhân, xin hỏi ngài cần gì?”
Một thị nữ mỉm cười hỏi.
“Ta muốn luyện dược, tìm cho ta một luyện dược sư tay nghề không tồi!”
La Thiên tự tin nói.
“Chờ một lát, ta sẽ cho ngươi an bài.”
Thị nữ vội vàng rời đi.
Chốc lát sau, nàng quay lại.
“Mời đi bên này, vừa vặn Phó đại sư Thiên Trân Dược Phường đang rảnh, bản lĩnh luyện dược của hắn rất nổi danh ở Thiên Trân Dược Phường.”
Trong một gian phòng luyện dược tư nhân, La Thiên gặp được Phó đại sư, ông ta đầu tóc hoa râm, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá La Thiên.
“Không phải nói là một vị khách quý sao?”
Phó đại sư nói với thị nữ.
Thị nữ nghe ngữ khí nói chuyện của La Thiên thì đoán rằng hắn là kẻ có tiền.
Nhưng Phó đại sư thấy La Thiên trẻ tuổi như thế, tu vi nhất định không cao, nhu cầu luyện chế đan dược cũng không cao, bởi vậy ông ta sẽ không kiếm được nhiều tiền phí dụng.
Giờ phút này, Phó đại sư muốn tìm lý do để đuổi La Thiên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận