Vạn Cổ Chi Vương

Chương 232: Áp Lực Không Nhỏ

Chương 232: Áp Lực Không Nhỏ
Trên đỉnh Đăng Vân Phong chỉ có La Thiên và Kha Vũ Toàn.
Mà kỳ quái là bốn phía quanh ngọn núi là gió xoáy khủng bố, nhưng trên đỉnh núi lại rất yên lặng.
Nhìn phương xa là núi sông bao la hùng vĩ, phong cảnh tú lệ, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng Kha Vũ Toàn lại không có lòng thưởng thức, nàng nhìn La Thiên, sắc mặt không đẹp chút nào.
“Không ngờ ngươi lại nhanh hơn ta!”
Ban đầu nàng không để La Thiên vào mắt, còn cho rằng La Thiên đối nghịch với Viêm Thanh quá mức lỗ mãng xúc động, không khôn ngoan chút nào.
Kết quả một người như vậy lại lên đỉnh nhanh hơn nàng.
Kha Vũ Toàn rất hụt hẫng.
“Ngươi cũng rất nhanh.”
La Thiên nhìn thoáng qua Kha Vũ Toàn, không nghĩ quá nhiều.
Hắn không quen biết người này, không định cạnh tranh với Kha Vũ Toàn, ban nãy cũng chưa dùng toàn lực để lao tới!
“Nhưng khảo hạch thứ hai của Vân Tiêu Tông mới là trọng điểm.”
“Ở khảo hạch thứ hai, ta nhất định sẽ thắng ngươi!”
Kha Vũ Toàn nghiêm túc nói.
“Hả? Tùy ngươi.”
La Thiên cảm thấy kỳ quái, hắn không định so tranh gì với Kha Vũ Toàn nên nói vậy chẳng có vấn đề gì.
Nhưng Kha Vũ Toàn lại cảm thấy bộ dáng không để tâm của La Thiên là đang coi thường nàng, cho rằng nàng không thắng được hắn.
“Ta sẽ khiên ngươi đẹp mặt ở khảo hạch thứ hai!”
Kha Vũ Toàn giận dữ nói.
La Thiên nhìn thoáng qua Kha Vũ Toàn, cảm thấy không thể hiểu được, hắn đâu có đắc tội nữ nhân này.
Bỗng nhiên La Thiên quan sát động tĩnh phía dưới, chỉ thấy người đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều - Tiêu Phong chậm rãi đi ra: “Loại khảo nghiệm này khiến ta không có nổi hứng thú!”
Vài kẻ định trèo lên thấy Tiêu Phong hành động thì lập tức lui về.
Còn Bát hoàng tử hạng 2 Nhân bảng và Phùng Thu Linh hạng 2 đồng thời đi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phong, mơ hồ có ý khiêu chiến.
Vèo vèo vèo!
Ba người lao vút đi như mũi tên, lao từ chân núi thẳng tắp hướng về phía trước!
Ba người lập tức phân ra thứ bậc.
Kẻ đi đầu đương nhiên là Tiêu Phong, thứ 2 là Phùng Thu Linh, Bát hoàng tử thì lại theo sau.
“Tốc độ thật kinh người, như thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cuồng phong, đi như giẫm trên đất bằng!”
Vũ Văn Huyền thở dài.
Trong thời gian năm hô hấp, 3 vị thiên tài đạt tới độ cao hơn 100 mét.
Mãi đến 350 mét, tốc độ của ba người mới giảm một chút, nhưng nếu không quan sát cẩn thận thì khó có thể phát hiện ra.
Ba người lên núi giống như một hồi biểu diễn khiến ánh mắt người khác nhìn chằm chằm, trong lòng tràn đầy thán phục.
Bên cạnh, một vài thiên tài chậm rãi bò lên trên, so ra thì chẳng khác gì phế vật.
“Sao lại thế này?”
Một nam tử đang leo núi bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức Linh Hải cảnh cường đại tới gần.
“Tiêu Phong!”
Cúi đầu nhìn, nam tử lập tức kêu lên sợ hãi, thanh âm run rẩy.
Vèo!
Tiêu Phong như một cuồng thú hung mãnh khí thế kinh người, khi hắn ta đi ngang qua nam tử này, người này đã bị cỗ khí thế cuồng bạo trực tiếp thổi bay.
“Không tốt! Aaaa...”
Nam tử này rơi xuống.
“Tất cả cút hết cho bổn hoàng tử!”
Bát hoàng tử thét lên.
Y và Phùng Thu Linh đều muốn ganh đua cao thấp với Tiêu Phong nên không cố kỵ điều gì, bằng nhanh tốc độ thẳng tắp thượng hướng.
“Không tốt, 3 thiên tài đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều cùng lên núi!”
“Mau tránh ra!”
Trên vách đá, chúng thiên tài kinh hãi nhanh chóng nhường đường, nhưng cũng có kẻ né tránh không kịp, bị 3 người kia hất ngã xuống dưới chân núi.
“Không hổ là 3 người đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều!”
“E rằng không còn ai ở đây có thể tranh phong cùng bọn họ!”
...
Vèo!
Trên đỉnh núi bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, đó là Tiêu Phong.
Chỉ mất một lát hắn ta đã lên đến đỉnh.
Ngay sau đó, Phùng Thu Linh và Bát hoàng tử cũng đến.
Thứ hạng của 3 người cách biệt rất rõ ràng nhưng cả ba đều nhanh kinh người, khiến các thiên tài khác hổ thẹn không bằng, cam bái hạ phong.
“Những người đứng đầu Nhân bảng quả thật là danh bất hư truyền.”
Bát hoàng tử cười nói.
Với tiềm lực của Tiêu Phong, sau này có hy vọng trở thành Võ giả Địa cấp rất lớn, vậy nên Bát hoàng tử vẫn luôn muốn mượn sức.
Nhưng Tiêu Phong không có hứng thú với triều đình tranh đấu.
“Phùng Thu Linh, không ngờ《 Thu Vân Bộ 》 của ngươi đã tu luyện đến cảnh giới đại thành!”
Bát hoàng tử nhìn về phía Phùng Thu Linh.
“Không lâu trước đó mới vừa lĩnh ngộ.”
Phùng Thu Linh cười đáp.
Bát hoàng tử không để ý, uy danh hạng 2 Nhân bảng không phải hư danh, dù tốc độ thân pháp chậm hơn Phùng Thu Linh một chút thì y vẫn tin rằng thực lực của mình có thể áp chế Phùng Thu Linh.
Sau đó, Bát hoàng tử nhìn về phía La Thiên, sắc mặt lạnh lùng.
“La Thiên, ngươi may mắn thông qua khảo hạch đầu tiên. Nhưng khảo hạch thứ hai sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Sắc mặt Bát hoàng tử đạm nhiên, trong lời nói lộ một tia cảnh cáo.
La Thiên không muốn thêm phiền phức, không để ý đến Bát hoàng tử.
Khảo hạch đầu tiên vẫn còn đang tiến hành.
Trên Đăng Vân Phong luôn có khoảng 34 người đồng thời khảo hạch.
Nếu có quá nhiều người đồng thời trèo lên thì sẽ quấy nhiễu lẫn nhau, hạ thấp khả năng thông qua khảo hạch.
“La Thiên!”
Tiếng gầm giận dữ truyền đến, Viêm Thanh xuất hiện trên đỉnh núi.
Đôi mắt đen nhánh của y lập loè lệ quang u lãnh.
Thủ hạ của y đã chết hết trong tay La Thiên, tổn thất nghiêm trọng, khiến y mất hết mặt mũi.
Giờ phút này, Viêm Thanh hận không thể ra tay đánh chết La Thiên.
“Ở khảo hạch thứ hai, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đối đầu với ta!”
Giọng Viêm Thanh băng hàn thấu xương.
Trong khảo hạch đầu tiên, y khinh thường ra tay, để thủ hạ xuất thủ.
Kết quả thủ hạ của y đã chết hết mà La Thiên còn nhanh chóng thông quan, Viêm Thanh muốn tự mình động thủ cũng không có cơ hội.
“Ta đợi ngươi!”
La Thiên cười nhạt, hắn đã chuẩn bị tâm lý để đối đầu với Viêm Thanh.
“Hừ, đừng tưởng rằng thân pháp tốc độ nhanh là ghê gớm, trong trận chiến chân chính, ngươi cũng chỉ có thể chạy vắt giò lên cổ mà thôi!”
Viêm Thanh quát lạnh.
Thân là hạng 7 Nhân bảng, Linh Hải cảnh tam trọng đỉnh, thực lực y cực kỳ mạnh mẽ, có chiến tích từng đánh bại Linh Hải cảnh tứ trọng.
Thời gian thong thả trôi đi.
Tất cả mọi người đều tiến hành khảo hạch, khảo hạch đầu tiên cũng kết thúc.
“Số người từ bỏ: 25 người!”
“Nhân số tử vong: 136 người!”
“Người thông qua: 251 người!”
Chấp sự Vân Tiêu Tông tuyên bố kết quả.
“Hơn 400 người tham gia khảo hạch, sau cửa thứ nhất chỉ dư lại 251 người, có lẽ cửa thứ hai sẽ càng khó hơn.”
Vũ Văn Huyền thở dài, cảm thấy áp lực không nhỏ.
Chấp sự Vân Tiêu Tông liếc La Thiên một cái, trong cửa thứ nhất, người chết trong tay La Thiên đã có khoảng 30 người.
Hy vọng ở cửa thứ hai không xảy ra chuyện như vậy nữa, nếu không, năm nay sẽ không có nhiều đệ tử gia nhập Vân Tiêu Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận