Vạn Cổ Chi Vương

Chương 246: Tiếng Hát Của Quạ Đen

Chương 246: Tiếng Hát Của Quạ Đen
Trong rừng cây bên này.
“Cơ hội tốt!”
Đôi mắt Kha Vũ Toàn lập loè ánh sáng, nàng lấy ra một cây hương hồng nhạt, cẩn thận châm nó.
Hương này tên là “Dụ yêu hương”! Là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, có năng lực dụ dỗ yêu thú.
Nếu dùng biện pháp đặc thù đẩy nhanh tốc độ thiêu đốt hương thì hiệu quả dụ dỗ yêu thú sẽ tăng gấp bội!
Cự Lang Chu xụi lơ trên mặt đất nơi xa, tròng mắt nó phát ra u quang khiếp người, gào rống một tiếng rồi chạy như điên đến chỗ Kha Vũ Toàn.
“Chuyện gì vậy?”
Đám Tiêu Phong và Bát hoàng tử kinh ngạc.
Sao Cự Lang Chu lại kích động chạy trốn?
“Không đúng, tốc độ chạy của Cự Lang Chu quá nhanh, không có vẻ gì là sắp chết, vừa rồi là nó giả vờ!”
Phùng Thu Linh phát hiện vấn đề.
Nếu vừa rồi bọn họ tùy tiện tới gần Cự Lang Chu thì có lẽ sẽ phải hứng chịu đòn phản kích khủng bố!
“Không tốt, Cự Lang Chu không phải đang sắp chết, dùng dụ yêu hương sớm quá rồi.”
Kha Vũ Toàn trốn tránh ở nơi xa cũng phát hiện điều không thích hợp, nàng luống cuống.
Nhưng dụ yêu hương đã đốt lên thì không thể cứu vãn được nữa.
“La Thiên đâu?”
Nàng nhìn thoáng qua bên cạnh, phát hiện không thấy bóng dáng La Thiên.
Thấy nguy hiểm nên bỏ chạy sao?
Trong lòng Kha Vũ Toàn có một tia tuyệt vọng.
. . .
Khi Kha Vũ Toàn đốt dụ yêu hương, La Thiên đã dùng ám ảnh áo choàng để ẩn thân bỏ chạy.
Giờ phút này, hắn ở rừng cây phía sau, cách nơi đây một khoảng, nhìn Cự Lang Chu phương xa hưng phấn chạy như điên tới, lại nhìn thoáng qua vị trí Kha Vũ Toàn.
“Đây là biện pháp của ngươi đấy ư?”
Biện pháp của Kha Vũ Toàn không ổn chút nào.
Nếu đốt dụ yêu hương quá muộn thì có thể Cự Lang Chu cũng đã chết, chiến lợi phẩm đều thuộc về đám người Bát hoàng tử, Tiêu Phong.
Nếu đốt dụ yêu hương quá sớm thì tình cảnh sẽ như hiện tại.
Đối mặt Cự Lang Chu còn một nửa chiến lực, e rằng Kha Vũ Toàn không thể ngăn cản, nàng sẽ trực tiếp bị nghiền chết.
...
Cự Lang Chu bỏ lại đám người Bát hoàng tử, Tiêu Phong, chạy thẳng đến chỗ Kha Vũ Toàn.
Dường như nó ngửi được đồ ăn mỹ vị nhất, cảm xúc kích động khó có thể chống cự.
Nhưng sau khi nó đến đây thì chỉ nhìn thấy một cây hương và một nữ tử nhân loại.
Nó lại bị trêu đùa!
Khi Cự Lang Chu nhận ra điều này, lửa giận nổi lên, tám con mắt hằn tơ máu, chuẩn bị giết chết Kha Vũ Toàn.
Cảm nhận được sát ý của Cự Lang Chu, sắc mặt Kha Vũ Toàn trắng bệch, vô cùng sợ hãi.
“La Thiên, nếu ngươi không trốn, đôi ta hợp lực xuất kích thì có lẽ có thể thắng được nó!”
Kha Vũ Toàn cắn răng, trong lòng cực kỳ tức giận.
Lúc trước La Thiên đã nói rằng hắn có diệu kế, kết quả khi gặp nguy hiểm thì lại chạy trối chết.
Đúng là kẻ nhát gan yếu đuối, nói khoác không biết ngượng.
Kha Vũ Toàn rất thất vọng, thậm chí có chút khinh thường La Thiên.
“Đành liều mạng vậy!”
Việc đã đến nước này, Kha Vũ Toàn không còn đường lui nữa, chỉ có thể liều mạng thử một lần.
Giết chết Cự Lang Chu thì có thể sống sót, không thì sẽ bị nuốt chửng.
Nàng thúc giục Võ Mạch, sau lưng hiện lên một nguyệt ảnh tỏa hào quang khiến nàng trông như Nguyệt Cung tiên tử.
Chân khí thiêu đốt, Kha Vũ Toàn bay vọt lên, ngọc kiếm trong tay bay múa!
Vèo vèo!
Kha Vũ Toàn đánh ra chín đạo kiếm quang, ngay sau đó lại biến ảo ra mấy chục đạo kiếm quang khác, giống như bạch liên nở rộ, quang huy lóng lánh sáng ngời.
“Kiếm pháp thật huyền diệu!”
Phía sau, ánh mắt La Thiên sáng lên.
E rằng lai lịch nàng ta không nhỏ, kiếm pháp này có vẻ là tiêu chuẩn Địa giai, hẳn là đòn sát thủ của nàng ta.
“Trảm!”
Kha Vũ Toàn khẽ quát, kiếm quang hội tụ chém về phía bụng Cự Lang Chu!
Phụt!
Chiêu kiếm này như đến từ Nguyệt Cung, thanh lãnh hoa lệ, bổ ra một vết thương dài đến 1 mét, máu phun tung toé.
Cự Lang Chu kêu thảm thiết, không ngờ nhân loại này giống đám người Bát hoàng tử, Tiêu Phong, đều có thủ đoạn bất phàm như thế.
Nhưng một kích này không thể lấy mạng nó.
8 con mắt của nó nhìn chằm chằm Kha Vũ Toàn, mở miệng muốn ăn nàng ta.
“Kết thúc rồi...”
Kha Vũ Toàn thở dài, thần sắc ảm đạm, rất không cam lòng.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng nói chói tai khó nghe.
“Con nhện xấu xí kia, chỉ không gặp một lát, sao ngươi lại xấu hơn như thế? Xấu đến mức bổn soái ca không nhận ra rồi...”
Quạ đen ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng tự luyến cực độ, trào phúng Cự Lang Chu.
Cự Lang Chu ngẩng đầu nhìn thì lại thấy là con quạ đen kia, bản thân con quạ này đã xấu đau xấu đớn rồi mà còn dám mắng nó xấu.
Hơn nữa con quạ đen này vô cùng đáng ghét, còn trộm Long Huyết Thạch của nó.
Nhưng Cự Lang Chu vẫn định ăn Kha Vũ Toàn trước rồi mới xử lý con quạ xấu xí này.
Kha Vũ Toàn liếc nhìn, nàng biết con quạ này là linh sủng của La Thiên.
Nhìn thấy con quạ này cố ý hấp dẫn sự chú ý của Cự Lang Chu để cứu nàng, trong lòng Kha Vũ Toàn cảm thấy có chút ấm áp, nhưng đáng tiếc là vô dụng...
“Con chim xấu xí, bản lĩnh kéo cừu hận của ngươi không tốt chút nào, còn muốn lấy được Long Huyết Thạch nữa không?”
La Thiên đang lẩn trốn truyền âm nói.
Kha Vũ Toàn từng nhắc nhở hắn vài lần, tuy chỉ là dư thừa nhưng nhân phẩm không tồi.
Nếu có thể cứu thì La Thiên sẽ cố gắng cứu nàng một chút.
Con quạ nghe La Thiên nói bản lĩnh của nó không tốt thì lập tức không vui.
“Con nhện xấu xí kia, vẻ xấu xí của ngươi khiến bản thần có cảm hứng sáng tác nên một thần khúc, giờ ta sẽ hát tặng ngươi, để ngươi chết cũng không còn gì hối tiếc!”
Tiếng nói vừa dứt, quạ đen bắt đầu ca hát.
La Thiên bịt tai theo bản năng.
“Nếu thế giới đen nhánh, kỳ thật ngươi vẫn xấu... Đồ xấu xí, tốt nhất là ngươi đừng bật đèn... Đồ xấu xí a a a, lớn hơn cả mặt thời, sự tồn tại của ngươi quá bi ai...”
Tiếng ca kinh người vang vọng chân trời.
Giờ khắc này, thiên địa phong vân gào thét như quỷ khóc sói gào.
Đám thiên tài nơi xa đều ngây người ngơ ngác.
“Má nó, bài hát gì thế này!”
“Đau đầu quá! Im miệng cho ta!”
Mọi người phiền lòng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên chém quạ đen thành tám khối.
La Thiên đã từng hứng chịu tác dụng tiếng ca của quạ đen, tuy rằng khó nghe nhưng lại có lực lượng quỷ dị không thể tưởng tượng.
Cự Lang Chu là mục tiêu, nó chịu ảnh hưởng gấp mấy lần những người khác.
Rống!
Cự Lang Chu điên cuồng gầm rú, đôi mắt đỏ ngầu, bỏ lại Kha Vũ Toàn trực tiếp tấn công quạ đen như thể chúng nó có thù oán không đội trời chung.
“Con chim xấu xí kia chán sống rồi, vậy mà dám hát bài vũ nhục Thiên Lang Chu, nó chết cũng không oan!”
“Ta chưa từng thấy yêu thú nào điên cuồng như thế, giờ phút này Thiên Lang Chu hoàn toàn bạo nộ, thậm chí có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất!”
Mọi người kinh hãi, kẻ có thể chọc Thiên Lang Chu đến trình độ này cũng là một loại bản lĩnh.
3 vị thiên tài đều lựa chọn chờ đợi, Cự Lang Chu bạo nộ đủ khả năng diệt sạch bọn họ, giờ nên chờ nó hết giận thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận