Vạn Cổ Chi Vương

Chương 175: Đánh bại đệ nhất Nhân bảng

Thực lực tổng hợp của Trịnh Uy so với đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt Quốc còn mạnh hơn, lại thiện chém giết cận chiến.
Hạ Băng Nguyệt vừa mới xuất thủ một kiếm thì đã rơi vào trong tính toán của hắn.
Thông qua một trảo hồi mã thương Trịnh Uy lập tức tiến lại gần Hạ Băng Nguyệt hơn nữa, làm cho nàng rơi vào trong hoàn cảnh xấu, để lộ ra chỗ sơ hở.
Keng!
Trảo thứ hai của hắn tiến thêm một bước ép sát, nắm lấy chỗ sơ hở, đánh bay kiếm của Hạ Băng Nguyệt, thân thể mềm mại của nàng bay ngược về phía sau, khí huyết sôi trào.
Cận thân chém giết!
Ưu thế được mở rộng thêm một bước!
Căn bản không cho Hạ Băng Nguyệt có cơ hội tụ lực xuất kiếm.
- Ha ha ha...
Trịnh Uy cười lớn một tiếng, thân thể khôi ngô giống như là Giao long phóng tới thân thể đang bay ngược về phía sau của Hạ Băng Nguyệt.
Giờ khắc này khuôn mặt của Hạ Băng Nguyệt trở nên trắng bệch, khí huyết bay bổng, thân thể chưa ổn định lại được.
Vù vù sưu~!
Trảo thứ ba của Trịnh Uy bành trướng, tập kích đến trước ngực Hạ Băng Nguyệt.
- Không tốt...
Thân thể mềm mại của Hạ Băng Nguyệt vừa mới ổn định, chân khí và bảo kiếm mới thúc giục một nửa, không kịp đón đỡ một kích này.
Phía sau là vách tường, không thể lui được nữa.
Không phải là Hạ Băng Nguyệt yếu hơn bao nhiêu so với Trịnh Uy.
Cao thủ quyết đấu, chỉ sai một bước là thua cả bàn cờ, có thể quyết định được sinh tử thắng bại.
Rớt lại phía sau một bước thì chậm cả đời.
Vào thời khắc nguy cấp Hạ Băng Nguyệt cũng không kinh hoảng, trên khuôn mặt một tuyệt mỹ tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Xôn xao sưu sưu!
Xiêm y trắng như tuyết của nàng tung bay, cứng cỏi bất khuất, ở trong đôi mắt sáng như sao hiện lên một đạo kiếm ảnh hư vô.
Trong nháy mắt trên người Hạ Băng Nguyệt có một cỗ khí tức kiếm đạo đâm thẳng vào tâm linh hiện lên, chung quanh dường như rơi vào trong hầm băng vậy.
- Chân ý Võ đạo...
Tâm thần Trịnh Uy chấn động, dường như bị mũi tên bằng băng đâm trúng, tốc độ công kích cũng chậm lại một chút.
Tranh ô...ô...n...g!
Bảo kiếm trong tay Hạ Băng Nguyệt bắn ra ánh sáng xinh đẹp, linh khí thiên địa ở xung quanh cộng minh với một kiếm này, kiếm thế giống như là một ngọn núi tuyết cô độc, tịch mịch.
Một kiếm này chém thẳng lên đầu của Trịnh Uy.
Cùng lúc đó, trảo ấn sắc bén màu vàng của Trịnh Uy đã chạm đến xiêm y trắng như tuyết của Hạ Băng Nguyệt.
Nếu như tiến thêm một tấc nữa là có thể bắt được Hạ Băng Nguyệt.
Nhưng mà, nếu như như làm như vậy thì một kiếm ẩn chứa chân ý của Hạ Băng Nguyệt cũng sẽ lấy mạng của hắn.
- Nữ nhân này...
Sắc mặt Trịnh Uy đại biến, hắn cũng không muốn đồng quy vu tận với Hạ Băng Nguyệt này.
Phốc.
Trảo ấn màu vàng kia chỉ vẻn vẹn được một mảnh lụa mỏng trắng như tuyết ở trước ngực Hạ Băng Nguyệt xuống, hầu như có thể cảm nhận được da thịt ấm áp của nàng.
Xoạt sưu!
Thân thể Trịnh Uy nhanh chóng lùi lại, tránh thoát một kiếm mạnh mẽ tuyệt đối của Hạ Băng Nguyệt.
Nhưng vẫn có một tia kiếm khí vô hình để lại trên gương mặt của Trịnh Uy một vết máu.
- Chậc chậc, thơm quá.
Trịnh Uy không quan tâm tới vết thương trên mặt mà cầm lấy tấm lụa mỏng hắn giật xuống từ trước ngực của thiếu nữ, sau đó đưa lên chóp mũi say mê ngửi.
- Nữ tử lạnh lùng như ngươi, Trịnh mỗ thích.
Ánh mắt tham lam xẹt qua chỗ xiêm y bị kéo xuống của Hạ Băng Nguyệt, nơi đó có một đôi ngọc thỏ trắng muốt như ẩn như hiện.
Loại hành động này của Trịnh Uy là muốn làm cho lòng của nàng nhiễu loạn.
Hạ Băng Nguyệt không quan tâm, một đạo kiếm ảnh hư vô ở trong mắt của nàng lại càng thêm sáng ngời và rõ ràng hơn nữa.
HƯU...U...U sưu.
Lại có một đạo kiếm quang xinh đẹp lạnh như băng, giống như tia chớp xẹt qua đỉnh núi băng, lập tức chém tới trước người Trịnh Uy.
- Công kích kiếm đạo thật là mạnh mẽ!
Trịnh Uy biến sắc, cũng phải toàn lực ứng phó.
Phi Long Trảo!
Toàn bộ cánh tay của Trịnh Uy bành trướng lên thêm một vòng, Kim văn nổi lên, dường như bàn tay của Giao Long, vẽ ra một mảnh lưu quang màu vàng sắc bén mà lại điên cuồng.
Phốc! sưu sưu!
Hai cỗ công kích mạnh mẽ tuyệt đối đụng vào nhau.
Đạo lưu quang màu vàng sắc bén kia ngăn cản kiếm quang, bản thân cũng lập tức bị chôn vùi.
Hít!
Trịnh Uy kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể đột nhiên lui về phía sau, trên cánh tay cảm thấy đau nhói, có vài luồng kiếm khí sắc nhọn lạnh như băng đâm vào trên cánh tay của hắn.
Công kích của hai người đều vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà, công kích kiếm đạo của Hạ Băng Nguyệt được sáp nhập da lông chân ý vào trong, càng có tính bền dẻo và càng sắc bén hơn nữa.
- Hừ!
Trịnh Uy thúc giục võ mạch, trên bề mặt da của hắn có một tầng vân màu nâu đậm hiện lên, nuốt hết tia kiếm khí đang muốn ăn mòn cánh tay của hắn.
Đôi mi thanh tú của Hạ Băng Nguyệt bắt đầu nhíu lại, có mấy phần ngưng trọng.
Võ mạch của Trịnh Uy có thiên hướng phòng ngự, tạm thời có thể tăng phúc lực lượng.
Nếu không phải như vậy, bằng vào một kiếm vừa rồi, ít nhất cánh tay của Trịnh Uy cũng phải bị thương nhẹ.
- Con quỷ nhỏ! Dùng cấp độ của ngươi, thực hiện kiếm ý công kích, có thể kiên trì được bao lâu chứ?
Khóe miệng Trịnh Uy nhếch lên, nở nụ cười như đã thắng chắc.
Cấp độ của chân ý kiếm đạo rất cao.
Dùng tu vi hiện tại của Hạ Băng Nguyệt phát huy ra sẽ bị tiêu hao tâm thần rất lớn, không có cách nào kiên trì được quá lâu.
- Cứ ngăn ta trước rồi hãy nói tiếp.
Hạ Băng Nguyệt quát một tiếng, kiếm quang xinh đẹp được chân ý kiếm đạo gia trì, kiên cố không thể phá, từng đạo kiếm quang chém về phía Trịnh Uy.
Mạnh mẽ như Trịnh Uy cũng rơi vào hoàn cảnh xấu, rất bị động, phải vừa đánh vừa lùi.
...
Ngoài Tu luyện thất.
Chiến đấu giữa La Thiên và Đông Môn Lâm đã rơi vào giai đoạn gay cấn.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, một người quỷ dị, một người phóng khoáng, ngươi tới ta đi, không ngừng giao thoa va chạm với nhau.
Phốc sưu sưu!
Đông Môn Lâm vẽ ra từng đạo lưu quang màu bạc quỹ tích khó lường lại bị La Thiên cảm giác được, hoặc là trốn tránh, hoặc là dùng kiếm để đón đỡ.
Kiếm quang to lớn cấp độ Tinh Hà của La Thiên, mỗi một lần cường công đều bị vòng xoáy màu bạc của Đông Môn Lâm nuốt hết.
Dù là công kích, tốc độ, phòng ngự thì hai người đều đạt tới đỉnh phong của thiên tài trong một đế quốc.
Đây là chiến đấu cấp bậc đệ nhất Nhân bảng!
- Mở!
Ánh sáng màu bạc trong mắt Đông Môn Lâm lóe lên, trên đỉnh đầu của hắn có hư ảnh hư không màu bạc hiển hiện.
Rồi sau đó, lấy hắn làm trung tâm, từng sợi tia sáng màu bạc bắn ra hàn quang nguy hiểm, không ngừng kéo về phía La Thiên.
Một đạo kiếm quang cấp độ Tinh Hà chém tới, trong giây lát đã bị đứt gãy thành từng khúc.
Dị lực võ mạch thật mạnh!
La Thiên rùng mình, từ bên trên những tia sáng màu bạc này hắn đã cảm nhận được mối đe dọa rất lớn.
Mối đe dọa này có thể so với công kích chân ý kiếm đạo của Hạ Băng Nguyệt.
Vù vù Xoạt!
La Thiên không giữ lại nữa mà Thần mạch bạo phát, quanh thân hắn có hàn vụ tối tăm như là vòng xoáy, rộng chừng mười thước lan tràn ra chung quanh.
Lập tức có hai cổ dị lực võ mạch giao phong vào một chỗ.
Tia sáng màu bạc của thiếu niên tóc bạc lóe lên, lập tức bị sương lạnh đóng băng, trở nên chậm chạp.
A...!
Ở bên trong vòng xoáy hàn vụ tối tăm kia như có một cái vực sâu không đáy, bên trong truyền đến một cỗ lực hút, không ngừng làm cho tia sáng màu bạc kia yếu đi.
- Đây là võ mạch gì chứ?
Thiếu niên tóc bạc chấn động.
Võ mạch của hắn ẩn chứa lực lượng không gian vô cùng đặc thù a.
Ở trong các võ mạch Địa cấp chưa từng bị thua thiệt, phần lớn thời gian đều có thể chiếm ưu thế mang tính áp đảo.
Giờ phút này đối mặt với dị lực võ mạch cổ quái của La Thiên, không ngờ lại bị áp chế như thế.
Tia sáng màu bạc kia không có cách nào tới gần thân thể La Thiên được.
Nhưng hàn vụ của Thần mạch La Thiên lại có thể thẩm thấu một ít, tới gần người của Đông Môn Lâm.
- Thiên Tinh bát thức, Vẫn Lạc Tinh Thần!
La Thiên quát lên một tiếng, thân thể lăng không nhảy dựng lên, từng đạo kiếm quang sáng chói, như ngôi sao trong hư không rơi xuống, công kích Đông Môn Lâm liên miên không dứt.
Đông Môn Lâm biến sắc, tia sáng màu bạc quanh thân hắn co rút lại, hai tay vỗ vào nhau, tạo thành một cái lồng khí màu bạc có hình dáng như là vòng xoáy.
Phốc sưu sưu sưu!
Cái lồng khí màu bạc có hình dáng vòng xoáy trước người Đông Môn Lâm không ngừng rung rung, nhưng cũng thành công nuốt hết thế công của La Thiên.
Sau lần thế công luân phiên này.
Hai người thở ồ ồ, tiêu hao cũng không nhỏ.
- Sao Trịnh công tử còn chưa chạy tới vậy?
Trong lòng Đông Môn Lâm rất là buồn bực.
Độ khó chơi vướng tay chân của La Thiên đã vượt qua dự liệu của hắn, một mình hắn cũng không có cách nào giải quyết được đối phương.
Nếu như Trịnh Uy ở đây thì không cần phiền toái như vậy nữa.
- Đáng tiếc thức thứ chín còn chưa kịp luyện thành, không biết tình huống bên Hạ Băng Nguyệt kia như thế nào rồi.
La Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Thức thứ chín Tinh Hà Xán Lạn của Thiên Tinh kiếm pháp là kiếm mạnh nhất trong bộ kiếm pháp này.
Nhưng hắn vừa mới đột phá cấp độ Tinh Hà, còn chưa làm quen với chiêu này.
Đến bây giờ La Thiên đã có chút bận tâm tới tình huống của Hạ Băng Nguyệt. Trịnh Uy kia không chạy đến, hẳn là đã bị nàng kiềm chế.
- Đã như vậy...
Ở chỗ sâu trong đôi mắt của La Thiên hiện lên một vết kiếm hư vô, có hàm ý bao la bát ngát của viễn cổ.
Phong Tuyết kiếm trong tay hắn run lên, bỗng nhiên có một tầng khí tức trống không mịt mù lưu chuyển.
- Đây là... chân ý Kiếm đạo?
Sắc mặt Đông Môn Lâm đại biến, hắn đã cảm nhận được một cỗ áp bách vô hình truyền tới.
- Chém!
La Thiên xuất ra một kiếm, dưới chân ý kiếm đạo gia trì chém ra một đạo kiếm ảnh âm u, lập lòe.
Kiếm này cộng minh cùng với linh khí thiên địa, hình thành một cỗ đại thế mênh mông bao la bát ngát.
Đối mặt với một kiếm này, không ngờ trong lòng Đông Môn Lâm lại sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé.
Đây là áp chế ở bên trên cảnh giới Võ đạo!
Oanh xùy! Phập!
Kiếm này chém lên bên trên cái lồng khí màu bạc hình vòng xoáy của Đông Môn Lâm, cái sau sáng ngời, bị kiếm quang tràn ngập đại thế mênh mông xé rách.
- Không tốt!
Thân thể của Đông Môn Lâm nhanh chóng lùi lại, trên ngực xuất hiện một vết máu khá sâu.
- Đông Môn học trưởng lại bị thua sao?
Cách đó không xa, người vạm vỡ mất hết hai tay biến sắc thốt lên.
Hắn đã gọi hai gã thiên tài Khâu Việt quốc thủ vệ ở bên ngoài Huyền Linh điện tới, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, kinh hãi không thôi.
Đông Môn Lâm là đệ nhất Nhân bảng Khâu Việt quốc a.
Từ khi hắn vấn đỉnh đệ nhất, hắn chính là một thần thoại bất bại, ở trong đám người cùng thế hệ không ai có thể đánh bại được hắn.
- Ở dưới sự gia trì của chân ý kiếm đạo, uy lực kiếm pháp tăng lên rất lớn, làm cho ta có thể miễn cưỡng thi triển ra Tinh Hà Xán Lạn mà ta chưa quá quen thuộc.
Sau khi La Thiên chém ra một kiếm kia, trong lòng có chút khiếp sợ.
Hắn chỉ ôm ý nghĩ thử một lần, không nghĩ tới một kiếm của hắn lại đánh bại đệ nhất Nhân bảng Đông Môn Lâm của Khâu Việt quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận