Vạn Cổ Chi Vương

Chương 131: Trở về (II)

- Ai tới nhỏ một giọt máu xuống đây?
La Thiên hỏi một câu.
Đặng Đại sư và Mi Đại sư hừ nhẹ một tiếng, sao ngươi không lấy máu của mình chứ?
Máu của La Thiên là máu của Thần mạch, hắn lo lắng nó sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm.
- Ta đến.
Ngón tay ngọc của Trưởng công chúa vung lên một chút, một giọt máu đã rót vào gần sát lỗ thủng của quả táo.
La Thiên dung nhập chân khí vào trong, để máu của Trưởng công chúa thẩm thấu vào bên trong.
- Quả táo này cũng là vật có sinh mệnh, nếu như lại thêm máu người thì có thể mô phỏng cảnh nhân loại nuốt Xuân Thu Trùng, ký sinh vào trong cơ thể.
La Thiên cười nói.
Mười hơi thở sau.
La Thiên lấy ra thịt quả và sợi râu kia.
Sưu ~
Bên trong thịt quả của quả táo kia xuất hiện một tia màu đen và thối rữa nhàn nhạt, còn có khói đen tỏa ra, tiếp đó lập tức lan tràn ra bốn phía.
- Cái này...
Tròng mắt của Mi Đại sư trợn lên, trên trán có mồ hôi lạnh chảy ra.
- Làm sao lại thế được chứ?
Đặng Đại sư lại càng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Nếu như để Thương Vân quốc quân ăn vào Xuân Thu Trùng có vấn đề này, hậu quả không thể tưởng tượng được nổi!
- La đại sư, chuyện này là do nguyên nhân gì vậy?
Vẻ mặt của Trưởng công chúa có chút hồi hộp.
- Có lẽ đầu Xuân Thu Trùng này sinh trưởng ở một nơi tương tự như bãi tha ma, m khí khá nặng, cho nên trong cơ thể của nó còn có một tia thi khí có thể làm thối rữa tất cả mọi thứ.
La Thiên suy đoán.
- Thi khí? Vừa rồi Mi Đại sư đã kiểm tra, vì sao lại không phát hiện ra được nó cơ chứ?
Trưởng công chúa có chút khó hiểu nói.
- Ta hiểu rồi!
Vẻ mặt Mi Đại sư có chút ảo não hổ thẹn, thở dài nói:
- Trước mắt Xuân Thu Trùng đang ở trạng thái như cỏ khô, bản thân đã có khí tức mục nát, cho nên có thể che đậy được cỗ thi khí này.
- Không sai! Cỗ thi khí trong cơ thể Xuân Thu Trùng này kỳ thật không quá mạnh mẽ, đối với người thường không có uy hiếp tới tính mạng, thế nhưng nếu như gửi lại trong người thời gian dài thì sẽ làm cho bản thân bị giảm tuổi thọ!
La Thiên gật đầu nói.
- La đại sư, lần này may mà có ngươi, Mạn Thanh vô cùng cảm kích.
Trưởng công chúa hạ thấp người hành lễ.
La Thiên vội vã đỡ lấy cánh tay trắng bóc của công chúa, lập tức cảm nhận được một mùi thơm ngát ập tới.
- Ài, lão hủ mờ mắt, học thức y đạo của La đại sư còn hơn xa ta vài lần.
Mặt già của Mi Đại sư đỏ lên, có vẻ áy náy nói.
Nếu như không có La Thiên, có khả năng lần này hắn sẽ gây ra sai lầm lớn rồi.
Tại sao lại có thể như vậy được chứ?
Mà vẻ mặt của Đặng Đại sư kia thì lúc đỏ lúc trắng.
Trước sau hai lần đưa ra phán đoán, La Thiên mắt sáng như đuốc, năng lực đánh giá của hắn đã làm Đại Sư giám bảo như hắn cũng phải vô cùng xấu hổ.
- La đại sư bác học, tài học rộng lớn, vượt qua tưởng tượng của Mạn Thanh.
Trên má lúm đồng tiền của Trưởng công chúa, ngoại trừ sự kính nể và cảm kích ra, mơ hồ còn có một tia sùng bái của thiếu nữ.
- Lý cô nương, có lẽ chuyện này không đơn giản a.
La Thiên hạ giọng nói một câu.
- Ta hiểu.
Đôi mắt đẹp của Trưởng công chúa khẽ chuyển, để lộ ra một tia hàn ý.
Ban đầu nàng chỉ quan tâm tới vấn đề Xuân Thu Trùng, không ngờ Khâu Việt Quốc phía đối địch cũng tới đây để tranh đoạt, chuyện này làm cho nàng cảm thấy lực cản, đồng thời còn có cảm giác thành công sau khi thu được thứ mình muốn.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này có chút không bình thường.
Đối với quốc quân của một nước mà nói, quyền lợi và tài phú của bọn họ khổng lồ, có thể nói hiệu quả phản lão hoàn đồng của Xuân Thu Trùng là vật báu vô giá.
Nếu như là Xuân Thu Trùng hoàn hảo, há Khâu Việt Quốc chủ có thể vứt bỏ một cách đơn giản cơ chứ?
Trái lại, nếu như Xuân Thu Trùng có vấn đề, làm cho Thương Vân quốc quân bị bệnh nguy kịch trong một năm nửa năm. Sau đó mấy vị Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế rơi vào nội loạn.
Nghĩ đến đây, tâm hồn thiếu nữ của Trưởng công chúa run lên, không dám nghĩ thêm gì nữa.
...
Đấu giá hội chấm dứt.
Võ giả tới từ thế lực khắp nơi lần lượt rời khỏi hội trường.
La Thiên đưa ra lời cáo từ, nhã nhặn từ chối thịnh tình giữ lại của Trưởng công chúa.
Còn có năm sáu ngày nữa chính là ngày thịnh hội Võ phủ, hắn sẽ phải hội họp cùng với người của Trục Nhật Thánh phủ.
Ở bên ngoài đấu giá hội.
La Thiên đã nhìn thấy đội ngũ của Trục Nhật Thánh phủ.
Người dẫn đội chính là Nhạc Phó Phủ chủ, còn có mấy vị đạo sư nữa.
Ngoài ra, học viên Hoàng Kim như Nam Cung Ngọc, Nhạc Tĩnh, Liễu Tử Yên, Tạ Lâm cũng đều có mặt ở đây.
- Bái kiến Phó Phủ chủ.
La Thiên trở về trong đội ngũ.
- Trở về là tốt rồi, đạo sư của ngươi vẫn còn bế quan tu luyện ở trong Thánh Phủ, cho nên lần này không có tới đây trợ trận.
Nhạc Phó Phủ chủ gật đầu nói.
- La Thiên! Vừa rồi ở bên trên đấu giá hội ngươi đã tạo ra danh tiếng không nhỏ, không ngờ lại đối đầu với Vương Thiên kia.
Kim học trưởng tấm tắc kêu kỳ lạ nói một câu.
Từ lần gặp nhau sau khi chém giết Bích Linh mãng kia.
La Thiên và Kim Phàm học trưởng rất là hợp ý, người sau cũng không có ngạo khí của học viên Diệu Nhật.
- Chuyện ngươi đắc tội với Vương Thiên đúng là không khôn ngoan! Người này ở trong đám người cùng thế hệ có chiến lực gần như vô địch, lại là người có thù tất báo.
Một đạo thanh âm lãnh đạm của nữ tử truyền đến.
Thanh âm này đến từ một thiếu nữ mặc áo bào tím Diệu Nhật bên cạnh Kim học trưởng.
- Đây là Từ Mộng Hân, một trong các học viên Diệu Nhật. Nàng là người mặt lạnh nhưng trong lòng nòng, ngươi đừng để ở trong lòng.
Kim học trưởng giới thiệu.
- Làm phiền Từ học tỷ nhắc nhở.
La Thiên cười nhạt một tiếng.
Từ Mộng Hân cũng là Linh Hải cảnh, tướng mạo phổ thông, nhưng có một cỗ khí tức thanh tú.
Trong đám người, La Thiên vừa liếc mắt nhìn Nam Cung Ngọc, tu vi của hắn đã đạt tới Khai mạch bát trọng đỉnh phong, không chỉ trở thành học viên Hoàng Kim mà còn có tư cách trở thành đại biểu tham gia thịnh hội Võ phủ.
Phải biết rằng Trục Nhật Thánh phủ chỉ có hai mươi danh ngạch tham gia thịnh hội Võ phủ mà thôi.
La Thiên có cảm giác, khí tức công pháp của Nam Cung Ngọc rất đặc biệt, theo tu vi của hắn tăng lên sẽ làm cho hắn càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Sau nửa canh giờ, La Thiên đi theo đội ngũ tới một cứ điểm của Thánh Phủ ở trong Vương đô.
Nói là cứ điểm.
Nhưng thật ra là một phủ đệ mà Trục Nhật Thánh phủ mua lại ở Vương đô.
Các học viên tham gia thịnh hội Võ phủ có rất nhiều, cho nên mới thống nhất sắp xếp họ ở cứ điểm này.
La Thiên cũng không nhìn thấy Vân Tú quận chúa, không biết là nàng không thông qua tham gia tỷ thí tranh đoạt danh ngạch ở Thánh phủ, hay là có nàng đã có sắp xếp khác.
Mỗi một vị học viên đều có một căn phòng của riêng mình.
La Thiên trở lại căn phòng, vốn định chỉnh lý thu hoạch trong đấu giá hội lần này một chút.
Mua sắm âm tinh thạch hắn đã phải bỏ ra một nghìn bảy trăm Linh Nguyên tệ.
Thế nhưng khỏa Bích Linh đan kia lại bán được với cái giá hai nghìn Linh Nguyên tệ cho Vương Thiên.
Cứ như vậy trong tay La Thiên còn có hơn ba nghìn Linh Nguyên tệ, đối với học viên Diệu Nhật, đây cũng là một bút tài phú lớn khó có thể sánh bằng.
Chỉnh lý xong thu hoạch.
Sưu!
Trong tay La Thiên xuất hiện một khối tinh thạch âm u.
Chính là âm tinh thạch.
Sưu sưu...!
Từ U Long Thần Mạch trong cơ thể La Thiên có một cỗ hấp lực tràn ra.
Bề mặt của âm tinh thạch có từng sợi khói màu xanh đen nổi lên, dung nhập vào trong cơ thể của La Thiên.
A... Ô...ô...n...g!
Thần mạch hình rồng trong cơ thể của La Thiên xuất hiện từng mảnh lân phiến màu lam, hàn quang lóe lên, sương mù lượn lờ.
Ở phần cuối của Thần mạch, bộ vị thiếu kia lại có mơ hồ khuynh hướng sinh trưởng dài ra.
So sánh với lúc vừa mới mở ra võ mạch.
Thần mạch không trọn vẹn của La Thiên đã hơi tăng lên một ít.
- Không hổ là tài bảo hơn một nghìn Linh Nguyên tệ!
La Thiên có cảm giác âm minh chi khí của âm tinh thạch hết sức thuần tuý, so với lúc hắn trị liệu cho Lý Vân Tú còn có tốt hơn, thời gian duy trì dài hơn.
Chỉ vẻn vẹn nửa ngày, Thần mạch chi lực của La Thiên đã có uy lực so với Khai mạch cửu trọng đỉnh phong.
Thịnh hội Võ phủ còn có năm sáu ngày nữa, đủ để hắn hấp thu hết âm tinh thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận